Ông Xã Tổng Giám Đốc
Chương 2
5
Trước khi gả cho Cố Minh Tu, việc làm ăn của nhà tôi không mấy suôn sẻ.
Mẹ kế nóng lòng muốn gả tôi cho ông già giàu có, đổi lấy chút tiền xoay sở.
Lần này Cố Minh Tu về nước, người sốt ruột nhất chính là bà ta.
“Rốt cuộc cô có giữ được chồng không? Nếu không được thì mau chóng quay về, tôi sẽ sắp xếp một buổi xem mắt cho cô.”
“Cái này…… Không ổn lắm, tôi còn chưa ly hôn.”
“Chuyện này sớm muộn thôi, lần này giới thiệu cho cô một anh chàng đẹp trai.”
Khi nhìn thấy bức ảnh sự kháng cự của tôi trở nên dao động.
Thật đẹp trai.
Lúc này scandal giữa Cố Minh Tu và Lâm Hạ đã lan truyền rộng rãi.
Có phóng viên tung ra video hai người lần lượt ra vào khách sạn.
Chính vào ngày hắn trở về nước.
Không ít người đoán rằng hôn ước của Lâm Hạ sớm muộn sẽ bị hủy bỏ.
Tôi vội tìm đối tượng khác, cho nên muốn hỏi Cố Minh Tu xem ý hắn thế nào.
Nếu muốn ly hôn thì phải nhanh lên.
Dù sao đi xem mắt, trai đẹp sẽ không chờ đợi ai.
Lúc tôi đi đến văn phòng Cố Minh Tu, thư ký ngăn tôi lại, vẻ mặt khó xử:
“Cố tổng đang nổi giận, lúc này cô… vẫn là đừng nên đi vào.”
Lúc này, tôi lờ mờ nghe thấy tiếng khóc nức nở của một cô gái trong phòng.
“Em chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh, từ đầu đến cuối, người em yêu đều là anh. Tại sao anh phải ép em như vậy?”
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông: “Cô Lâm, tôi không phải đang ép cô, chọn thế nào là tùy cô tự quyết định, tất nhiên cô cũng có thể lựa chọn rút khỏi.”
Ờ, đúng rồi, Lâm Hạ là diễn viên nhỏ.
Chậc chậc, thật là ngôn tình kinh điển.
Tôi đang mải mê nghe thì đột nhiên cánh cửa được mở ra từ bên trong.
Tôi chạm mặt với người phụ nữ trong đó.
Chỉ thấy đôi mắt trong trẻo của đối phương có chút đỏ mắt, khiến cả thế giới đều nghĩ rằng là bọn họ làm sai với cô ta.
Lâm Hạ thút thít khóc, trông vô cùng đáng thương.
“Nhìn tôi như vậy cô thấy vui chứ?”
“Tôi thật sự rất ghét các người.”
“Tránh ra!”
Cô ta đẩy mạnh tôi một cái, biến mất ở cuối hành lang.
「……」
Hiển nhiên Lâm Hạ và Cố Minh Tu cãi nhau.
Lúc này nếu tôi hiểu chuyện, thì nên gọi xe về nhà.
Nhưng hiểu chuyện sẽ chỉ có khi mà có tiền.
Không bỏ ra đồng nào mà còn muốn yên thân, không có chuyện đó đâu!
Hai phút sau, tôi đạp văng cửa phòng làm việc của Cố Minh Tu.
Giấy tờ bị gió thổi bay nằm rơi rải rác dưới chân hắn.
Lộ ra nội dung trên hợp đồng.
Cố Minh Tu ép Lâm Hạ ký khế ước bán thân?!
Chết tiệt.
Thực sự không phải con người ……
Cố Minh Tu ngồi trên ghế, nghe thấy động tĩnh, ngước mắt nhìn lên.
Trong mắt còn có sự lạnh lùng chưa dứt.
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, tay chống vào eo, cuộn tờ giấy A4 lại, làm ra dáng vẻ của chính thất đi thẳng đến bàn của hắn.
