Phá Kén
Chương 2
5
Đương nhiên không phải diễn kịch.
Nghiêm túc mà nói tôi và Trình Tự đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, là vợ chồng hợp pháp.
Việc này phải bắt đầu từ một tháng trước.
Tôi làm công việc thiết kế, nên thường xuyên phải chạy ngược chạy xuôi.
Khoảng thời gian đó tôi đi công tác, Trình Khai Dương cùng bạn bè rất hay tụ tập uống rượu.
Thật vất vả lắm mới kịp tiến độ xử lý xong công việc, lúc này tôi mua vé máy bay bay về.
Xuống máy bay ngay cả hành lý cũng chưa kịp cất, liền chạy đến chỗ hắn.
Tôi đến lúc đó trong phòng bao rất ồn ào.
Vừa định đẩy cửa đi vào chợt nghe thấy có người hỏi: “Yêu đương với Chu Nguyên Hề năm năm, anh có ý định cưới chưa? Em nghe nói ông cụ nhà anh rất thích cô ấy.”
Trình Khai Dương chậm rãi phun ra vòng khói: “Đừng nói nữa. Thích là một chuyện, kết hôn lại là một chuyện khác.”
“Làm sao vậy?”
“Ông nội đã thỏa thuận với ông nội của Tiểu Chanh Tử rồi, quyết định sẽ cho hai chúng tôi đính hôn.”
Tiểu Chanh Tử là tên gọi yêu thích mà Trình Khai Dương đặt cho Triệu Ngạn Ninh.
Hắn nói như vậy có vẻ thân mật.
“Vậy Chu Nguyên Hề làm sao bây giờ? Người ta dành năm năm thanh xuân cho anh…”
“Năm năm của cô ta là tuổi thanh xuân, của tôi thì không sao, hơn nữa mấy năm nay, các người có thấy tôi bạc đãi cô ta không?”
“Nếu không nhờ Trình gia, sao mà cô ta có thành tựu như hôm nay?”
“Đến lúc đó, tôi cho cô ta một khoản phí chia tay. Căn chung cư kia cũng sang tên cho cô ta, xem như là bồi thường rồi.”
……
Tôi dùng sức nắm chặt tay, muốn giả vờ như không có việc gì đi vào cùng hắn kết thúc.
Nhưng không nghĩ tới lời nói tiếp theo của bọn họ giống như là nước lạnh dội xuống, làm cho người ta hít thở không thông.
Không biết là ai đùa cợt thốt ra một câu.
“Dù sao cũng chơi chán rồi, Khai Dương cũng không thua thiệt.”
Trình Khai Dương ở phía sau phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy.”
Đêm đó tôi cảm thấy Trình Khai Dương quả thực vô cùng thối nát.
Tôi cố nén lửa giận xoay người rời đi, lập tức đụng vào một lồng ngực rắn chắc.
Mũi vừa chua xót vừa đau, trước mắt cũng mờ mịt một tầng hơi nước.
Giọng nói ân cần của Trình Tự truyền đến từ đỉnh đầu: “Xin lỗi, em không sao chứ?”
Tôi lắc đầu lại gật đầu cuối cùng làm liều ôm eo hắn.
“Chú ơi, chú có thiếu vợ không?”
6
Trình Tự nhìn bên trong phòng bao, nhất thời hiểu được hết thảy sự việc.
Chỉ là hắn luôn luôn kiên trì trầm ổn, không làm gì tôi.
Sau khi dặn thư ký đưa tôi về nhà, liền để lại lời nhắn: “Tỉnh rồi thì liên lạc với anh.”
Đêm hôm đó, cả đêm tôi không chợp mắt.
Trình Khai Dương cùng Triệu Ngạn Ninh khiến tôi ghê tởm, tôi cũng không muốn mình chịu sự uất ức này.
Thanh xuân năm năm, tôi muốn một lần đòi lại hết.
Kết hôn với Trình Tự tôi vẫn là trưởng bối của hai người bọn họ, ngày tết phải kính trà cho tôi.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, sáng sớm hôm sau tôi liền bấm số điện thoại của Trình Tự.
“Chú, chú muốn kết hôn không?”
Kỳ thật, tôi cũng không nắm chắc bao nhiêu phần trăm.
Dù sao lúc trước có lời đồn nói trong giới hào môn Lâm Thành có một người phụ nữ thích Trình Tự, đã từng muốn trao thân cho hắn liền bị hắn cho vào danh sách đen.
Mấy năm nay cũng chưa từng nghe nói hắn có bạn gái.
Mọi người đều đoán xem Trình Tự có thích đàn ông hay không.
Đầu dây bên kia rơi vào trầm mặc, tôi khẩn trương nắm chặt ga giường bên cạnh.
Một lúc lâu sau, hắn hỏi: “Sổ hộ khẩu có ở bên cạnh không?”
Tôi a một tiếng, không kịp phản ứng.
Trình Tự lại lặp lại một lần, tôi chợt cảm thấy trên mặt nóng vô cùng.
Mối hôn sự này cũng nhanh quá.
“Một giờ sau, anh tới đón em, chúng ta đi lĩnh chứng.”
