Ôm Bụng Bầu Bỏ Trốn, Bị Quốc Công Đuổi Theo - Chương 37
Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:44:03
Thư Mặc đang chuẩn cùng đám hầu dùng bữa tối, liền gặp Chúc Minh Nguyệt trở về, kinh ngạc : "Di nương về ? Nô tỳ còn tưởng rằng ở chỗ Thế tử dùng bữa tối chứ."
Chúc Minh Nguyệt miễn cưỡng nở một nụ , "Bên Thế tử cần , ngươi dùng bữa , vẫn đói."
Nói xong liền trong phòng, ngẩng đầu liền thấy bàn bày vải vóc. Bất kể thế nào, quần áo mùa đông cho Thế tử vẫn xong.
Nàng nên mơ mộng hão huyền, nhận rõ phận của . Dù nàng là chính thất của Thế tử, cũng thể yêu cầu Thế tử chỉ vây quanh một nàng, huống chi chỉ là một thị danh phận.
Trong lòng lặp lặp tự nhủ, Chúc Minh Nguyệt cuối cùng cũng lấy chút tinh thần, thở dài nhẹ nhõm cầm lấy vải vóc bắt đầu may áo.
Thư Mặc vội vàng dùng bữa, Vô Mưu Viện lấy bữa tối cho Chúc Minh Nguyệt, chờ đầu bếp bận rộn xong, thì đụng Xuân Hoa cũng tới truyền lệnh. Thư Mặc lén lút kéo ngoài.
"Di nương của chúng mới đến một lát trở về, chuyện gì ?"
Xuân Hoa liếc qua hướng thư phòng, Thư Mặc đáp: "Giang di nương đang ở thư phòng hầu Thế tử, Chúc di nương bắt gặp." Rốt cuộc cũng từng hầu hạ Chúc Minh Nguyệt một thời gian, Xuân Hoa nghĩ đến bộ dáng nàng rời , vẫn chút yên tâm, "Chúc di nương chứ?"
"Cũng gì lớn, chỉ là chút thất thần." Nghe Xuân Hoa , Thư Mặc cũng vì Chúc Minh Nguyệt như .
Xuân Hoa thở dài, "Khuyên Chúc di nương nghĩ thoáng một chút, Thế tử vẫn là cực kỳ thích nàng."
"Ừ, hôm nay là Thế tử gọi Giang di nương tới ?" Thư Mặc chút hiếu kỳ.
"Buổi sáng Giang di nương từ đường đón Thế tử về viện, thuốc xong liền Thế tử đuổi về. Buổi chiều tự đến đây, ." Xuân Hoa chỉ chỉ phòng bếp nhỏ, "Thế tử giữ cùng dùng bữa."
"Vậy ngươi nhanh , cũng trở về." Thư Mặc ngóng xong, xách theo hai giỏ đồ ăn trở về Quỳnh Hoa Viện.
Xuân Hoa đám thị nữ bày xong đồ ăn, mới thư phòng gọi dùng bữa.
Giang Linh Ngọc đặt bức tranh xuống, mặt mày hớn hở đỡ Tiêu Diệp về phía thiện sảnh. Trong lúc đó, nàng năng ý tứ, dùng cơm xong Giang Linh Ngọc cũng ý định ở , dậy hành lễ với Thế tử.
"Thế tử nghỉ ngơi cho , quấy rầy nữa, ngày mai đến thăm Thế tử."
"Đi ." Tiêu Diệp đối với việc Giang Linh Ngọc điều như hài lòng, từ chối lời nàng mai tới. Giang Linh Ngọc thấy mục đích đạt , quy củ dẫn trở về.
Tiêu Diệp cả ngày lỳ giường, liền dạo trong viện cho tiêu cơm. Xuân Hoa theo , chợt Tiêu Diệp hỏi.
"Chúc Minh Nguyệt còn trở ?"
"Bẩm Thế tử, trở ạ." Xuân Hoa dám nhiều lời.
Tiêu Diệp dừng bước, nhíu mày về phía Xuân Hoa, "Trở tới tìm ?"
Xuân Hoa ngờ Thế tử truy hỏi đến cùng như , đành thật, "Chúc di nương đó tới, lúc Thế tử cùng Giang di nương đang ở thư phòng, nàng trở về."
Tiêu Diệp gì, tiếp tục dạo, Xuân Hoa Thế tử đang nghĩ gì, yên lặng theo . Đi tới lui, nàng phát hiện, đây là đường Quỳnh Hoa Viện ?
Tiêu Diệp đến nơi thì Chúc Minh Nguyệt cũng mới ăn cơm xong. Nhìn thấy Thế tử đột nhiên xuất hiện, Thư Cầm và Thư Mặc mặt mày hớn hở, thu dọn bát đũa cùng Xuân Hoa lui xuống.
Chúc Minh Nguyệt chút kịp phản ứng, Tiêu Diệp đến gần, mới giật dậy hành lễ.
"Thế tử còn đang thương, nghỉ ngơi cho đột nhiên đến đây."
Tiêu Diệp xuống ghế bên cửa sổ, "Nghỉ ngơi cả ngày , suốt ngày sấp giường ý nghĩa gì, tới thăm nàng một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/om-bung-bau-bo-tron-bi-quoc-cong-duoi-theo/chuong-37.html.]
