Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Phá Kén

Chương 4



15

Nên bắt đầu từ đâu để kể về quá khứ của tôi đây?

Trong ngôi làng nhỏ, cha mẹ thì trọng nam khinh nữ, tôi với cơ thể xanh xao vàng vọt.

Thật sự không có gì hay để nói.

Đây chẳng qua là một cô gái ở một ngôi làng nhỏ muốn thay đổi vận mệnh.

Giống như hầu hết các cô gái trên núi, tôi không có một cái tên hay.

Vì là chị nên tùy ý bị gọi là Đại Ny, tôi còn có một em trai.

Nó ăn đùi gà, tôi chỉ có thể ăn cổ gà và chân gà.

Trứng hấp mềm mại chỉ có sau khi nó ăn no mới có thể đến phiên tôi.

Nó có thể có quần áo mới, tôi chỉ có thể nhặt quần áo cũ của mẹ.

Giày rách lọt ngón chân còn phải tiếp tục đi.

……

May mắn, giáo viên trong thôn nói đọc sách có thể thay đổi vận mệnh.

Cô ấy nói chỉ cần tôi cố gắng thật tốt, là có thể đi khỏi nơi này, đi xem thế giới bên ngoài như thế nào.

Tôi nghiêm túc nghe lời cô ấy.

Mười tám tuổi, tôi thi đậu đại học tốt nhất.

Trong nhà không có tiền, giáo viên đề nghị tôi đi làm công nhân lúc nghỉ hè, tự mình kiếm học phí.

Cha mẹ tôi không phản đối.

Cũng không biết trong thôn ai nói với bọn họ, con gái đọc sách không có tác dụng gì, không bằng lập gia đình sớm một chút.

Tôi học trung học phổ thông, thi đậu đại học. Lễ cưới hỏi có thể nhiều một chút.

Vì thế bọn họ ném thư trúng tuyển vào trong bếp đốt thành tro bụi.

Lại thu ba vạn đồng lễ cưới hỏi của một người tên Quang Côn làm công nhân từ bên ngoài trở về, buộc tú cầu đỏ lên người tôi đưa đến nhà hắn.

Khi đó tên Quang Côn 48 tuổi, so với cha tôi còn lớn hơn mười tuổi.

Tôi thừa dịp hắn cởi trói làm chuyện kia tôi dốc toàn lực chạy ra ngoài.

Trên đường chạy trốn tôi vô tình cứu được Trình Tự.

Ông cụ đầu đầy tóc hoa râm bên ngoài phòng cấp cứu chống gậy run rẩy muốn quỳ xuống cảm ơn tôi.

Khi đó tôi không hiểu chỉ cảm thấy là con trai út được yêu thương.

Sau này mới biết được, ông ấy là muốn đem gia nghiệp muốn giao phó cho Trình Tự.

Mấy đứa con trai khác không chịu thua kém, Trình Khai Dương lại còn là một tiểu tử bốc đồng.

Chỉ có Trình Tự là có đủ tư cách nhất.

Tôi đã cứu mạng Trình Tự, cho nên điều kiện tôi đưa ra Trình gia không gì là không thuận theo.

Bọn họ chuyển hộ khẩu của tôi đến Lâm Thành, đổi tên cho tôi, đưa tôi ra nước ngoài du học.

Cho nên lúc này ông cụ hỏi tới, tôi thật sự không nói dối được.

Tôi có gì nói đó.

Tôi khom người xin lỗi ông Trình: “Ba, con xin lỗi, vì con gây thêm phiền toái cho người rồi.”

Miệng ông cụ Trình căng thành một đường thẳng tắp không nói gì.

“Chu Nguyên Hề, tôi thật sự nhìn lầm cô rồi.”

Trình Khai Dương là người như vậy.

Hắn lại nhìn về phía Trình Tự: “Chú, chú bị cô ta lừa rồi! Chú tỉnh táo một chút đi.”

Triệu Ngạn Ninh cũng nói: “Chú, chú là người cầm quyền Trình gia, chuyện này truyền ra ngoài mọi người không phải sẽ trở thành trò cười sao?”

Còn có mấy họ hàng cũng phụ họa: “Đúng vậy, người phụ nữ như vậy rất biết tính toán. Sớm bỏ đi, đừng dây dưa!”

……

Cánh tay Trình Tự trượt xuống, nắm chặt ngón tay tôi nói năng hùng hồn.