Cứ như vậy, tôi trở thành thím của Trình Khai Dương.
Mặc dù chỉ là một cuộc hôn nhân hoang đường.
……
“Được, chú nói không phải là không phải. Nhưng chú à, chuyện chú kết hôn đã hỏi qua ông nội chưa?”
“Mấy ngày nữa là sinh nhật ông nội, dù sao chú cũng phải đưa thím về nhà cũ chứ?”
Giọng nói trêu chọc của Trình Khai Dương kéo suy nghĩ của tôi trở về.
Trong lòng tôi không khỏi lộp bộp một chút, họ hàng Trình gia đều biết tôi cùng Trình Khai Dương yêu nhau năm năm, nhưng lúc này lại cùng chú của hắn lĩnh giấy chứng nhận…
Cũng không phải lo lắng bọn họ nhìn tôi như thế nào, mà là sợ ảnh hưởng không tốt đối với Trình Tự.
Vẻ mặt lo lắng của tôi rơi vào trong mắt Trình Khai Dương và Triệu Ngạn Ninh, bọn họ châm chọc nhìn tôi một cái.
Trình Khai Dương nhắc nhở: “Chu Nguyên Hề, đừng làm loạn quá mức.”
“Ngày hôm đó nếu đã không có cách nào thu dọn tàn cuộc, tôi cũng mặc kệ cô.”
Trình Tự ôm tôi chặt hơn một chút, trầm giọng nói: “Không tới phiên cháu quan tâm.”
7
Đại thọ tám mươi tuổi của ông cụ Trình năm nay không mời người ngoài.
Chỉ có họ hàng Trình gia tụ tập ở nhà chính, cùng chúc thọ ông cụ.
Khi tôi và Trình Tự đi vào, phòng khách đã đầy người.
Sau khi đem quà mừng đã chuẩn bị xong đưa cho ông cụ, mấy người vai vế thấp hơn trên sô pha tự động nhường chỗ cho Trình Tự.
Tôi cũng ngồi xuống theo.
Phòng khách vốn náo nhiệt giờ đây rơi vào yên lặng.
Tôi nghiêng đầu thì thầm với Trình Tự: “Là em làm sai chỗ nào sao?”
Trình Tự lắc đầu, thanh âm trầm thấp: “Không có.”
Động tác nhỏ bình thường lại làm cho con ngươi của mọi người ở đây phóng đại, kinh ngạc không thôi.
“Nguyên Hề à, cô là phận cháu, sao có thể ngồi ở đó? Mau tới đây.”
Có người vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, muốn tôi đi qua.
Tôi không nhúc nhích, vẫn hỏi Trình Tự: “Em không thể ngồi sao?”
m thanh không lớn không nhỏ vừa vặn có thể đảm bảo mọi người đều nghe thấy.
Trình Tự nâng chén trà lên uống một ngụm: “Anh ngồi ở đây, đương nhiên em cũng nên ngồi ở đây.”
Triệu Ngạn Ninh đúng lúc che miệng cười trộm: “Hai người còn không biết sao? Hề Hề nói bây giờ cô ta là thím của chúng ta.”
Hôm nay cô ta mặc váy dài màu tím nhạt cao quý kiều diễm.
Vòng cổ kim cương đeo trên cổ cô ta là tác phẩm đầu tiên do tôi thiết kế.
Vốn là quà tôi tặng cho mẹ Trình Khai Dương, không ngờ lại tặng lại cho Triệu Ngạn Ninh.
Tiếng thì thầm truyền vào trong tai: “Hồ đồ! Cô ấy không phải cùng Khai Dương…”
“Ba, ba cũng không thể mặc kệ việc này. Chuyện này truyền ra ngoài Trình gia chúng ta ở Lâm Thành, không sợ người ta chê cười chết sao!”
Ông cụ vẫn trầm mặc đột nhiên chống gậy xuống sàn nhà, dõng dạc nói một câu.
“Việc này, là tôi đáp ứng, có ý kiến gì sao?”
8
Tôi kinh ngạc nhìn về phía Trình Tự, ngay cả cửa ải của ông cụ hắn cũng qua được.
Bầu không khí lại rơi vào yên lặng, biểu tình trên mặt mỗi người đều vô cùng phức tạp.
Người phản ứng đầu tiên chính là Trình Khai Dương.
Hắn nhảy dựng lên khỏi sô pha không để ý Triệu Ngạn Ninh lôi kéo.
“Ông nội, ông hồ đồ rồi phải không? Đó là Chu Nguyên Hề đấy, lúc trước cô ấy là…”
Ông cụ gõ chiếc gậy xuống đất: “Khai Dương đó là ân nhân cứu mạng của chú con, cũng là người con dâu ông chấp nhận. Sau này, các con đều phải tôn trọng.”
Trình Khai Dương nghe vậy không hiểu sao lại cười.
“Chú, chú thật giỏi. Ngay cả ông nội cũng bị gọi tới diễn cùng các người sao?”
Tôi thật sự có chút khâm phục suy nghĩ của Trình Khai Dương.
