Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Ôm Đùi Bạn Thân Thật Chặt - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Nhờ bạn thân, cuộc sống tôi đúng kiểu lên hương.


Tiếc là cảnh đẹp không dài...

 

Giao dịch giữa tôi và Phó Thành bị phát hiện.


Lâm Kiều mặt đen như đít nồi, đặt điện thoại xuống bàn, hiện rõ lịch sử chuyển khoản.

 

"Giải thích xem?" – giọng cô ấy lạnh đến mức đóng băng được người.


Máu trong người tôi như ngừng chảy.

 

Cô ấy nhíu mày:


"500 triệu là cái gì?"

 

Tôi biết, không thể chống chế.


Càng bịa càng sai, tôi với Lâm Kiều thân nhau quá, không giấu được đâu.

 

Tôi khai hết từ A đến Z, còn tranh thủ nói thêm vài câu tốt cho Phó Thành.

 

Nghe xong, Lâm Kiều nhìn tôi với ánh mắt tức giận mà bất lực:


"Thạch Duẫn! 500 triệu là đủ để mày bán đứng tao hả?"

 

Ờ… cái này là trọng điểm hả chị?

 

Cô ấy bỗng gằn giọng:


"Lần sau nhớ đòi thêm một số 0!"


...

 

Thấy cô ấy không thực sự nổi giận, tôi thở phào nhưng vẫn hơi chột dạ:


"Vậy... để thể hiện lòng trung thành của tao, tiền đó... có cần trả lại không?"

 

Cô ấy phất tay:


"Đưa rồi thì là của mày."

 

3

Sáng hôm sau, tôi bị Lâm Kiều kéo dậy khỏi giường.

 

"Hôm nay là cuối tuần mà chị! Cho em ngủ thêm chút đi được không?"

 

Cô ấy cười tươi như hoa:


"Thế à? Hôm qua Phó Thành chuyển cho tao 2 tỷ, định rủ mày đi tiêu tiền một chút."

 

Tôi bật dậy như được gắn lò xo:


"Nương nương, Tiểu Duẫn tử xin hầu hạ người thay y phục!"

 

Nửa tiếng sau, tôi đứng trong cửa hàng Hermès, tay run run sờ vào chiếc túi giá 60 triệu.

 

Trước đây tôi còn chần chừ với ly trà sữa 6k, vậy mà bây giờ đang phân vân giữa "xám voi" hay "nâu vàng"?

 

Lâm Kiều ngồi vắt chân trên sofa, phẩy tay với nhân viên:


"Gói cả hai, hàng kèm thêm cứ phối đại đi."

 

Tôi sáp lại:


"Phối hàng là gì vậy?"

 

Cô ấy cười mỉm đầy thâm ý:


"Là phải mua cả đống đồ vớ vẩn mới được mua cái túi ấy."

 

Cuối cùng chúng tôi xách ra ba cái túi, mười hai chiếc khăn lụa, năm đôi dép và một bộ tách sứ.

 

Đi ngang qua cửa hàng LV, Lâm Kiều bỗng chỉ vào một chiếc váy dài cực xinh trong tủ kính.


"Đi thử cái này."

 

Tôi chỉ vào mặt mình:


"Tôi á?"

 

Chiếc váy giá tận 100 triệu, mà mặc lên cũng phải nói là... rất ra gì và này nọ.


Đúng là người đẹp vì lụa.

 

Lâm Kiều hài lòng:


"Gói lại."

 

Tôi túm lấy tay cô ấy:


"Chị Kiều! Toàn bộ người em hiện tại chỉ đáng giá đúng 503 triệu! Mua được thì mua, nhưng... không cần thiết đến thế đâu!"

 

Cô ấy lườm tôi:


"Ra ngoài với tao mà còn phải xài tiền mày? Mày coi thường chị mày đấy à?"

 

Tôi suýt quỳ xuống bái cô ấy ba lạy:


"Chị ơi, chị là chị duy nhất của em!"

 

Phó Thành gọi điện đúng lúc chúng tôi đang thử son ở Chanel.


Lâm Kiều bật loa ngoài, tay vẫn thử son lia lịa:


"Cây này, cây kia, à... dãy bên này cũng gói luôn."

 

Đầu dây bên kia im lặng 3 giây:


"... Hai người đang ở đâu?"

 

Tôi nhanh nhảu:


"Đang giúp anh dọn giỏ hàng mua sắm nè!"

 

Lâm Kiều phụ họa:


"À đúng rồi, vừa thấy chiếc Rolls-Royce màu hồng, hợp móng tay mới của em cực luôn..."

 

Điện thoại lập tức vang lên tiếng "tút —"

 

Năm phút sau, ngân hàng báo về: chuyển khoản 2 tỷ.

 

Tôi suýt bật khóc tại chỗ.


"Chị... tiêu tiền ảnh kiểu này có sao không?"

 

"Không sao, ngoan."

 

Tối đó, chúng tôi ngồi ở nhà hàng Michelin.


Lâm Kiều khẽ lật menu, ánh mắt càng lúc càng khó chịu:


"Gì đây? Trứng cá muối? Gan ngỗng? Bò Wagyu? Quá tầm thường!"

 

Tôi lau nước miếng, định nói: "Gì cũng được, em dễ ăn."

 

Cô ấy bốp một cái gập menu lại, quay sang cười với phục vụ:


"Ở đây có mì gói không? Loại bò hầm ấy."

 

Phục vụ cứng mặt:


"Thưa cô, đây là nhà hàng ba sao…"

 

Lâm Kiều rút thẻ đen đặt xuống bàn:


"Tôi trả thêm."

