Ong Dại - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:17:48
12
Một lần nữa đối diện Chu Húc bàn đàm phán, việc đầu tiên làm là kiểm tra kỹ các camera trong phòng.
Anh , gượng:
“Em thật sự tin đến ?”
Tôi trả lời, chỉ khẽ nhếch môi lạnh.
Từ thuở thiếu niên đến tận bây giờ, tất cả những gì giữa chúng để chỉ là một mảnh hỗn độn.
Chẳng còn gì để .
Thế mà mở miệng:
“Nếu bây giờ níu kéo em, em về ?”
Tôi hờ hững ngước mắt :
“Không.”
“Thật , từng mọi chuyện đến nước .”
Chu Húc , ánh mắt như chứa đầy chân thành:
“Anh chỉ hy vọng em thể quan tâm đến nhiều hơn, yêu nhiều hơn. Tiểu Ý, mất em.”
“Là mất , mất Tập đoàn Tô thị phía ?”
Tôi hỏi, giọng lạnh tanh.
“Không mất em.”
Lần , Chu Húc trả lời gần như dứt khoát, :
“Tô Ý, em là mà đã mơ ước cưới từ thuở thiếu niên.”
Cưới về để nhục mạ, để giày vò ?
“Anh thật sự hèn hạ đến mức khiến kinh tởm.”
Tôi , đẩy bản thỏa thuận ly hôn về phía :
“Quyết định xong thì ký .”
Không ngờ, đẩy tất cả giấy tờ xuống sàn.
Tôi chống tay lên bàn, dậy, ánh mắt dõi thẳng .
“Tiểu Ý, em biết ? Em rực rỡ như ngày . Anh nhận , dù thêm trăm lần, vẫn mê đắm em như thuở đầu.”
Nói , đột nhiên kéo cửa sổ, leo hẳn lên, ngoái đầu :
“Tôi từng , Tô Ý, em là mà đã mơ ước cưới từ khi còn trẻ. Làm thể dễ dàng buông tay?”
Đôi mắt Chu Húc đầy bão tố:
“Nếu em nhất định rời bỏ , sẽ nhảy xuống từ đây.”
Văn phòng ở tầng 4, bên là thảm cỏ, lẽ chết, cùng lắm chỉ viện vài tháng.
Tôi nhớ bạn bè từng cảnh báo—Chu Húc định giở trò “lấy mạng đổi tình”, lừa từ bỏ việc ly hôn.
Đã thấu trò của , thản nhiên :
“Chu Húc, buông tay , thật sự chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
“Anh thích một Tô Ý rực rỡ ngoài , nhưng thu hết hào quang chỉ để chiếu sáng một —bản chất đã mâu thuẫn .”
“Không , thể thay đổi!”
Chu Húc run giọng, mang theo sự cầu xin:
“Anh cần em thay đổi nữa, sẽ thay đổi! Anh sẽ như xưa, che chở em, yêu thương em. Em gặp mẹ , em về , em thế nào cũng … ?”
Thấy vẫn im lặng, bắt đầu cuống lên:
“Chẳng lẽ em thật sự yêu khác ? Em thể trơ mắt chết ngay mặt ? Thằng nhãi đó quan trọng hơn ? Nó…”
Anh kịp hết, điện thoại của rung lên với thông báo cuộc gọi đến.
Là Tạ Kha—chắc đang hỏi tối nay ăn gì.
“Đừng …”
Ánh mắt Chu Húc chết trân màn hình điện thoại, van nài:
“Đừng điện thoại . Ở , Tiểu Ý, chúng chuyện đàng hoàng ?”
“Chu Húc, nhớ từng —khi một còn yêu, dù chết mặt cũng vô ích.”
Tôi , khóe môi khẽ cong, trả lời tin nhắn của Tạ Kha cất điện thoại, xoay bỏ , chỉ lạnh lùng buông một câu:
“Đừng làm trò nữa, xuống , những vở kịch đó trông thật lố bịch.”
Chu Húc ngẩn tại chỗ.
