Ông Xã Tuổi 18 - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:49:42
1
"Về ?"
ngẩng đầu đàn ông đang ở cửa .
Chiếc áo vest đặt may cầm tay, cổ áo mở bung hai nút, cà vạt lỏng lẻo vắt qua cổ, đến cả mái tóc vốn luôn chỉnh tề giờ cũng rối tung đầy cá tính.
Trông thế chẳng giống công tác về, mà giống như đ.á.n.h tập thể xong.
hoảng hốt bật dậy:
"Không thuận lợi ? Sao trông như thế ?"
Lương Ngôn Tịch trả lời.
Chỉ lặng lẽ , cứ mãi.
nhịn bước lên, nắm lấy chiếc cà vạt lỏng của kéo trong nhà, miệng còn lầm bầm:
"Sao? Mới mấy ngày gặp mà nhận vợ ?"
Lương Ngôn Tịch để kéo một đoạn mới lắp bắp lên tiếng:
"Nh…nhận ."
bất giác đầu .
Ánh mắt vẫn dán chặt .
Có lẽ vì khát khao trong đáy mắt quá rõ ràng, thậm chí còn mang chút ngây ngô vụng về như trai mới lớn.
liếc một cái, hai tay vòng lên cổ , áp sát :
"Nhớ em đến ?"
Người đàn ông áp sát liền nín cả thở.
Ánh mắt bối rối đảo qua đảo , môi mím chặt, tay siết thành nắm, trông chẳng khác gì một quân tử đắn.
thấy bộ dạng của Lương Ngôn Tịch thật thú vị.
Dù gì thì những công tác về đây, đầu tiên hóa thành sói cũng là .
hôn lên yết hầu nhô cao của , cố tình thổi bên tai :
"Chẳng trong điện thoại còn cho em ' tay' ?"
ôm , cảm nhận cơ thể dần dần căng cứng, giọng mềm mại hỏi:
"Chồng , định để cho em tay đây?"
Khoảng cách quá gần, gần như ngay lập tức, cảm nhận sự khác thường trong cơ thể .
Tay đang định trượt xuống thì đàn ông mặt bỗng đẩy !
sững sờ .
Chỉ thấy cả khuôn mặt đỏ bừng, giọng khàn như giấy nhám cào qua, cúi đầu nhanh:
"Còn... còn tắm..."
Rồi vội vã chạy biến căn phòng gần nhất – phòng việc của .
hóa đá.
2
Bị Lương Ngôn Tịch từ chối, ôm một bụng tức cuộn sofa.
Bình thường càm ràm chủ động là , hôm nay hiếm khi chủ động thì từ chối là .
Rốt cuộc là cái thể loại gì chứ!
tức tối nghĩ rằng sẽ thèm để ý đến nữa, thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng động.
Cửa phòng việc Lương Ngôn Tịch nhẹ nhàng mở .
Anh lén một cái, đó lẻn phòng ngủ của hai chúng như kẻ trộm.
nhướn mày.
Dù trong lòng vẫn hết giận, nhưng vẫn theo .
Vừa đúng lúc, ngay khi chuẩn bước phòng ngủ thì Lương Ngôn Tịch chui ngay phòng tắm.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước cố tình che giấu điều gì đó, đang tắm.
vẫn cảm giác đang cố tránh mặt .
bước đến, tay vặn thử tay nắm cửa phòng tắm nhưng mở .
Cửa còn khóa!
Đến đây thì chắc chắn: Lương Ngôn Tịch đang trốn .
Bình thường chẳng bao giờ khóa cửa, đến cả lúc ngâm bồn tắm còn nhiệt tình mời gọi:
"Vợ ơi, em thật sự tắm cùng ?"
ngoài cửa phòng tắm, hiếm hoi mà tự hỏi:
Chẳng lẽ lúc nãy quá đà thật?
mấy chuyện so với những gì từng với , đáng là gì?
Lần nào chẳng cũng hôn ôm? Lần nào chẳng cũng dày vò đến mờ mịt trời đất, ngày đêm nghỉ? Lần nào chẳng cũng khiến đến xuống nổi giường?
Sao hả?
chủ động một , tránh như tránh tà?
càng nghĩ càng giận, thầm nhủ đợi tắm xong nhất định dạy cho một bài học!
Kết quả là đợi tròn một tiếng đồng hồ.
Lương Ngôn Tịch bước từ phòng tắm, còn vẻ bối rối, nét mặt bình tĩnh gọi :
"Vợ ơi."
hừ một tiếng, lưng về phía .
Anh lập tức tiến đến, lải nhải dỗ dành:
"Xin xin , đều là của . Vừa nãy chỉ là nhất thời phản ứng kịp thôi, em mà, mấy ngày gặp nhớ em lắm..."
Anh dụi đầu hõm cổ , nhẹ nhàng cọ cọ.
Cảm giác quen thuộc trở , ngẩng mắt :
"Đừng tưởng là em sẽ hết giận."
"Có thể tiếp tục giận, hết."
Anh bằng ánh mắt sáng rực, như cún con.
Hồng Trần Vô Định
nhất thời ngẩn ngơ.
Lương Ngôn Tịch như .
Không là trong mắt tình cảm, nhưng nhiều hơn vẫn là khao khát mãnh liệt, chứ giống bây giờ, ánh mắt ham , nhưng trong đó chan chứa tình yêu trong veo.
vô thức đưa tay chạm má :
"Anh rốt cuộc ?"
"Không cả."
Anh ôm bằng vòng tay nhẹ nhàng, cằm khẽ tựa lên vai :
"Anh chỉ thấy thật hạnh phúc."
Giọng như thầm thì, như cảm thán:
"Không ngờ em là vợ ... Anh thật sự hạnh phúc!"
