Ôn Kiều Ngã Vào Lòng Tôi
Chương 35: C35: Chương 35
Diêu Tông nhanh mồm nói: “Lê Tư Ý là con gái, chỉ có con gái mới hiểu con gái, bây giờ chúng ta phải tiếp thu ý kiến quần chúng.”
Tống Thời Ngộ dao động rồi, anh không nói lời nào, coi như ngầm cho phép.
Diêu Tông vừa thấy anh thay đổi thái độ thoải mái hơn là lập tức kể lại những chuyện Tống Thời Ngộ vừa nói với anh ấy cho Lê Tư Ý nghe.
Đây là lần đầu tiên Lê Tư Ý biết hoàn cảnh gia đình của Ôn Kiều.
“Trời ạ, tôi thấy thương quá.”
Lê Tư Ý nói với đôi mắt đỏ hoe.
Trước đây, cô ấy cứ nghĩ rằng Ôn Kiều tuy lớn lên trong hoàn cảnh nghèo khó nhưng lại tràn ngập tình yêu thương của người thân, chắc chắn ba mẹ cô rất thương yêu cô, dành cho cô rất nhiều tình yêu thương nên mới có thể giúp cô nuôi dưỡng tính cách lạc quan và tích cực như thế.
Lê Tư Ý không thể tưởng tượng được rằng, một người trông rạng rỡ tựa ánh mặt trời như Ôn Kiều lại lớn lên trong một gia đình bất hạnh như vậy.
Ba cô qua đời vì tai nạn xe cộ, mẹ cô bỏ nhà ra đi và không bao giờ quay trở lại, trong nhà chỉ có bà nội với bác cả bị thiểu năng trí tuệ, cô ấy chỉ gặp kiểu gia đình như thế này gặp qua tin tức thôi.
Bây giờ Lê Tư Ý muộn màng nhận ra, có lẽ vì lớn lên trong một gia đình không may mắn nên Ôn Kiều mới phải tích cực như ánh mặt trời, cũng nghị lực đầy kiên cường.
“Ông trời thật không công bằng với Ôn Kiều.”
Rõ ràng đã đủ khốn khổ rồi, lại còn khiến cô gặp phải chuyện như vậy trước khi thi đại học, khi đó Ôn Kiều mới bao lớn chứ, vừa mới thành niên, lại phải gánh trên vai gánh nặng ngàn cân, Lê Tư Ý quả thực không thể tưởng tượng nổi, khi đó mình đang làm gì? Giao du với đám bạn bè xấu, yêu đương với mấy anh chàng đẹp trai, chơi bời vui vẻ khắp chốn.
Cô ấy lại nghĩ, thảo nào Bình An lại đi theo Ôn Kiều, thì ra là vì trong nhà cô không có ai có khả năng nuôi Bình An nên cô mới đành phải dẫn Bình An theo bên mình.
Lê Tư Ý vừa nghĩ tới những điều này, trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
Tất nhiên Diêu Tông cũng thương cảm cho hoàn cảnh của Ôn Kiều nhưng rõ ràng anh ấy vẫn thiếu sự đồng cảm giống Lê Tư Ý: “Tôi gọi cậu tới không phải để nêu lên cảm nghĩ, mà là đưa ra ý kiến.”
Lê Tư Ý liếc Diêu Tông bằng ánh mắt hung dữ như muốn khoét lỗ trên người anh ấy, sau đó khụt khịt mũi, nhìn Tống Thời Ngộ nói: “Cậu có bao giờ nghĩ rằng, không phải Ôn Kiều không thích cậu, mà là bởi vì cậu ấy không dám thích cậu không?”
Tống Thời Ngộ hơi giật mình, trong ánh mắt chợt có sự thay đổi.
Diêu Tông hỏi: “Cái gì mà không dám thích? Thời Ngộ đã chủ động đi tìm cô ấy, cô ấy còn lý do gì mà không dám?”
Lê Tư Ý không nhìn anh ấy, mà nhìn Tống Thời Ngộ chằm chằm: “Bởi vì tự ti.”
Diêu Tông vẫn không hiểu: “Thời Ngộ cũng chẳng để bụng, cô ấy có gì mà phải tự ti.”