“Ba. Chu Nguyên Hề là vợ hợp pháp của con. Bây giờ là vậy sau này cũng vậy.”

Tôi xúc động nhìn Trình Tự, hắn lại kiên định lựa chọn tôi như thế.

Ông cụ thấy hắn cố chấp không chịu buông tay, nổi giận nói: “Con nếu không phải cô ta thì không thể, ba đây chỉ coi như không có đứa con trai này!”

Trình Tự mím môi không có chút ý thỏa hiệp nào.

“Ba, trước khi triệt để đoạn tuyệt quan hệ với con, con đề nghị ba xem một đoạn băng ghi hình trước.”

TV trong phòng khách bắt đầu chiếu băng ghi hình.

Đoạn thứ nhất, tôi nhận ra đây là ở trong nhà Trình Tự, thời gian là mấy ngày trước khi tôi và hắn kết hôn.

Trong video ghi hình xuất hiện Trình Tự và…… Triệu Ngạn Ninh?

Tôi kinh ngạc nhìn về phía cô ta, lại phát hiện sắc mặt cô ta trong nháy mắt khó xử.

Triệu Ngạn Ninh cắn môi đứng lên, nắm tay nắm chặt bên người.

“Chú!”

Trình Tự lạnh lùng liếc cô ta: “Triệu Ngạn Ninh, tôi đã cho cô rất nhiều cơ hội.”

Hắn nói xong, kéo thanh tiến độ nhanh tiến vào hình ảnh Triệu Ngạn Ninh nhào vào trong ngực hắn.

Trong nháy mắt đó cơ hồ tất cả mọi người đều xấu hổ.

“Chú, cháu thích chú nhiều năm rồi. Chú sờ cháu, thật sự không có cảm giác với cháu sao?”

Triệu Ngạn Ninh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên ánh mắt ôn nhu như nước.

Cô ta cầm lấy tay Trình Tự đè lên ngực mình, nói những lời mê hoặc tâm trí người khác.

Trình Khai Dương nhíu chặt mày dùng ánh mắt hết sức xa lạ nhìn cô ta.

Hình ảnh vẫn còn tiếp tục, Trình Tự không chút lưu tình hất cô ta ra, ánh mắt lạnh như băng lại chán ghét phun ra hai chữ.

“Cút ngay!”

Triệu Ngạn Ninh ủy khuất từ trên mặt đất đứng lên, kéo quần áo trên vai ra lộ ra da thịt trắng nõn.

Hai mắt đẫm lệ nói: “Chỉ một lần thôi được không? Cháu chỉ cần một lần này là thỏa mãn rồi.”

“Không có hứng thú.”

Trình Tự bắt lấy cổ tay cô ta, đẩy cô ta ra khỏi nhà, sau đó rầm một tiếng đóng cửa lại.

16

Tiếp theo là video thứ hai.

Trong quán bar náo nhiệt, Triệu Ngạn Ninh cùng mấy người bạn trò chuyện nói tới Trình Tự.

“Cậu không giải quyết xong Trình Tự, thì kế tiếp tính làm sao bây giờ?”

Triệu Ngạn Ninh cười mỉa mai: “Không thể gả cho anh ấy thì gả cho cháu trai anh ấy. Dù sao ngẩng đầu cúi đầu đều gặp, tôi có rất nhiều cơ hội.”

“Vậy Trình Khai Dương có thể đồng ý sao? Không phải anh ta đã yêu đương với Chu Nguyên Hề năm năm rồi sao?”

“Tôi bảo ông nội đi nói chuyện, dù sao ông ấy thương tôi nhất, nhất định sẽ đồng ý.”

Mà trong đoạn video thứ ba, Triệu Ngạn Ninh lại trực tiếp tìm tới văn phòng Trình Tự.

Cô ta kích động chất vấn: “Cháu có chỗ nào kém hơn Chu Nguyên Hề chứ?”

“Trình Tự, cháu yêu chú nhiều năm như vậy, sao chú không nhìn cháu?”

“Chu Nguyên Hề và Trình Khai Dương ở bên nhau năm năm, chẳng lẽ chú sẽ không chán ghét, sẽ không cảm thấy cô ta rất bẩn sao?”

Trình Tự bị cô ta chọc giận, hung hăng nắm cằm cô ta.

“Tôi không đánh phụ nữ. Nhưng nghe cô nói những lời này, tôi không ngại tìm người ra tay đâu.”

Triệu Ngạn Ninh cố chấp ngẩng mặt lên, còn có chút hưng phấn.

