Oán Niệm Của Em Gái - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:53:13
“ sẽ cố hết sức, còn qua , thì xem mệnh nhà họ Chu các thế nào thôi.”
Ba rối rít cảm ơn, tiếp tục cầu xin ông Ba chỉ lối thoát.
Ông Ba mặt mày u ám, trầm ngâm lâu, bỗng liếc một cái, đó bước đến bên ba, ghé sát tai thì thầm.
Ba gật đầu liên tục, thỉnh thoảng về phía .
bỗng linh cảm , vội vàng chạy thẳng về phòng.
Buổi chiều, cầm một cây kéo đến gõ cửa.
Không hiểu , thái độ bỗng trở nên dịu dàng: “Đại Ni, tóc con dơ quá, để giúp con chải chuốt một chút nhé.”
Mẹ dịu giọng , , đưa kéo lên đầu đo đo cắt cắt.
sợ đến hồn phi phách tán, định dậy bỏ chạy.
“Đừng nhúc nhích!”
Không hiểu mới sinh xong một dị thai như bà sức mạnh đến , chỉ một cái đè bẹp xuống.
Sau gáy chợt đau nhói, hoảng hốt đầu , thấy trong tay một nắm tóc.
Chân tóc còn dính đầy sợi máu.
đau đến run , nhưng dám kêu la.
“Đồ con ranh điều, ngoan ngoãn ở đó .”
Bà vội vàng mang chỗ tóc kẹp một tờ giấy vàng, giao cho Ông Ba.
Ông Ba cầm lên xem một chút, gì.
Trước khi mặt trời lặn, ba xách về một cái bao tải rắn.
Trong bao rỉ một lượng lớn m.á.u bẩn, đen sẫm hôi thối, vô giòi trắng bò lổm ngổm đó.
đoán trong bao là phần bã thuốc còn sót mà họ dùng.
Ông Ba tìm một cái hũ đen, lót rơm ở , nhét đống thịt nát rõ hình dạng trong, sắp xếp theo một trật tự nhất định, lấy phần tro cốt trắng còn trong nhà đổ : “Con bé đó vẫn luôn tìm phần xương xác còn . Đem đống đốt , chắc thể dịu bớt oán khí của nó. Chỉ cần qua đêm nay, nhà các sẽ bình an vô sự.”
Ông sang đạo bào, bắt đầu múa thần trong sân, bảo ba châm lửa đốt đống cỏ cùng hũ đựng thịt xác .
Lúc nhóm lửa, thấy ném trong hũ một con búp bê buộc bằng vải vàng, cùng đốt với xác thịt.
Đầu con búp bê quấn một lọn tóc dính máu, chính là nắm tóc bà mới giật khỏi da đầu lâu đó...
6
Buổi tối, nhốt trong phòng.
Cửa sổ đóng đinh kín bằng những tấm gỗ, phía cửa cũng treo ổ khóa.
ngừng đập cửa, lóc cầu xin ba thả ngoài.
ba như chẳng hề thấy.
Mẹ đắc ý cánh cửa: “May mà lúc đó còn để một đường dự phòng, nếu thì tiêu .”
Ba hừ một tiếng: “Nuôi nó mười ba năm, cũng đến lúc báo đáp chúng .”
Hai cùng theo ông Ba ngoài tránh tà, để ở “trông nhà”.
Không khi nào em gái sẽ đến, đến khàn cả giọng, bất lực tựa lưng tường.
Hai ngày chợp mắt, mí mắt càng lúc càng trĩu xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/oan-niem-cua-em-gai/chuong-5.html.]
Đêm tối dày đặc, gió lạnh từ bên ngoài lùa qua khe cửa.
lạnh đến mức tỉnh giấc, rùng một cái, định bật đèn thì chạm một thứ ẩm ướt rịn khắp tường, xù xì, như rơm rạ khô gãy.
Là tóc của em gái.
lập tức hoảng loạn đến nghẹt thở.
Căn phòng tối đen như mực, thấy gì.
thể cảm nhận sự hiện diện của em, lạnh phả từ miệng nó khiến từng lỗ chân lông của đóng băng.
quỳ gối sàn, tuyệt vọng đến mức nhắm chặt mắt .
“Khì khì, chị ơi, em sờ thấy tóc chị , thiếu một mảng ?”
Từ xà nhà buông xuống một bàn tay lạnh toát, ẩm ướt, mang theo mùi xác thối chua nồng.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Móng tay sắc nhọn cọ lên da đầu , như thể đang đo chiều dài tóc.
cố gắng gằn giọng, khàn khàn gọi một tiếng “Em gái”.
Bàn tay khựng , vén tóc sang một bên, từng chút một áp sát mặt .
Ngón tay trượt xuống, đông cứng cả chóp mũi : “Chị ơi, em? Em nhớ chị lắm.”
nhắm mắt thật chặt, dám lên tiếng.
Chú Vương từng , tuyệt đối thấy mặt em gái.
“Hu hu… Chị thèm để ý đến em, em mang cả em trai đến , chị nó mà.”
Trong phòng vang vọng tiếng trống rỗng của em gái, giọng nó kéo dài, the thé, mang theo lạnh rờn rợn.
“Ba , ở nhà chờ em?”
run rẩy đưa tay chỉ về phía núi, định mở miệng nhưng thở cũng đông cứng .
Em gái hình như hiểu, cổ tay lạnh như băng từ từ rút .
Tiếng bước chân xa dần…
ướt đẫm mồ hôi, phệt xuống đất.
Ngồi thật lâu, mãi đến khi âm thanh đều biến mất, mới lấy hết can đảm ghé mắt ngoài qua khe cửa.
Ngoài khe cửa là một đôi mắt trắng dã, rạp ở đó, bất động.
“Khì khì, cuối cùng chị cũng em !”
dọa đến ngất xỉu.
May vẫn còn sống, lúc tỉnh mặt trời lên cao.
Chiếc mặt dây chuyền răng chó cổ nứt một đường, như thể ai đó c.h.é.m thẳng giữa.
Ba vẫn về, mở cửa là ông Ba.
Ông trông vô cùng khó coi, túm lên như xách con gà con.
Cho đến khi thấy mặt dây chuyền răng chó cổ , ông nheo mắt thành một khe hẹp: “Hèn chi… Đại Ni, thứ ai cho con ?”
cắn răng, ánh mắt đầy căm hận, lời nào.
Tuy còn nhỏ, nhưng cũng hiểu rõ. Tối qua họ dùng tóc búp bê , cố tình bỏ trong nhà, rõ ràng là thế mạng.