Ông cụ Trình là ai, làm sao có thể hạ mình cùng một nhân vật nhỏ như tôi diễn trò này?
Trình Tự lấy giấy chứng nhận kết hôn mở ra cho hắn xem.
“Giấy chứng nhận đều lĩnh rồi, gọi thím là đúng rồi.”
“Xem đi.”
Trình Khai Dương ghé sát vào nhìn vài lần vẫn có chút cố chấp.
“Chú, đạo cụ của các người làm rất giống thật, còn có con dấu nữa.”
Trình Tự không thể nhịn được nữa cầm giấy chứng nhận kết hôn vỗ đầu hắn.
“Làm giả con dấu là phạm pháp, tên nhóc này không biết sao?”
Hắn ôm chỗ bị đánh, phức tạp nhìn tôi một hồi, yên lặng trở về ngồi.
Triệu Ngạn Ninh cầm bàn tay Trình Khai Dương, nụ cười không biết tại sao có chút gượng ép.
“Sao chú cùng thím kết hôn lại không nói một tiếng vậy?”
Tôi vui sướng cười nói: “Ha, đây không phải là muốn cho các người một bất ngờ sao?”
“Có phải là một bất ngờ lớn không?”
Tôi nhìn thấy biểu tình của Triệu Ngạn Ninh và Trình Khai Dương vô cùng buồn cười.
9
Tiệc mừng thọ coi như kết thúc viên mãn, ít nhất tất cả mọi người trên bàn cơm đều duy trì sự bình tĩnh.
Sau bữa ăn, Trình Tự đưa tôi về nhà.
Nhà thuê còn chưa hết hạn cho nên tạm thời tôi còn chưa có dự định chuyển đến nhà Trình Tự.
Trên xe trở về, hắn nhắc tới chuyện chuyển nhà.
“Phòng cưới đều bố trí xong rồi, ngày nào đó em muốn dọn thì để anh cho người dọn dẹp.”
“Em yên tâm, anh không phải muốn chiếm tiện nghi của em, chỉ là em còn rất trẻ đi theo anh thật sự sẽ rất uất ức cho em.”
“Căn nhà đó anh đã sang tên cho em, anh không ở bên đó.”
Bên trong xe ánh sáng lờ mờ, lông mi Trình Tự hạ xuống che kín cảm xúc trong mắt.
Tôi cầm tay hắn: “Sẽ không uất ức đâu.”
“Dù sao trước kia, em cũng đã chịu uất ức hơn nhiều rồi.”
Trình Tự nắm lấy tay tôi: “Tiểu Hề, anh cam đoan với em đời này tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì phụ lòng em.”
“Nếu một ngày nào đó anh muốn ly hôn…”
Tôi cho rằng Trình Tự là lo cho sau này, vội nói: “Anh yên tâm, chuyện đó em đều hiểu.”
Tài xế ngồi phía trước nín cười, Trình Tự quét mắt nhìn hắn một cái, hỏi tôi: “Em biết cái gì?”
Tôi uyển chuyển đáp: “Mặc kệ người ngoài nói thế nào, anh yên tâm, em nguyện ý làm màn che cho anh.”
Trình tự hiểu được, hắn răng bạc muốn vỡ: “Chu Nguyên Hề, anh thích con gái không phải thích đàn ông!”
Tôi giật mình vài giây như bừng tỉnh, trước mặt người ngoài, khẳng định hắn không thể thừa nhận.
Vì thế tôi ra vẻ hiểu rõ vỗ vỗ mu bàn tay hắn: “Được, em biết rồi.”
Một giây sau, tôi đã bị hắn ôm lấy, ôm chặt vào trong ngực.
Cánh tay mạnh mẽ ôm lấy tôi, tôi chột dạ nuốt nuốt cổ họng, không dám nhìn Trình Tự.
“Anh…… Anh làm gì vậy?”
“Cho em xem rốt cuộc anh thích nam hay nữ.”
Ngay sau đó nụ hôn nóng bỏng lại ẩm ướt rơi xuống.
Tài xế tự giác hạ tấm chắn xuống.
Lúc xe dừng dưới lầu nhà tôi, Trình Tự buông tôi ra: “Xin lỗi, anh nhất thời không nhịn được.”
Hắn lau đi vết nước trên môi tôi: “Hôm nay một ngày mệt mỏi, em trở về nghỉ ngơi cho tốt.”
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi môi khép kín của Trình Tự, có chút thất thần.
“Vậy còn anh?”
Trình Tự ngẩn ra ánh mắt nhìn tôi lại run rẩy.
Trong không gian riêng tư, tôi ngồi trên đùi Trình Tự, bám vào vai hắn.
“Nào có đạo lý vợ chồng mới cưới chia phòng ngủ?”
Trình Tự đè nén giọng nói xác nhận lại với tôi: “Tiểu Hề, em nghiêm túc chứ?”
Tôi đỏ mặt gật đầu.
Cơ thể lại bị Trình Tự ôm càng chặt.
Giọng nói của hắn hoàn toàn nhiễm sắc dục, mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt lăn xuống.
“Vậy tối nay được không?”