Lê Tư Ý lười đáp lại Diêu Tông, chỉ bảo anh ấy câm mồm, sau đó nhìn Tống Thời Ngộ: “Tôi nhớ khi cậu và Ôn Kiều ở bên nhau, là do Ôn Kiều thổ lộ, vậy cậu có từng nói với Ôn Kiều, cậu yêu cô ấy đến chừng nào không?”
Người trong cuộc u mê nhưng người ngoài cuộc tỉnh táo.
Những lời này của Lê Tư Ý đánh thức Tống Thời Ngộ.
Tống Thời Ngộ bỗng dưng thông suốt.
Anh chợt phát hiện ra, vậy mà anh chưa từng nói với Ôn Kiều rằng anh yêu cô.
Bây giờ nhớ lại, chính Ôn Kiều mới là người luôn luôn bày tỏ tình cảm với anh, cô chưa bao giờ che giấu sự yêu thích của bản thân dành cho anh cả, dù là bằng hành động hay là bằng lời nói thì cô vẫn luôn thể hiện tình cảm của mình với anh một cách nhiệt tình và thẳng thắn vô tư.
Mà phần lớn thời gian của anh đều như đang kiềm chế bản thân không nên thể hiện tình cảm với cô, như thể anh lo lắng nếu cô biết anh yêu cô đến mức nào sẽ khiến cô trở nên đắc ý vênh váo.
Có lẽ nhìn từ góc độ của Ôn Kiều, anh thật sự không thể nói được mình thích cô đến nhường nào.
Hệt như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu vậy.
Tống Thời Ngộ đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
…
Ôn Kiều thở phào nhẹ nhõm vì Tống Thời Ngộ không tới.
Bởi vì buôn bán quá đắt hàng nên cô cũng không kịp chuẩn bị thêm, cuối cùng nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị từ trước đều bán hết, đồ trong tủ lạnh cũng vét sạch, chưa đến hai giờ quán đã đóng cửa.
Ôn Hoa và Chu Mẫn bận rộn cả một đêm, mặc dù cả hai đều mệt lả người nhưng đều rất phấn khởi.
Ôn Hoa nói: “Nếu ngày nào cũng kinh doanh đắt khách như vậy thì tốt quá.”
Ôn Kiều cười nói: “Nếu ngày nào cũng kinh doanh đắt khách như vậy chắc chị phải tuyển thêm hai người nữa.”
Doanh thu của tối nay có lẽ đã vượt qua chủ nhật rồi.
Bán đến cuối ngày, thịt cừu nướng xiên que đã bán hết từ sớm, cơm chiên trứng cũng hết cơm, hôm nay là ngày đóng cửa sớm nhất từ trước tới nay của quán.
Kiếm được tiền tất nhiên phải vui rồi.
Kiếm thêm ít tiền nữa là cô sẽ bước gần hơn đến mục tiêu của mình.
Ôn Hoa cũng không hỏi tại sao tối nay Tống Thời Ngộ không tới, bọn họ cũng không cần rời đi trước, cậu ấy với Ôn Kiều cùng đóng cửa, hai người sang cửa hàng của Tạ Khánh Phương bên cạnh đón Bình An.
Tối nay trong quán buôn bán quá tốt, cả ba người đều không đi được nên bèn để Bình An ngủ trong phòng VIP của Tạ Khánh Phương một lúc.
Lúc Ôn Kiều đến đón Bình An, cậu bé và Hạ Xán đều ngủ thiếp đi trong phòng VIP, Tạ Khánh Phương lấy ghế ghép lại làm giường cho bọn nhỏ, đắp áo lên người.
Lúc Ôn Kiều ôm Bình An lên lưng Ôn Hoa thì cậu bé tỉnh giấc, mở mắt ra nhìn thấy Ôn Kiều liền gọi một tiếng chị rồi nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Ôn Hoa tinh mắt, nhìn thấy Tống Thời Ngộ đang chờ ở dưới lầu từ đằng xa.
“Chị Ôn Kiều, chị đưa chìa khóa cho em đi, em đưa Bình An về nhà trước.”