đẩy :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ong-xa-tuoi-18/chuong-1.html.]
"Chúng kết hôn gần hai năm , giờ mới mấy lời muộn quá ?"
"Không muộn ."
Anh nũng:
"Mấy lời , lúc nào cũng muộn."
Thấy chuyện dễ , cũng nguôi giận, hào phóng đặt môi lên môi .
Hôn suốt mười giây, vẫn nhúc nhích.
lén mở mắt .
Lương Ngôn Tịch sững sờ, như thể dám tin chuyện đang xảy , gương mặt đầy vẻ hôn mà dám.
vẫn áp môi môi , mơ hồ hỏi:
"Không hôn ?"
"Hôn, hôn chứ."
Trong lúc , môi vô thức ngậm lấy môi , như thể đột nhiên khai thông huyệt đạo, bắt đầu hôn thật nhẹ nhàng, chậm rãi.
nhắm mắt đắm chìm trong khoảnh khắc , nhưng cảm thấy đúng lắm.
"…" Người hôn như đầu tiên , đến cả thở cũng phối hợp!
mở mắt.
Nhìn vẻ mặt đầy kích động của , cuối cùng nỡ ngắt lời.
Thôi kệ, hôn vụng cũng cái thú của hôn vụng.
3
rộng lượng tha thứ cho biểu hiện kỳ lạ của Lương Ngôn Tịch, nhưng vẫn kỳ lạ.
Điều kỳ lạ nhất chính là đụng nữa.
Thật sự kỳ quặc!
Từ khi kết hôn, từng "kiêng cữ", đùng một cái trở nên thanh tâm quả dục, chính là quen.
Cùng một chiếc giường.
dịch sát .
Anh thở gấp, nhưng đụng .
ôm chặt lấy .
Cơ thể phản ứng, nhưng vẫn đụng .
Anh bỗng như biến thành một bậc tu hành, vô dục vô cầu, như thể đang giữ vì ai đó.
Sự đổi đột ngột trong hôn nhân khiến bức bối, liền rủ cô bạn Chu Nghi ngoài uống rượu.
Suốt buổi chuyện linh tinh, nhắc gì đến Lương Ngôn Tịch, nhưng cô vẫn nhận .
"Hôm nay Lương Ngôn Tịch gọi điện cho ?" Cô trêu, "Bình thường khỏi cửa là nhắn tin gọi điện tới tấp mà? Hôm nay lạ thế, cãi ?"
mím môi, tức tối :
"Anh còn thích tớ nữa."
"Đừng bậy." Chu Nghi nhíu mày, "Người sáng mắt đều là mê c.h.ế.t ."
bèn kể cho cô hết hành vi bất thường của Lương Ngôn Tịch dạo gần đây, đặc biệt nhấn mạnh chuyện "giữ như ngọc".
"Cậu nghĩ trong tình huống nào đàn ông ?"
bực bội uống một ngụm rượu:
"Bây giờ còn ngủ riêng với tớ nữa chứ!"
"Chắc đến mức đó ?" Bạn dỗ dành, "Hay là nỗi khổ khó ?"
theo phản xạ nghĩ rằng chắc Lương Ngôn Tịch … bất lực.
thực tế chứng minh là "", thà nhịn còn hơn đụng !
"Anh công tác ở nước X đúng , tớ bên đó loạn lắm, là thương mà dám cho ?"
Cô :
"Sợ lo mà, chuyện đó cũng bình thường. Với cả còn là về trễ hai ngày, nếu vì thương mà hoãn thì ?
"Thế thì cũng giải thích vì tránh …"
Cô quả quyết:
"Tớ thấy là như đó."
Nghe bạn phân tích, càng lập tức về nhà lột trần Lương Ngôn Tịch xem cho rõ.
Về đến nhà hơn 11 giờ.
đẩy cửa bước .
Lương Ngôn Tịch đang sofa lập tức nhào tới, ngay đó nhíu mày:
"Em uống rượu ?"
nhịn mà nghĩ, lo cho như , thèm gọi lấy một cuộc?
hất tay khi định đỡ , nhưng cố chấp ôm lấy, dìu đặt ngay ngắn sofa.
Sau đó vội vàng rót cho một cốc nước mật ong.
chằm chằm:
"Anh thương ?"
Anh lắc đầu, mặt đầy khó hiểu:
"Anh mà."
"Vậy thì cởi áo ."
Mặt lập tức đỏ bừng, tay vén mép áo ngủ lên một chút buông xuống, cứ ngập ngừng vài như .
dáng vẻ lưỡng lự của , nhíu mày:
"Bây giờ đến cả cơ bụng cũng cho em xem ?"
Anh do dự nữa, dứt khoát cởi áo.
Cơ thể trần trụi mắt hảo đến mức thể chụp bìa tạp chí, chẳng hề vết thương nào như bạn đoán.
trừng mắt :
"Quần cũng cởi."
"Cái, cái …"
"Cởi."
Lúc mới ngượng ngùng cởi quần .
ửng hồng, cuối cùng kìm mà đẩy ngã xuống sofa, tay chống lên vai , nghiêm giọng:
"Lương Ngôn Tịch, rốt cuộc gì hả?"
Anh ngỡ ngàng thẹn thùng:
"Anh, gì mà."
"Vậy thì chứng minh ."
Trong ánh mắt đầy hoảng loạn của , chậm rãi với giọng đầy ẩn ý:
"Đừng để em coi thường ."
Lương Ngôn Tịch ngẩng đầu , yết hầu lăn mạnh xuống.
Ngay khi tưởng sắp lùi bước, thì đột ngột đưa tay giữ lấy gáy , bất ngờ hôn tới đầy mãnh liệt!