Ánh mắt dại , đột nhiên hét lên:
“Tô Ý, em dám yêu ! Em dù chết cũng sẽ kéo xuống địa ngục ?”
bước chân vẫn dừng .
Giọng bỗng trầm xuống, mang theo sự độc ác:
“Em tưởng em thể rút lui dễ dàng ? Tô Ý, nếu em, cũng sẽ hủy hoại em!”
Tôi dừng chân, ngẩng đầu liếc camera trần.
Chu Húc bật dữ tợn:
“Camera đã chỉnh sửa hết . Hôm nay nếu chuyện gì xảy , em chính là kẻ giết thành. Tô Ý, những ngày qua em làm trò quá phô trương, đến lúc đó, danh tiếng của em và cả Tô thị cũng sẽ nát bét. Em nghĩ em giữ nổi cái công ty nhỏ đó ? Cả đời em vẫn nhốt .”
Dứt lời, buông tay, ngả thẳng xuống.
Tôi chỉ thở dài, bước đến bên bồn hoa, lấy chiếc camera riêng mà đã chuẩn từ .
Đến nước , thể còn tin ?
Từ vọng lên tiếng hét chói tai.
Tôi bước ngoài ban công, thấy Chu Húc đất, máu từ đầu lan như mực loang, những qua đường hoảng hốt ngã xuống.
Nhìn cảnh đó, chỉ lạnh nhạt móc điện thoại, gọi cấp cứu giúp .
13
Chu Húc liệt.
Hắn tổn thương hệ thần kinh trung ương.
Cả đời chỉ thể giường bệnh.
Tin tức đến với như một món quà trời ban, vội trang điểm thật tinh tế hớn hở thăm bệnh.
Khi đến nơi, Lâm Điềm Điềm đang bên giường thút thít.
Cô tát quá nhiều lần nên thấy , liền co rúm như chuột gặp mèo, líu ríu lùi qua một bên.
Tôi chẳng thèm để ý, xuống cạnh giường Chu Húc, nước mắt chực trào:
“Trời ơi, ông xã, ngoại tình thì gia đình sẽ tan nát, xem, giờ thì nát gia đình đấy.”
Tạ Kha cũng bên phụ họa:
“Trời ơi, trai, đang yên đang lành tự tay phá tan gia đình, giờ còn làm tàn phế luôn.”
Chu Húc trợn to mắt giường bệnh, nhưng thể thốt nửa chữ.
lúc , mẹ Chu Húc xông , giọng đầy phẫn nộ:
“Cô ly hôn với con trai ? Mang thằng đàn ông hoang cút ! Ai cho phép cô xuất hiện trong phòng bệnh của con ?”
Nghe , thong thả thổi móng tay, hờ hững đáp:
“Bà gì thế mẹ chồng? Tôi và Chu Húc tình cảm . Bây giờ xảy chuyện, càng thể rời xa. Dù và công ty của đều cần chăm sóc mà.”
Mẹ Chu Húc trợn tròn mắt, lảo đảo ngất xỉu tại chỗ.
Còn về phần Lâm Điềm Điềm, cô chậm rãi :
“Chu Húc còn khả năng hồi phục nữa. Vài ngày nữa sẽ chuyển sang phòng bệnh thường. Trước đó, thấy tất cả những gì từng mua cho cô trả về.”
Lâm Điềm Điềm rõ ràng cam lòng, nhưng chỉ khẽ nhấc tay, cô lập tức nước mắt lưng tròng, gật đầu lia lịa.
Về phần Chu Húc, xuống bên giường, giúp đắp chăn.
Sau đó, lấy bản thỏa thuận ly hôn chữ ký, giơ mặt :
“Muốn cái ?”
Hắn trợn trừng mắt, trong cổ họng phát tiếng “hơ hơ” như điều gì đó.
Tôi hiểu ý, bèn mỉm , ngay mặt xé tan bản thỏa thuận thành từng mảnh vụn.
Tôi :
“Tôi hiểu mà, ông xã. Không ly hôn. Anh từng , ly hôn.”