Ôn Kiều cũng nhìn thấy, cô không nói gì, đưa chìa khóa cho Ôn Hoa, sau đó ung dung đi tới.
Tống Thời Ngộ cũng đi về phía cô, hình như anh có hơi thấp thỏm: “Em về rồi, sao hôm nay về sớm thế.”
Ôn Kiều khẽ “Ừ” một tiếng.
Hiếm có lúc Tống Thời Ngộ hơi căng căng: “Tôi đang chờ em.”
Ôn Kiều im lặng nhìn anh.
Tống Thời Ngộ giải thích: “Em bảo Tư Ý nói với tôi hôm nay đừng đến cửa hàng nên tôi mới không đến.”
Giọng điệu của Ôn Kiều bình thường: “Tôi biết.”
Tống Thời Ngộ mím môi, hồi lâu sau, ngay khi Ôn Kiều mất kiên nhẫn thì anh mới khẽ nói: “Tôi rất nhớ em.”
Ôn Kiều ngây người một lúc, đồng tử co lại, nhìn anh không dám tin, tim đập thình thịch, cô lại nghi ngờ mình nghe lầm, bởi vì quá bất ngờ nên bất giác buột miệng thốt ra: “Anh, anh nói cái gì?”
Tống Thời Ngộ nhìn cô chăm chú, lặp lại lần nữa: “Tôi nói, cả tối không gặp em, tôi rất nhớ em.”
Khuôn mặt trắng nõn của Ôn Kiều bỗng chốc đỏ bừng, há hốc miệng nhìn Tống Thời Ngộ, cô thật sự không thể tin được anh có thể nói ra những lời như thế này.
Cô nhớ hồi học cấp ba, cô và Tống Thời Ngộ xa cách hai nơi, hầu như là mỗi ngày đều phải gọi điện thoại.
Lần nào cô cũng là người nói những lời này với Tống Thời Ngộ.
“Em rất nhớ anh.”
Sau đó Tống Thời Ngộ mới trả lời một câu: “Anh cũng vậy.”
Đây là lần đầu tiên anh chủ động nói với cô rằng: “Tôi rất nhớ em.”
Nhưng lại là trong tình huống và mối quan hệ này.
Trong thoáng chốc, Ôn Kiều cảm giác mình như đang nằm mơ, tim đập với nhịp đập bất thường, trên mặt cũng nóng bừng cả lên, đứng ngẩn người mà không dám nhúc nhích, chỉ biết ngơ ngác nhìn Tống Thời Ngộ chằm chằm.
Lúc đầu Tống Thời Ngộ còn xem như bình tĩnh. Có điều, anh không chịu được khi Ôn Kiều nhìn anh chằm chằm như thế này, tim đập hơi nhanh, mặt cũng hơi nóng, lại còn phải giả bộ bình tĩnh: “Hẳn là giờ em mệt lắm rồi, đi lên nghỉ ngơi sớm đi.”
Lúc này Ôn Kiều mới lấy lại tinh thần, gắng hết sức khống chế nhịp tim đập thình thịch loạn xạ của mình, song lại nghi ngờ có phải mình nhìn lầm không, hình như vành tai Tống Thời Ngộ đã đỏ lên.
Cảm giác kỳ lạ trong lòng càng trở nên mãnh liệt hơn.
Nhưng trong lòng cô cũng đang rối như tơ vò, muốn trốn tránh theo bản năng, sau khi nghe thấy lời của Tống Thời Ngộ cô chỉ ước nhanh chóng lên nhà, “Ồ” một tiếng rồi đi lướt qua người anh, vội vội vàng vàng đi lên lầu.
Tống Thời Ngộ im lặng đi theo sau.
Lên đến tầng sáu.
Đúng lúc gặp Ôn Hoa đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Tống Thời Ngộ đi theo sau lưng Ôn Kiều, cậu ấy không khỏi ngạc nhiên, đồng thời chú ý tới gương mặt đỏ bừng của Ôn Kiều, cơ mà cậu cũng chẳng thấy lạ, chắc là do leo cầu thang nhỉ.
Ôn Kiều sợ cậu ấy hiểu lầm, vội nói: “Anh ấy ở phòng sát vách.”
