Ông Xã Tuổi 18 - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:49:46
7
và Lương Ngôn Tịch quen trong một buổi tụ tập bạn bè.
Lúc đó từ nước ngoài trở về, quen mấy Tây mắt xanh tóc vàng , nên khi thấy một kiểu nam thần phương Đông như Lương Ngôn Tịch – điển trai, nhã nhặn, thật sự sững vì choáng ngợp!
Nói là thích thì tới, nhưng tiếp cận thì .
Vì chủ động bước tới, cạnh :
"Cho em xin thông tin liên lạc ?"
vẫn nhớ rõ khi đó mặc một chiếc sơ mi màu lam sương khói.
Một màu 'dị', nhưng hợp kỳ lạ với khí chất của .
Anh từ tốn chỉnh cổ tay áo, lộ cánh tay với đường nét gọn gàng mắt, đến mức mắt gần như dính chặt đó.
câu lạnh như băng của dập tắt hết hứng thú trong .
Anh :
"Không ."
"Thế …"
thích ép buộc khác, nên cũng cố.
Lần thứ hai gặp là trong một buổi tiệc sinh nhật.
Lương Ngôn Tịch mặc một chiếc sơ mi đen tôn dáng, vội vã xuất hiện, lịch sự chào hỏi nhưng vẫn giữ cách.
Ánh mắt vẫn cứ hút về phía .
phát hiện một điều lạ lùng, luôn khiến rời mắt .
Rút kinh nghiệm , dùng trò chơi "Thật Thách" để lấy thông tin liên lạc của .
Ban đầu cũng chẳng nghĩ sẽ theo đuổi, chỉ tìm hiểu thêm một chút.
Lương Ngôn Tịch kiểu thích tán gẫu.
Anh hỏi thẳng:
【Sao em ngày nào cũng nhắn tin cho ? Không chuyện gì khác ?】
đáp yếu ớt:
【Em chỉ trò chuyện.】
【Tại ?】
Dưới tình thế đó, đành cắn răng thổ lộ:
【Vì em thích . Em thể theo đuổi ?】
Lương Ngôn Tịch im lặng thật lâu mới trả lời:
【 khó theo đuổi đấy.】
Lúc đó trong mắt , câu chẳng khác nào ngầm đồng ý.
hừng hực khí thế, kiên trì theo đuổi suốt hơn một năm, cuối cùng mới đồng ý yêu .
Yêu gần hai năm, ngay cả chuyện cưới xin cũng là mở lời.
Kết hôn , tình cảm giữa và cân bằng, hầu như ai chủ động ban đầu là .
từng tự hào về điều đó.
mà, bây giờ mới , cái tên từ năm mười tám tuổi thích !
nhắm mắt , cơn giận chơi một vố lớn cuộn trào mà chẳng chỗ trút, trong lòng còn âm ỉ một cơn ham “phân cao thấp” trỗi dậy.
Giờ chỉ tìm hỏi cho lẽ!
Vừa , đúng lúc Lương Ngôn Tịch họp xong thì đẩy cửa bước .
Vừa thấy , mắt sáng rỡ:
"Sao em đến đây?"
cố kiềm chế cảm xúc, :
"Nhớ ."
Anh nhanh chân bước , nhưng khi thấy điện thoại và iPad đặt bên cạnh , ánh mắt rõ ràng khựng .
dịu dàng :
"Ban đầu em định dùng iPad chơi game, nhưng em quên mất mật khẩu ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ong-xa-tuoi-18/chuong-4.html.]
"Là ngày sinh nhật em mà."
Anh nhẹ nhàng xoa đầu , nhân tiện đẩy chiếc iPad xa một chút mà để lộ sơ hở.
rúc lòng , lặng lẽ ngẩng đầu .
Lương Ngôn Tịch mười tám tuổi rõ ràng giỏi giấu giếm như phiên bản tương lai, ít nhất thì trong mắt bây giờ còn vương chút bối rối.
Cơ hội ăn h.i.ế.p chắc chỉ bây giờ!
Nhận thức rõ điều , ôm lấy eo , ngẩng mặt hỏi:
"Gần đây đối xử với em lạ lắm, đến mức em nghi ngờ lòng ."
"Hả?" Anh khựng , "Lạ chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng lạ hết."
:
"Bây giờ còn nhiệt tình với em như nữa. Anh đây thế.”
Giọng căng cứng:
"Trước đây, thế nào?"
cố tình chớp chớp mắt, vẻ vô tội:
"Anh hỏi em hả?"
Anh im lặng một lúc.
Hồng Trần Vô Định
Sau đó giơ tay che mắt , giọng trầm khàn vang lên bên tai:
"Biết . Gần đây bận quá. Sau sẽ giống như .”
8
Không Lương Ngôn Tịch dùng cách gì, nhưng mấy ngày gần đây gần như hòa một với phiên bản kết hôn.
Nếu vì thỉnh thoảng trong mắt vẫn lộ nét bối rối trong trẻo, suýt tưởng cái tên thích vẻ đạo mạo trở .
rõ ràng , vì bây giờ dễ dụ hơn nhiều.
Nhân lúc về nhà, ôm chiếc tạp dề mới tới gần:
"Đến lượt nấu cho em ăn đấy."
Kiểu dáng của chiếc tạp dề thực chút gợi cảm.
Lương Ngôn Tịch nhận lấy, nhướn mày, nhưng gì.
Thấy định mặc đè lên áo sơ mi, nhắc nhở:
"Mặc kiểu chỉ mặc mỗi tạp dề thôi ."
Mặt lập tức đỏ bừng.
Chiếc tạp dề như thể hóa thành đồ vật bỏng tay, cầm cũng xong, thả cũng chẳng , im lặng một hồi mới lí nhí:
"Thật sự mặc ?"
"Thật mà, từng hứa với em đó."
mạnh miệng .
Thật từng hứa.
Dù thì Lương Ngôn Tịch cũng khá giữ hình tượng, chút khó gần.
phiên bản hiện tại của thì ngoan ngoãn dễ dụ hơn hẳn.
Chỉ cần mềm mỏng dụ dỗ một chút, liền gật đầu đồng ý.
Anh cúi đầu, bất lực hỏi:
"Em thật sự chỉ ăn cơm thôi ?"
"Ăn cơm ."
cố ý lấp lửng:
"Còn đó ăn gì, thì ."
Anh thở dài như cam chịu phận.
Mặt đỏ như gấc, bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo sơ mi mặt .
Bữa cơm hôm đó, đúng nghĩa là “đặc biệt thịnh soạn”.
Đến mức khi nếm “mùi vị”, lập tức đặt mua một đống thứ mà đây chỉ dám nghĩ chứ dám thử.
Lương Ngôn Tịch gần như "chơi đùa" đủ kiểu.