Ôn Lê - 2
Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:27:18
thẳng ánh mắt đang bốc lửa của Bùi Việt.
Cầm lấy điện thoại, mở trang cá nhân của Lâm Thiển Thiển.
“Ngày mười hai tháng , các tập nhạc tới hai giờ sáng, quá giờ giới nghiêm của trường.”
Lâm Thiển Thiển mặc một chiếc áo phông nam rộng thùng thình, chiếc giường lớn màu xám than, ôm gối đắc ý.
Chú thích ảnh: 【Hihi, chiếm giường của chủ nhân! Tội nghiệp Việt ca chỉ thể lăn sang phòng khách nha~】
Ngay bên là một bức ảnh khác: chiếc giường nhỏ chật chội của phòng khách, Bùi Việt lộ nửa khuôn mặt bất lực, còn giơ ngón giữa về phía ống kính.
dừng , ngón tay tiếp tục trượt xuống.
“Thứ Tư tuần , tiệc tụ họp ban nhạc.”
Lâm Thiển Thiển cầm một cây kem matcha cắn một miếng, một tay khác bám chặt lấy cánh tay Bùi Việt, nửa gần như dán , miệng đang cắn một miếng lớn từ cây kem của Bùi Việt.
Chú thích ảnh: 【Người mắc chứng khó chọn lựa ? Con heo háu ăn là: hai vị đều thử! Việt ca, cho em cắn một miếng nha~ tới đánh em !】
Cuối cùng, dừng ở bài đăng mới nhất.
Chính là tối nay, mới đăng vài phút .
Ảnh chụp khoảnh khắc khi ban nhạc giành quán quân, Bùi Việt ôm lấy cô xoay vòng.
Chú thích ảnh: 【Khoảnh khắc , thuộc về chúng .】
về phía Bùi Việt, bật khinh miệt:
“Đây chính là kiểu ‘thẳng thắn vô tư’ mà ?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bùi Việt nhíu mày.
Giọng trầm xuống, mang theo sự khó chịu rõ rệt:
“Ôn Lê, em đang lôi chuyện cũ ?”
“. Không ?”
đối diện với ánh mắt giận dữ của , hề nhường bước:
“Bất kỳ cô gái nào cũng giữ cách khi bạn khác giới bạn gái.”
“Cái gì! Chị đấy?”
Lâm Thiển Thiển đột ngột bật dậy, giọng tức giận bất mãn:
“Lúc đó Bùi đang cạnh em! Em chỉ là quá kích động nên mới ôm một cái thì ? Chỉ là cái ôm thôi mà! Sao chị lớn chuyện ? Chị hoang tưởng !”
“Thiển Thiển đúng!”
Có lập tức dậy xoa dịu:
“Chị dâu, thật sự chỉ là kích động quá thôi! Trong cảnh đó, ôm ăn mừng là chuyện bình thường! Thật sự ý gì khác !”
“Vậy ?”
chằm chằm Lâm Thiển Thiển, từng chữ từng chữ rõ ràng, lạnh lùng:
“Vậy thì đúng là trùng hợp thật đấy. Kích động thì cứ chọn bạn gái mà ôm? Những khác lọt nổi mắt cô ?”
“Ôn Lê!!”
Bùi Việt bật dậy, sắc mặt tối sầm:
“Em đủ đấy! Đừng vô lý như nữa! Hôm nay đều đang vui vẻ, em cứ phá hỏng hết ? Muốn chia tay thì thẳng!”
Chia tay.
Cả căn phòng chìm trong im lặng.
Thời gian như kéo dài, méo mó đến nghẹt thở.
03
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/on-le-wvsn/2.html.]
mắt, hình bóng dần chồng lên tách khỏi một ký ức xa xôi trong tim.
Bùi Việt từ nhỏ giống như một mặt trời nhỏ.
Là đứa trẻ lớn lên trong tình yêu, luôn tỏa sáng rực rỡ, đến cũng là tâm điểm của ánh .
Còn , năm mười tuổi, gia đình sụp đổ.
Bố ngoại tình, trong nhà cãi vã ngừng.
trốn trong phòng, len lén .
Lúc , Bùi Việt vẫn còn nhỏ, lén trèo qua cửa sổ, ôm lấy :
“Đừng nữa A Lê, còn ở đây mà.”
Anh vụng về dùng tay lau nước mắt cho , móc ngoéo:
“Sau Bùi Việt sẽ cưới Ôn Lê, tuyệt đối ngoại tình, cũng bao giờ phản bội cô ! Nói dối là chó con!”
Về , nhà họ Bùi ăn phát đạt, chuyển biệt thự sang trọng.
Mẹ thì dẫn đến ở trong khu tập thể cũ kỹ dành cho công nhân.
Mẹ như biến thành một khác, lao đầu công việc, về đến nhà thì chỉ còn sự mỏi mệt.
Chỉ khi cầm bài kiểm tra điểm tuyệt đối, ánh mắt bà mới thoáng ánh lên một chút tia sáng.
ngày càng ít , vùi đầu sách vở.
Còn Bùi Việt thích học hành.
Anh yêu âm nhạc sôi động, những môn thể thao kịch liệt, và những cuộc phiêu lưu cùng bè bạn.
Từ cấp hai, thư tình và ánh mắt thầm mến từng ngừng hướng về .
Thế nhưng, từng vòng tay ôm vai , tuyên bố chắc nịch:
“Thấy ? A Lê nhà , từ nhỏ định sẵn đấy!”
Kết quả thi đại học công bố, như mong đợi đỗ trường danh tiếng, còn Bùi Việt cũng trúng tuyển học viện điện ảnh cùng thành phố.
Ngày nhập học, kéo hai chiếc vali phía , ngớt:
“A Lê, em xem kìa! Trường bọn chỉ cách đúng một con đường!”
“Yêu bốn năm đại học, nghiệp là cưới luôn!”
Anh vẽ nên viễn cảnh tương lai của chúng , ánh mắt khi đó chân thành nóng bỏng.
Mọi thứ bắt đầu đổi từ khi nào?
Có lẽ là lúc tần suất nhắc tới “cô gái chơi bass thú vị lắm trong ban nhạc” ngày một nhiều.
Là khi trong điện thoại đầy những bức ảnh selfie đùa nghịch với Lâm Thiển Thiển lúc tập luyện – mà từng thấy bao giờ.
Là lúc bắt đầu than phiền: “Em lúc nào cũng cắm đầu học, kể chuyện ban nhạc cho em em cũng chẳng hiểu”, giọng điệu thoáng chút xa cách mà khó nhận .
Cũng thể là từ sớm hơn nữa.
Khi tỏa sáng sân khấu, giữa vô tiếng hét và tràng vỗ tay.
Còn , chỉ thể lặng lẽ khán đài, dõi theo từ một góc yên tĩnh.
Thế giới của cả hai, từ lâu âm thầm tách thành hai phía khác .
Giờ phút , đối diện , trong mắt chỉ còn sự bực bội và thiếu kiên nhẫn.
Ngay lúc đó.
bỗng thấy… tất cả thật vô nghĩa.
“ , chia tay.”
.
Bùi Việt sững tại chỗ.