Chúc Minh Nguyệt rót một ly đưa tới, cũng xuống bên cạnh , đáy lòng chút phức tạp. Tiêu Diệp đầu liền thấy vẻ mặt xoắn xuýt của Chúc Minh Nguyệt, hỏi, "Hôm nay về phủ thế nào? Có ai khó dễ nàng ?"
"Không ." Chúc Minh Nguyệt lắc đầu, tỉ mỉ với nhiều như , Thế tử giúp nàng nhiều, nàng mặt mũi nào chuyện gì cũng phiền phức đến Thế tử.
"Không thì ." Tiêu Diệp gõ gõ bàn , hiệu Chúc Minh Nguyệt xuống, Chúc Minh Nguyệt xuống, nhưng nên gì.
Thời gian ở chung thật vất vả mới khiến Chúc Minh Nguyệt nhiều hơn một chút, lúc trở nên trầm mặc ít . Mặc dù nàng nhắc tới, trong lòng Tiêu Diệp cũng đoán phần nào.
"Hôm nay tới đây gõ cửa?"
Chúc Minh Nguyệt ngờ Tiêu Diệp hỏi thẳng như , nhất thời nghẹn lời, ngước mắt lén sang, phát hiện ánh mắt Tiêu Diệp chăm chú khóa mặt nàng, đành nhỏ giọng đáp: "Thiếp thấy Giang tỷ tỷ đang hầu Thế tử, tiện quấy rầy."
Tiêu Diệp khẽ một tiếng, ánh mắt vẫn trần trụi, thẳng thắn.
"Không vui?"
"Thiếp dám." Chúc Minh Nguyệt chút thoải mái, nhưng đến mức vui , nàng rõ phận và trách nhiệm của .
"Là dám, " Tiêu Diệp ngừng một lát, : "Hay là ?"
Câu hỏi khiến mặt hồ vốn Chúc Minh Nguyệt tự khuyên nhủ bấy lâu nổi sóng, nàng cũng tự hỏi lòng , là dám, là ?
Đáp án rõ mồn một, Chúc Minh Nguyệt cố nén xuống, nàng đón nhận ánh mắt Tiêu Diệp, tim đập thình thịch như nổi trống.
"Bất kể di nương nào hầu Thế tử cũng là lẽ đương nhiên, hề vui, chẳng qua là cảm thấy Thế tử lẽ cần nhiều hầu như , nên mới trở về. Nếu Thế tử cần, gọi Xuân Hoa đến gọi là , cần tự chuyến ."
Khóe miệng Tiêu Diệp đang đột nhiên xụ xuống, sắc mặt nặng nề, chằm chằm Chúc Minh Nguyệt hồi lâu. Chúc Minh Nguyệt vẻ mặt rõ ràng vui đến tự nhiên, lặng lẽ cúi đầu, bàn tay đặt đùi tự chủ xoắn , nội tâm tràn đầy bất an.
Nàng sai điều gì, giữ đúng quy củ bổn phận vì cũng khiến Thế tử tức giận?
Chẳng lẽ nàng là vui, để Thế tử tìm di nương khác ?
Chúc Minh Nguyệt ý nghĩ to gan của cho giật , trong lòng âm thầm khổ. Nếu nàng thật sự như , chỉ sợ Thế tử còn tức giận hơn hiện tại, huống chi nàng thật sự nghĩ như .
Tiêu Diệp nàng thật lâu, thấy Chúc Minh Nguyệt ý giải thích, xoa xoa thái dương khẽ, "Nàng , ngày mai Giang thị còn đến viện của , nàng cũng cùng ."
Nói xong câu liền dậy rời , ngay cả một tiếng chào hỏi cũng .
Chúc Minh Nguyệt phản ứng chậm một lát, còn tiễn một phen, cứ như khuất trong bóng đêm.
Thư Cầm, Thư Mặc bóng lưng Tiêu Diệp cùng Xuân Hoa rời , bốn mắt , vội vã nhà, phát hiện sắc mặt Chúc Minh Nguyệt lắm, hai nàng nhất thời cũng dám hỏi gì.
Giờ ngủ, Chúc Minh Nguyệt giường, lặp lặp nhớ những hành động của Tiêu Diệp hôm nay, nhưng nghĩ lý do, mãi đến tận khuya mới mơ mơ màng màng ngủ mất.
Ngày hôm , nàng thức dậy với quầng thâm mắt, rõ ràng là ngủ ngon giấc.
Thư Mặc lấy son phấn, "Di nương sắc mặt , tối qua nghỉ ngơi ? Nô tỳ chờ một lát sẽ phủ y lãnh chút hương an thần?"
"Được." Chúc Minh Nguyệt từ chối, nàng lẽ thật sự cần hương an thần, cả ngày cứ tâm thần tập trung.
Nàng từng thói quen tô son điểm phấn, nhưng giờ phút sắc mặt trong gương, một lát nữa còn gặp Thế tử, vẫn là để trang điểm cho nàng một phen.
Chúc Minh Nguyệt cũng Tiêu Diệp nàng qua đó lúc nào, nhưng nghĩ tới khí tối qua, thể trì hoãn chút nào chút . Bên cũng ai đến giục, cho nên mãi đến chiều nàng mới về phía Vô Mưu Viện...