Oán Bà Bà - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:17:16
Giọng ông trầm thấp, gấp gáp, mang theo sự sợ hãi thể che giấu.
trốn tủ lạnh, mắt mở to, cố gắng kỹ mặt trong ánh sáng lờ mờ.
quá quen thuộc với dáng vẻ của bà nội.
Bà mặc bộ đồ ngủ in hoa quế mà mua tặng, chất vải mềm mại thoang thoảng mùi nước giặt thơm dịu.
Bàn chân bà xỏ trong đôi dép hình vịt Donald mà cẩn thận chọn mạng, bà thích chúng lắm.
Tất cả những điều đều là tấm lòng của dành cho bà.
Nhìn thế nào cũng chính là bà nội, thể là khác ?
ông nội cho cơ hội cãi , túm chặt cánh tay , kéo mạnh ngoài bếp.
Ra đến sân, ông đầu chằm chằm cánh cửa bếp đang đóng chặt. Cơ thể ông khẽ run lên, như thể một sức mạnh vô hình rút cạn khí lực.
“Ban đêm tùy tiện bước khỏi phòng, càng chạy lung tung!”
Giọng ông nghiêm nghị đến mức đáng sợ, như thể nếu theo thì tai họa khủng khiếp sẽ ập đến ngay lập tức.
định lên tiếng giải thích rằng chỉ là quá khát nước nên mới ngoài, nhưng còn kịp mở miệng…
“Két…”
Cánh cửa bếp vốn đóng kín bỗng nhiên từ từ mở , phá tan sự tĩnh lặng của màn đêm.
Một giọng trầm thấp, u ám vang lên từ ngưỡng cửa:
“Hai ông cháu nửa đêm ngủ, lù lù ngoài sân gì ?”
Bà nội ở cửa, cúi gằm mặt, giọng điệu nhẹ bẫng mà lạnh buốt khiến rợn cả tóc gáy.
Ông nội rõ ràng hoảng, lắp bắp ấp úng, chỉ tay về phía nhà vệ sinh.
“… đưa Xuân Nha vệ sinh, nó nhát gan, sợ bóng tối, yên tâm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/oan-ba-ba/chuong-1.html.]
Bà nội cúi đầu thấp hơn, bóng tối nuốt trọn khuôn mặt bà khiến rõ biểu cảm.
“Vậy thì mau về ngủ , bên ngoài tối om om.”
Ông nội gật đầu lia lịa, kéo thẳng về phòng, bước chân gấp gáp đến mức suýt ngã.
Trà Sữa Tiên Sinh
Khi chúng phòng và khóa chặt cửa, sốt ruột túm lấy tay áo ông nội.
“Ông ơi, lúc nãy ông đó bà nội ? rõ ràng là bà mà!”
Ánh mắt ông nội đầy sợ hãi, hai tay liên tục vỗ ngực, như thể đang tự trấn an bản .
“Cháu cửa sổ thử xem, bà nội cháu còn đó ?”
ngập tràn nghi hoặc, hiểu hành động kỳ lạ và câu hỏi khó hiểu của ông, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước đến bên cửa sổ.
cẩn thận vén một khe nhỏ nơi rèm cửa, ghé mắt ngoài.
Bếp vốn sáng đèn lúc nãy giờ đây chìm trong bóng tối, như thể tất cả những gì thấy chỉ là ảo giác.
Tim thắt , một dự cảm chẳng lành trào lên trong lồng ngực.
chuyển ánh mắt sang căn phòng phía Đông, nơi đó cũng tối đen như mực, một chút động tĩnh.
Chúng về phòng bà nội, theo tốc độ chậm rãi của bà, lẽ bà thể nào về nhanh đến .
trong sân bóng dáng bà, trong bếp cũng , căn phòng phía Đông càng .
Bà nội cứ thế biến mất… biến mất , để chút dấu vết nào!
2
Bà nội như thể bốc khỏi thế gian, hề để bất kỳ dấu tích nào.
Cảm giác quái dị khiến lạnh toát sống lưng, từng sợi lông tơ dựng cả lên.
Giọng run rẩy thể kiểm soát, cả câu cũng mang theo sự sợ hãi rõ rệt.
“Ông ơi… … thấy bà nội… Bà … rốt cuộc ?”