“Cố Minh Tu! Em vì cái nhà này làm trâu làm ngựa ba năm, không có công lao cũng có khổ lao, sao anh dám — ”
Cố Minh Tu thu lại văn kiện, cúi đầu thao tác trên điện thoại một lúc.
Ting!
Điện thoại di động nhận được tin nhắn chuyển khoản: 3 triệu – Ghi chú: Tặng tự nguyện.
Lời nói phía sau của tôi bị ngưng ở trong cổ họng, ngay lập tức cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái.
Cố Minh Tu nhướng mí mắt, hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Nửa khuôn mặt của hắn tràn ngập bởi ánh mặt trời, nhưng không che được sự mệt mỏi trong đáy mắt.
Tôi nhặt hợp đồng, đặt lên bàn hắn: “Anh làm việc quyết đoán nhanh gọn, thật không hổ danh là tấm gương của giới tổng giám đốc.”
“Ừ, biết rồi, còn chuyện gì nữa sao?”
Cố Minh Tu không có kiên nhẫn, không muốn đôi co với tôi.
Tôi tinh ý lắc đầu, khi xoay người lại thì bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông khác.
Ồ?
Có chút quen mặt.
Đây không phải là đối tượng xem mắt mà mẹ kế giới thiệu cho tôi sao?
Hắn ta cũng thật đẹp trai ……
“Xin chào……”
Tôi lập tức trở nên vui vẻ, chỉ còn thiếu việc ghi hai chữ vui vẻ lên mặt.
Anh đẹp trai không có phản ứng gì, còn Cố Minh Tu lên tiếng trước, giọng điệu rõ ràng là không vui:
“Gần đây không được qua đêm ở bên ngoài, phải ở nhà đấy.”
Tôi vừa định cãi lại.
Cố Minh Tu mỉm cười: “Chuyển khoản có thể thu hồi lại trong vòng 24 giờ.”
「……」
6
Có số tiền này, dường như không cần thiết phải làm ầm lên.
Dường như Cố Minh Tu bận rất nhiều việc, mãi chưa về.
Trong suốt một tháng này, tài nguyên của Lâm Hạ liên tục bị đoạt lấy.
Gần như bị toàn bộ ngành giới giải trí phong sát.
Trong bữa tiệc, tôi tình cờ gặp được Lâm Hạ đang bị người ta khi dễ.
Quần áo cô ta bị người ta hắt rượu đỏ, co người trốn trong góc khóc đến đáng thương.
Tối nay Cố Minh Tu có các cuộc hội đàm thương vụ liên tiếp nhau.
Bận đến mức không thể rời khỏi được.
Trong lúc đó hắn thậm chí không nhìn Lâm Hạ.
Tôi đi qua, định lặng lẽ đi lấy một đĩa gà viên chiên thì bị Lâm Hạ bắt gặp.
Cả người sợ tới mức run rẩy, cứng đờ tại chỗ.
“Cô…… Cô muốn ăn sao? Không ăn thì để tôi bưng đi……”
Lâm Hạ dừng lại, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
“Ngay cả cô cũng muốn khi dễ tôi sao?”
“Tôi không sánh bằng gia thế của cô, không sánh bằng mạng lưới quan hệ của cô, hiện tại ngay cả tư cách tới gần các người cũng không có sao?”
「……」
Một câu nói khiến cho tôi khựng lại.
Tôi cảm thấy đầu óc Lâm Hạ có chút vấn đề.
Nhưng tôi cũng không dám chọc, đành phải chạy thật xa.
Lúc Cố Minh Tu nhìn thấy tôi, là lúc tôi đang đứng gần Lâm Hạ.
Cố Minh Tu dừng cuộc nói chuyện, vẻ hiền hòa trên mặt biến mất.
Hắn nói nhỏ vài lời với người đàn ông bên cạnh, bước đi nhanh về phía tôi.
“Này, em không khi dễ cô ấy – -”
Hắn không nghe lời giải thích của tôi, mặt không chút thay đổi nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi ra sau lưng, nói với Lâm Hạ:
“Cô Lâm, hình như tôi đã nói rồi, xin cô tránh xa vợ tôi ra.”