“Vậy chú đánh đi.”

Trình Tự chán ghét buông tay ra, từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn tay, tỉ mỉ lau ba lần rồi ném xuống đất.

“Tôi chê cô bẩn.”

Đoạn video cuối cùng là do người của Trình Tự vừa mới gửi tới.

Là video chứng minh là Triệu Ngạn Ninh mua chuộc tên ăn mày tới tìm tôi.

Khi video phát xong, mặt Triệu Ngạn Ninh đã xám như tro, cô ta cầu xin giúp đỡ kéo ống tay áo của Trình Tự.

“Chú à, cho dù Ngạn Ninh làm không đúng, nhưng Chu Nguyên Hề lừa chú là sự thật!”

Khi sự việc truyền đến tai Trình Khai Dương, phản ứng đầu tiên của hắn là cảm thấy ghê tởm.

Trước kia tôi đã kết hôn, lại còn kết hôn với lão già lớn tuổi hơn cha tôi.

Đồng thời hắn lại thấy có chút may mắn vì không có chạm qua tôi.

Một già một trẻ ở trên giường làm chuyện đó chỉ suy nghĩ một chút đã cảm thấy trên người giống như có kiến bò.

Người đàn ông nào không quan tâm?

Cho nên giờ phút này, hắn đương nhiên cho rằng chú hắn cũng có để ý, nhưng hắn chỉ là không biết mình đã bị lừa.

Hắn muốn làm anh hùng kéo chú hắn ra khỏi vũng bùn.

Nhưng hắn không nghĩ tới giấc mộng anh hùng của mình đã vỡ tan.

Trình Tự gỡ kính gọng vàng trên sống mũi xuống, đáy mắt ủ rũ cùng lạnh lùng, không có kính che chắn càng hiện ra rõ ràng.

“Tôi không nói, không có nghĩa là tôi không biết.”

“Trình Khai Dương, trước kia chú cho rằng cháu yêu Hề Hề, nhưng hôm nay mới phát hiện cháu không chỉ không yêu cô ấy, mà cháu còn là rác rưởi!”

Trình Khai Dương gần như sụp đổ trong nháy mắt, hắn xấu hổ và phẫn nộ rũ tầm mắt xuống.

Đúng vậy, Triệu Ngạn Ninh tất nhiên ghét tôi.

Nhưng cô ta nào có bản lĩnh để cho bảo vệ nhà chính cho người lạ vào.

Ngoại trừ Trình Khai Dương, tôi không nghĩ ra người thứ hai.

……

Giải quyết xong hiểu lầm của tôi, ông cụ lại nhìn về phía Triệu Ngạn Ninh.

“Tôi và ông nội cô quen biết nhiều năm, nể mặt ông ấy tôi sẽ không làm gì Triệu gia các cô. Sau này, cô đừng vào Trình gia tôi nữa.”

Nước mắt Triệu Ngạn Ninh trong khoảnh đó khắc liền chảy ra.

“Ông, con và Khai Dương đã đính hôn rồi.”

“Hủy bỏ. Quản gia đưa cô Triệu về.”

Trình Khai Dương đau lòng muốn giúp Triệu Ngạn Ninh nói chuyện.

Trình Tự lại lạnh lùng mở miệng: “Chọn cô ta, hay là chọn một nửa gia sản Trình gia, quyền quyết định là ở cháu.”

Trình Khai Dương há miệng lại chậm rãi khép lại.

Sau khi Triệu Ngạn Ninh bị đưa đi, họ hàng cũng nhân cơ hội rời đi.

“Đứng lại!”

Mấy người đi ra ngoài cơ thể chấn động, quay đầu kinh ngạc nhìn Trình Tự.

“Xin lỗi vợ tôi.”

Có người hòa giải: “Đều là họ hàng, em dâu cũng sẽ không so đo chứ?”

“Xin lỗi.”

“Chuyện hôm nay, nếu không có tôi cung cấp chứng cứ, nếu không phải cô ấy là vợ tôi, nếu không phải tôi biết rõ, cái tội danh này làm sao mà rửa sạch được?”

Ngữ khí Trình Tự bình tĩnh lại làm cho trái tim người ta phát run.

Một đám người xấu hổ cúi đầu cuối cùng nhận mệnh khom lưng tạ lỗi với tôi.

“Xin lỗi.”

“Thím, cháu xin lỗi.”

Tôi không nói gì, Trình Tự nói rất đúng.