Ôn Hoa càng bất ngờ hơn, ngạc nhiên nhìn Tống Thời Ngộ: “Anh Thời Ngộ, anh dọn đến đây à?”
Cậu ấy nhìn xe của Tống Thời Ngộ là biết ngay anh là người có tiền, thế mà lại chuyển đến nơi này ở.
Tống Thời Ngộ gật đầu, lấy lại vẻ bình tĩnh trước mặt người ngoài.
“Hì hì, cũng tốt.” Ôn Hoa cười hì hì trả chìa khóa cho Ôn Kiều: “Vậy chị Ôn Kiều, em đi xuống đây.”
Ôn Kiều nói: “Đi đi, đừng chơi điện thoại khuya quá, ngủ sớm tí.”
Ôn Hoa vẫn cười hì hì: “Em biết rồi. Tạm biệt anh Thời Ngộ.” Nói xong cậu ấy đi xuống lầu với vẻ tràn đầy năng lượng, một bước đi ba bậc thềm.
Ôn Kiều cầm chìa khóa đi qua định mở cửa.
Tống Thời Ngộ nói: “Em ngủ nghỉ cho khoẻ. Ngủ ngon.”
Ôn Kiều liếc anh một cái, lại cúi đầu mở cửa nhưng chìa khóa cắm bị lệch lỗ khoá
Tống Thời Ngộ còn nói: “Ngày mai gặp.”
Cuối cùng chiếc chìa cũng đã vào lỗ khoá.
Động tác mở cửa của Ôn Kiều dừng một chập, cô không nói gì, mở cửa vào nhà.
Tống Thời Ngộ bị bỏ lại ở lại hành lang, anh nhẹ nhàng thở dài một hơi, ngay sau đó lại nhíu mày, bắt đầu nghiêm túc xem xét lại lúc Ôn Kiều nhìn anh mới nãy, có phải anh nên cười với Ôn Kiều để có hiệu quả tốt hơn không nhỉ?
…
Còn Ôn Kiều đi vào trong nhà vẫn đứng ở cửa, câu mà Tống Thời Ngộ nói ở dưới lầu vẫn quanh quẩn trong tâm trí cô.
Mãi đến khi cô rửa mặt xong nằm trên giường mà vẫn nghĩ đến câu nói đó.
Trong trí nhớ của cô, Tống Thời Ngộ hiếm khi nói những câu bùi tai với cô.
Mà cô thì thường xuyên nói những câu ấy.
Khi đó da mặt cô rất dày, với lại cô thật lòng rất thích anh, cũng chưa bao giờ che giấu tình cảm của mình dành cho anh, ngay cả buổi tối lẻn ra ngoài hẹn hò với anh cũng đều là do cô chủ động nắm tay Tống Thời Ngộ.
Cô và Tống Thời Ngộ, trước nay cô luôn là người chủ động.
Lần duy nhất Tống Thời Ngộ chủ động, chính là nụ hôn đầu tiên của hai người họ.
Ôn Kiều bỗng lắc đầu, lập tức xua những ký ức đó ra khỏi đầu mình, nhắc nhở bản thân không được nghĩ ngợi nữa.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Kiều lần mò tìm điện thoại tắt đồng hồ báo thức trong cơn buồn ngủ, cô mở mắt ra, ngẩn ngơ nhìn trần nhà một hồi.
Đêm qua cô mơ thấy Tống Thời Ngộ nhưng bây giờ cô không nhớ mình đã mơ thấy Tống Thời Ngộ như thế nào.
Lúc soi gương, Ôn Kiều mới nhận ra gần đây mình ngủ không ngon giấc, người trông cũng hốc hác hơn rất nhiều, cô đánh răng rửa mặt đơn giản rồi ra khỏi cửa, mới vừa đi tới đầu cầu thang đã thấy Tống Thời Ngộ đang lên lầu.
Tống Thời Ngộ ngẩng đầu nhìn cô, sau một thoáng sững sờ anh nói: “Chào buổi sáng.” Dừng một lát, anh giơ cái túi đang xách trong tay lên, mỉm cười với cô: “Tôi mua bánh bao chiên cho em.”