Tôi cầm đĩa gà viên chiên mà sững sờ.
Hả?
Không có mắng tôi?
Lâm Hạ vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi… Nhưng anh Cố, tôi nhịn không được…”
“Tôi hy vọng sẽ không có lần sau.”
Cố Minh Tu nói xong, kéo tôi rời khỏi hội trường.
Trên đường đi, tôi cúi đầu không nói gì.
Đồ ăn và rượu trộn lẫn trong bụng tôi, tạo ra một phản ứng hóa học kỳ lạ.
Có chút choáng váng, lại có chút vui vẻ.
Cố Minh Tu vừa đưa tôi vào phòng, tôi liền đá văng giày cao gót, chạy lung tung khắp nơi.
Cố Minh Tu túm lấy tôi, ôm tôi lên giường.
“Uống bao nhiêu rồi?”
Áo sơ mi của Cố Minh Tu bị tôi làm nhăn, mùi đàn hương trên người hắn tỏa ra nhẹ nhàng.
Ngón tay thô ráp nhẹ nhàng nắm cổ tay tôi, tạo cảm giác ngứa rát kỳ lạ.
Tôi có chút lo lắng không yên, cố gắng giãy dụa: “Bỏ ra bỏ ra bỏ ra –”
Hắn bịt kín miệng của tôi: “Im lặng, ồn ào chết mất…”
Cơ thể hắn mát lạnh, thật dễ chịu.
Tôi dựa người vào và ôm cổ hắn, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt Cố Minh Tu dần trở nên tối sầm.
Có vẻ như đang chờ tôi nói gì đó.
Tôi lại gần, hỏi: “Anh chàng đẹp trai trong văn phòng anh tên gì?”
Cố Minh Tu nheo mắt: “Em chắc rằng muốn nhắc đến người khác trước mặt anh sao?”
Sự ám muội trong bóng tối lặng lẽ lan tỏa.
Tôi khẽ rầm rì vài tiếng.
Chỉ cảm thấy rằng khuôn mặt này của hắn thật sự mê người.
Thế nào ma xui quỷ sờ sờ môi hắn: “Vậy anh cho em nếm thử, được không?”
Ngón tay thon dài của Cố Minh Tu nhẹ lướt dọc trên lưng tôi.
Làm cho tôi mềm thành một vũng nước.
Cố Minh Tu đột nhiên bế tôi lên, đi vào phòng tắm.
Ánh sáng vàng ấm của phòng tắm làm nổi bật lên đường nét sắc sảo của hắn.
Hắn vén tay áo lên, ấn tôi vào bồn tắm.
Nhẹ giọng dụ dỗ nói: “Yên…… Tắm rửa xong sẽ cho em nếm.”
Tôi thích nghe lời này! Lập tức ngừng giãy dụa, tay sờ vào cơ bụng tám múi của hắn, hỏi: “Thật sao?”
“Thật.”
Quá trình tắm quá phức tạp, tôi không nhớ rõ lắm.
Chỉ nhớ mình đem một chút nước ấm vẩy lên áo sơ mi của đối phương.
Mọi chuyện tiến triển nhanh chóng theo hướng không thể lường được.
Ngoài cửa, mưa bắt đầu rơi.
Có người nắm tay tôi đặt lên eo nhỏ.
“So với những người đã ngủ cùng, ai tốt hơn?”
Tôi chỉ cảm giác cả người đều nóng lên, lẩm bẩm: “Eo đẹp… Em rất thích –”
Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ: “Không có tiền đồ, ôm chắc vào, rơi xuống thì kệ đấy.”
Sau khi xong việc, có vẻ đã đến nửa đêm.
Mí mắt tôi nặng trĩu, vùi trong gối mềm mại, hoàn toàn không muốn nhúc nhích.
Đối phương kiên nhẫn xoa bóp lưng đau của tôi, dường như đang nói cái gì đó.
Nhưng não tôi mơ màng không thể nhớ được nhiều.
Chỉ nhớ được hai câu.
“Tránh xa Lâm Hạ một chút, nếu không, em sẽ chết rất thảm.”