Nếu như không phải có chứng cứ, nếu như không phải hắn biết rõ, hôm nay tôi hết đường chối cãi.

Vì vậy tôi không muốn tha thứ.

Trình Tự ung dung liếc mắt một cái: “Sao? Nói không đúng sao?”

Trong lúc nhất thời bọn họ cũng không biết làm sao.

Lại hỏi: “Vậy anh muốn làm như thế nào, nói thẳng ra được không?”

Trong mắt Trình Tự lóe lên tính toán: “Cổ phần của các người ở tập đoàn, chia cho vợ tôi coi như phí tổn thất tinh thần.”

Tôi ngạc nhiên nhéo nhéo ngón tay hắn, cổ phần Trình gia cho dù chỉ là một chút, cũng là đủ ăn mấy đời rồi.

Trình Tự khom lưng thấp giọng nói bên tai tôi: “Cho em thì cứ cầm, có anh chống lưng.”

17

Cuộc sống một lần nữa trở về như cũ, lại dần dần đi vào quỹ đạo.

Công việc của tôi cũng ngày càng bận rộn, đơn đặt hàng tìm tôi đặt làm trang sức xếp đến một năm sau.

Thật khó để không nghi ngờ rằng Trình Tự có tác động vào đó.

Khi tôi hỏi hắn giơ tay làm bộ đầu hàng.

“Oan uổng, anh ước gì em nhàn rỗi ở nhà. Làm sao có thể sắp xếp nhiều khách như vậy cho em?”

“Hơn nữa tin tức chúng ta kết hôn còn chưa công bố ra bên ngoài.”

“Em đừng hòng đổ lỗi lên người anh.”

Tôi không nói gì lại buồn rầu.

Lại là một thời gian tăng ca dài đằng đẵng, Trình Tự nổi giận.

“Mỗi ngày em trở về muộn, anh thì đi làm sớm, mỗi ngày gặp nhau đều rất ít.”

Rõ ràng là giọng điệu khó chịu, tôi lại mơ hồ nghe ra có chút ủy khuất.

Sau khi nghĩ lại vài giây tôi mới phát hiện chuyện lần trước đã là từ ba tháng trước.

“Đêm nay gặp trong chăn vậy.”

Cúp điện thoại Từ Am liền gọi điện thoại tới.

“Mau mau mau, lên mạng xem tên cặn bã kia đi.”

Tôi tập trung vào bản thiết kế trên màn hình, bật cười hỏi cô ấy: “Lần này lại là tin tức gì?”

“Bạn trai cũ của cậu!”

18

Wechat hiện ra một tin nhắn cô ấy gửi cho tôi.

Tiêu đề là: [Thiếu gia Trình gia hành hung tiểu thư Triệu gia, Mạt Chược bị đâm chết.]

Tôi tò mò mở ra mới biết được chân tướng.

Sau khi Trình Khai Dương và Triệu Ngạn Ninh từ hôn, hắn liền kéo cô ta vào danh sách đen.

Nhưng cô ta luôn có cách liên lạc với hắn, hơn nữa, Mạt Chược vẫn còn trong tay cô ta.

Trình Khai Dương muốn đòi lại con chó, đương nhiên Triệu Ngạn Ninh không chịu.

Hắn không còn cách nào khác, đành phải tin lời nói dối của cô ta hết lần này đến lần khác.

Nhưng Trình Khai Dương không biết như thế nào phát hiện mỗi một lần Mạt Chược không thoải mái đều là do Triệu Ngạn Ninh tạo ra.

Cô ta cho Mạt Chược uống thuốc ngủ, thừa dịp nó ngủ rồi giấu vào trong tủ quần áo, cố ý nói Mạt Chược không thấy đâu.

Hoặc cho Mạt Chược một liều thuốc nhỏ, làm cho nó ốm.

Ngày đó hắn rốt cuộc nhịn không được trở mặt.

Nhưng hắn không ngờ Triệu Ngạn Ninh lại cực đoan như vậy, cô ta lại một dao đâm chết Mạt Chược.

Máu chảy ra từ cổ chú chó nhuộm đỏ mắt hắn.

Trình Khai Dương đánh Triệu Ngạn Ninh xuống tay có chút tàn nhẫn.

Mặt Triệu Ngạn Ninh bị đánh hỏng tất cả đều là máu.

Triệu gia báo cảnh sát, Trình Khai Dương bị tạm giam.