 

Mười phút sau, bếp trưởng đích thân bưng ra một tô mì bò hầm "phiên bản giới hạn" với nước xương hầm, truffle đen và vàng lá ăn được.


Giá: 8.888.000 đồng.

 

Tôi húp một miếng, tấm tắc:


"Hừm... đúng là đắt hơn gói 5k trong siêu thị một chút."

 

Lâm Kiều gật đầu, gọi tiếp:


"Cho tôi một gói dưa cải chua hảo hạng nữa nhé."

 

Người ngồi bàn bên nhìn hai đứa tôi như thể tụi tôi là... "dân mới trúng số".


Ánh mắt kiểu: "Hai con này chắc điên."


Nhưng rồi nhìn thấy thẻ đen, lại im re quay đầu đi.

 

Ăn no xong, tôi và Lâm Kiều dạo bộ về nhà.


Đi ngang quán trà sữa nổi tiếng đang hot, hàng người xếp ba vòng quanh trung tâm thương mại.


Lâm Kiều nheo mắt, gọi điện.

 

Nửa tiếng sau, hai anh mặc vest đeo kính râm xuất hiện, tay mỗi người cầm một ly trà sữa.

 

"Nè, thử đi, nghe nói ngon cực." – Lâm Kiều đưa tôi một ly.

 

Tôi uống một ngụm, im lặng hai giây:


"…Thì vẫn là nước đường với kem béo thôi mà?"

 

Lâm Kiều gật đầu:


"Chặn! Lần sau khỏi mua nữa."

 

Tối đó, Lâm Kiều dẫn tôi vào ở khách sạn 5 sao.

 

Tôi ngơ ngác:


"Tôi có nhà mà?"

 

"Có, nhưng tôi mua cho mày căn hộ mới rồi, gần chỗ làm mày. Mấy hôm nay cứ ở tạm đây, bên kia đang thuê người chuyển nhà."

 

Tôi lập tức quỳ xuống ôm chân Lâm Kiều:


"Thần thiếp nguyện ý! Thần thiếp cái gì cũng nguyện ý!"

 

Cô ấy quay lại, nghiêm túc nâng cằm tôi lên:


"Nhìn cũng được đấy, vậy đêm nay... hầu hạ bản cung đi."

 

"Dạ vâng!"

 

4

 

Lâm Kiều mua cho tôi một căn hộ hơn 100 mét vuông.


Ở khu này – nơi “tấc đất tấc vàng” gần công ty – tôi còn không dám hỏi giá.


Từ khi dọn về nhà mới, cô ấy cũng dọn đến sống cùng luôn.

 

Nhờ phúc cô ấy, tiêu chuẩn sống của tôi tăng vọt.


Từ chen chúc tàu điện sang gọi xe riêng, từ uống trà sữa rẻ lên gọi Starbucks không cần nhìn giá, từ lướt Taobao lên thẳng các quầy hàng hiệu.

 

Một hôm, Lâm Kiều kéo tôi đi dự một buổi tiệc từ thiện, mặt mày bí ẩn lắm.


"Tối nay công ty Phó Thành tổ chức đấu giá từ thiện, nghe bảo mấy nhân vật máu mặt đều sẽ đến." – cô vừa chọn váy cho tôi vừa nói.

 

Tôi sờ lên chiếc váy đính giá sáu con số:


"Nếu làm rách, có phải đền không?"

 

Lâm Kiều lườm tôi:


"Không ra gì cả! Toàn người giàu đến, biết đâu mày câu được cậu ấm nào thì sao?"

 

Tôi lập tức ưỡn ngực ngẩng cao đầu:


"Vậy tao lấy cái đắt nhất!"

 

Buổi tiệc lung linh rực rỡ, đèn chùm pha lê chớp chớp khiến tôi hoa cả mắt.


Phục vụ đi lại không ngớt, khách khứa tụm năm tụm ba trò chuyện, ai cũng sang chảnh bóng lộn.

 

Lâm Kiều khoác tay Phó Thành, giới thiệu tôi với các nhân vật lớn:


"Đây là bạn thân nhất của em, Thạch Duẫn."

 

Tôi cầm ly rượu, cố giữ nụ cười tiêu chuẩn, cảm giác bản thân như linh vật đón khách.


Trong đầu vẫn không hiểu mình làm gì mà có số dự kiểu tiệc thế này.

 

Đúng lúc đó, cửa tiệc xôn xao hẳn lên.


Một cô gái mặc đầm đỏ haute couture bước vào.

 

"Là Tô Uyển," – Lâm Kiều thì thầm – "con gái độc nhất của tập đoàn Tô thị, bạn gái cũ của Phó Thành."

 

Tôi lập tức thấy nguy cơ.


Đánh giá cô ta từ đầu tới chân – cao ráo, mặt đẹp, tóc xoăn sóng to, khí chất như nữ vương.

 

Cô ta nhìn quanh hội trường, ánh mắt vừa chạm đến Lâm Kiều liền lạnh đi vài phần.


Chuẩn bài, đến kiếm chuyện đây mà.

 

Quả nhiên, Tô Uyển bước thẳng về phía chúng tôi.

 

"Phó Thành, lâu rồi không gặp." – giọng ngọt như đường, nhưng ánh mắt lia qua Lâm Kiều sắc như dao – "Đây là… bạn gái mới à?"

 

Phó Thành gật nhẹ đầu.


Lâm Kiều đưa tay:


"Chào cô."

Loading...