Nói xong, cúi xuống, thì thầm bên tai :
“Ông xã, cố mà sống, ít nhất sống qua mẹ đã, để chết thì tiền mới thuộc về , khỏi chia cho ai khác.”
Ngay khoảnh khắc đó, trong mắt Chu Húc trào một hàng lệ.
Tôi cũng .
Nước mắt cảm động, cảm ơn ông trời, cũng cảm ơn chính bản thân .
Bạn bè của chúng ai cũng biết Chu Húc định giở trò “khổ nhục kế” để trói buộc .
Hắn luôn tự yêu lấy , còn đặc biệt chuẩn một mảng cỏ dày và lớp đệm mềm lầu để giảm chấn.
Tôi chỉ “ bụng” thay lớp đệm đó bằng vài tảng đá cứng mà thôi.
Vốn dĩ khu vực đó thỉnh thoảng vẫn đá, chỉ là Chu Húc đã cho dọn sạch.
Hắn thân bại danh liệt, thì thân tàn ma dại.
Chẳng qua, ngờ ông trời ưu ái đến thế—ngay đúng chỗ đá, đầu đập thẳng xuống.
Để thưởng cho sự “chu đáo” của Chu Húc, nở nụ dịu dàng :
“Sau để cô nàng ngoan ngoãn, biết chiều chuộng nhất—Điềm Điềm—chăm sóc nhé? Cô yêu đến , chắc chắn sẽ chê tàn phế, cũng để loét da .”
Đôi mắt Chu Húc mở to, xem đó là sự đồng ý.
14
Nửa tháng , dùng thủ đoạn sấm sét để thâu tóm bộ tài sản của Chu Húc.
Khi Tạ Kha đến lời tạm biệt, hỏi :
“Đã nghĩ kỹ ?”
Cậu gật đầu:
“Trước đây luôn lo lắng cho chị, bây giờ chị đã sống , còn vướng bận gì nữa.”
Cậu ngoài trải nghiệm, tuổi 19 mà cứ mãi làm “tiểu tam” thì cách sống.
Nghe , vẫn mềm lòng, bảo thư ký chuyển tài khoản của 7 triệu.
Khi còn chìm trong hận thù thể thoát , xuất hiện như món quà ông trời ban tặng, giúp tìm chính .
Tạ Kha đã chân thành với , và xứng đáng nhận phần thưởng đó.
“Nếu gặp khó khăn, thể về tìm .”
Thiếu niên mỉm gật đầu, nhưng biết, với lòng tự trọng của , lẽ ngày đó sẽ bao giờ đến.
, xét về hiện tại, giữ mối quan hệ hôn nhân với Chu Húc là cách để tối đa hóa lợi ích.
Còn Tạ Kha còn trẻ, tương lai còn dài.
Tôi trói buộc bằng một danh phận, ép ở bên .
Cậu cũng hiểu, bây giờ đã bước khỏi bóng tối của quá khứ, đã những thứ quan trọng hơn để theo đuổi.
Khi rời , vẫn quên dặn dò nhớ ăn uống đầy đủ.
Tôi trong văn phòng cao tầng, ngắm dòng sông bên ngoài cửa sổ.
Tôi nghĩ, lẽ đây chính là cái gọi là “bạch nguyệt quang”.
Tôi gọi một cuộc điện thoại cho thư ký:
“Ông già đó bàn chuyện hợp tác? Nói ông hết giải quyết sạch đống nợ tình đã.”
Người cha từng cao , giờ cũng cúi đầu .
Tôi nghĩ, đây chính là tiêu chuẩn của một nữ tổng tài:
Tiền bạc, cô độc, và một “bạch nguyệt quang” đã rời xa.
Biết , sẽ một cuộc tái ngộ lãng mạn và đầy kịch tính?
May mắn là, bây giờ còn đau dày, cũng biết cách tận dụng mọi tài nguyên để đối xử với bản thân.
Không tham luyến sự dịu dàng, giam hãm trong hận thù.
Như bây giờ, đã là .
(Kết thúc)