Từ Am ở trong điện thoại cảm thấy may mắn: “May mà cậu không lấy hắn.”

Vầng sáng màu cam của mặt trời chiều từ cửa sổ sát đất chiếu vào.

Tôi nhớ lại cái ngày động lòng với Trình Khai Dương, hắn cũng đứng trong ánh hoàng hôn như vậy giống như một mặt trời nhỏ.

Không biết từ lúc nào mặt trời nhỏ này đột nhiên thay đổi.

Lại nghĩ tới sau khi trò khôi hài đêm giao thừa kết thúc, Trình Khai Dương đuổi theo xin lỗi tôi.

Hắn nói hắn yêu tôi, chỉ là không nghĩ tới bị chú tính kế.

Trình Tự lạnh lùng liếc hắn.

“Trình Khai Dương!”

“Tôi lấy một nửa tài sản cầu hôn Hề Hề, nhưng cháu thì sao?”

“Cầm đồ nên cụp đuôi làm người. Nhưng cháu lại không cam lòng!”

“Trình Khai Dương, cháu để tay lên ngực tự hỏi, nếu ngày đó thân phận của chú và cháu đối nghịch, cháu sẽ vì Tiểu Hề mà từ bỏ một nửa tài sản sao?”

Trình Tự nói xong chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống.

Xe dần dần đi xa thân ảnh Trình Khai Dương cũng dần dần thu nhỏ lại, cho đến khi trở thành một chấm đen nhỏ.

Từ Am còn đang líu ríu, tôi ngắt lời cô ấy.

“Am Am, mình có thể đối mặt với Trình Tự.”

19

Lúc tan tầm đi ra khỏi phòng làm việc, Trình Tự đã chờ ở bên ngoài.

Thân ảnh cao lớn của hắn dựa vào thân xe, trong tay còn cầm một bó hoa tươi.

Khi Trình Tự đi về phía tôi, tôi cũng chạy chậm về phía hắn.

Khoảng cách càng lúc càng gần, tôi nhào vào trong lòng hắn.

Trong đôi mắt dịu dàng như nước của hắn phản chiếu hình bóng của tôi.

Tôi vịn lên bờ vai hắn nhẹ nhàng hôn môi hắn.

“Muốn nói một chuyện với anh.”

“Ngày đó cứu anh, không phải vô tình cứu được.”

20

Sau khi trốn khỏi nhà lão Quang Côn, tôi chạy dọc theo đường núi.

Tôi vấp phải một người đàn ông trên đường, hắn yếu ớt kêu cứu tôi.

Tôi nhìn ánh lửa cách đó không xa cuối cùng cũng không dừng bước.

Lúc trốn vào hang động ở chỗ cao, tôi nghe thấy bên ngoài truyền đến hai giọng địa phương: “Hắn ngã xuống rồi, vậy hóa đơn này có tính tiền cho chúng ta không?”

“Sườn núi dốc như vậy, hắn ngã xuống khẳng định sống không được! Dù sao cũng không cho chúng ta tiền, thì đi tìm Trình gia làm loạn đi! Nhà hắn có rất nhiều tiền, sẽ có thể kiếm được một chút.”

Người ngã xuống kia trong nhà rất có tiền, nếu như tôi có thể cứu hắn trở về……

Chờ hai người kia rời đi, tôi theo đường cũ quay lại.

Trình Tự vẫn còn ở đó chỉ là đã hôn mê.

Một mình tôi cõng hắn đi một đêm rốt cuộc cũng tới được thị trấn.

Khi đưa Trình Tự đến bệnh viện, bác sĩ phụ trách khám chữa bệnh cho hắn nhận ra hắn là người của Trình gia ở Lâm Thành.

……

Tôi vừa khóc vừa không ngừng nói: “Em xin lỗi.”

Trình Tự lau khô nước mắt trên má tôi: “Nhưng em đã quay đầu lại rồi .”

“Chính em thoát khỏi cái kén của bản thân, cũng mang theo anh đi ra ngoài.”

Tôi không hiểu ý của Trình Tự.

Hắn ấn tôi trở lại trong ngực, giọng nói có chút lạnh.

“Khi đó là ba của Khai Dương thuê người muốn trừ khử anh.”

Tôi ngẩng lại hôn lên môi hắn.

Thân thể tôi chen chúc trên thân thể hắn, muốn cho hắn một chút ấm áp.

“Trình Tự, chúng ta đều là phá kén bay ra ngoài.”

Hết.

Chương trước
Loading...