Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Phá Sản Rồi Còn Muốn Tự Sát, Ai Trả Góp Cho Tôi? - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Chu Minh hiểu ngay.

 

Hắn rút điện thoại ra, quay thẳng vào Tống Yến, giọng nói đầy ác ý:

 

“Vậy thế này, chỉ cần mày quỳ xuống học tiếng chó sủa hai tiếng, tao sẽ bỏ qua cho con chim nhỏ của mày.”


“Thế nào?”

 

5

【Lôi phụ nữ ra uy hiếp phản diện, nhóm nhân vật chính này đúng là bốc mùi rồi đấy?】


【Đối phó kẻ thù thì sao có thể nhân từ? Chỉ học tiếng chó thôi mà, có mất miếng thịt nào đâu.】


【Tự dưng thấy thương phản diện ghê...】


【+1】


【Sao có người lại thương phản diện? Vậy những khổ đau nam chính chịu thì sao?】

 

Dòng bình luận cãi nhau ầm ĩ.


Tôi thấy có nhiều bình luận thương Tống Yến, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

 

Ngay trước giây phút Tống Yến chuẩn bị quỳ xuống, tôi lao đến.


Xách cái túi năm mươi vạn của mình, đập thẳng vào đầu Chu Minh và Tống Lương Viêm.

 

“Quỳ cái đầu cha mày! Quỳ cái đầu ông mày!”


“Còn không buông tha tôi à? Tống Lương Viêm, anh làm được gì tôi?”


“Xem thử rốt cuộc là ai không tha ai!”

 

Tôi chẳng sợ bọn họ trả thù.


Chu Minh mấy người đó không có hào quang nhân vật chính, chẳng làm gì được tôi.


Mà nam chính thì không thể phạm pháp, Tống Lương Viêm cũng bó tay.

 

Tôi xót xa nhìn vết trầy trên cái túi, rồi lại nhìn đám mặt dày trước mặt mà chẳng bị thương tí nào.


Trong lòng bắt đầu thấy hối hận— biết vậy tôi đã nhét cục gạch vào trong.

 

Chu Minh đau đến nhăn cả mặt, chỉ tay vào tôi, giận dữ:

 

“Con mẹ nó, mày dám đánh tao, xem ông đây...”

 

Tống Yến kéo tôi ra sau lưng, đá cho hắn một phát.

 

Nhưng bọn chúng đông người.


Nếu thật sự đánh nhau, Tống Yến chắc chắn chịu thiệt.

 

Đang lúc tôi tìm cách xoay chuyển tình hình, thì một chiếc Rolls-Royce lặng lẽ trượt tới trước sảnh khách sạn.

 

Cửa sổ xe hạ xuống một chút, lộ ra nửa gương mặt bị làn khói xì gà mờ mịt bao phủ.

 

Người đàn ông ấy có gò má cao, đuôi mắt khắc vài đường vết đầy sắc bén.


Ngón tay trỏ gõ nhẹ lên khung cửa sổ, ánh mắt sâu xa nhìn về phía tôi.

 

6

Ánh mắt đầy giận dữ của Tống Lương Viêm vô tình quét qua chiếc xe đó.


Hắn sững người một lúc, sau đó bước nhanh về phía tiền sảnh khách sạn.

 

Dòng bình luận lập tức bùng nổ:


【Đến rồi đến rồi, người đàn ông đó đến rồi!】


【Người thừa kế của tập đoàn tài chính lớn nhất Cảng Thành! Đẹp trai quá trời!】


【Đại lão Cảng Thành đích thân đến đầu tư cho nam chính, sắp thăng thiên rồi!】


【Các người có cảm thấy ánh mắt đại lão cứ dán vào tiểu yêu tinh không?】


【Tôi cũng thấy kỳ lạ thật, tiểu yêu tinh có khi nào là vợ nhỏ bỏ trốn của đại lão không?】

 

Tôi từ từ quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đen thẳm của người đàn ông kia.


Toang rồi! Là Lục Nghiễn Hành!


Trong lòng tôi dâng lên một cơn hoảng loạn, liền kéo Tống Yến chạy đi.

 

Tống Yến như cảm nhận được điều gì, quay đầu lại nhìn Lục Nghiễn Hành từ xa.


Về đến nhà, Tống Yến không hỏi gì cả.


Anh nhắm mắt, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu tôi.


Lúc đó lòng tôi đầy lo lắng, căng thẳng, chẳng để ý thấy sự khác thường nơi anh.

 

Tiễn anh ra cửa tiếp tục đi giao đồ ăn xong, tôi nằm vật ra giường.


Vừa đang suy nghĩ mông lung, thì nghe thấy tiếng lục cục trước cửa.

 

Tôi mở cửa phòng ngủ thì thấy một nhóm người không mời mà đến đang đứng trong phòng khách.


Định hỏi họ vào bằng cách nào, thì chợt nhớ ra—


Bên cạnh Lục Nghiễn Hành có một vệ sĩ biết mở khóa.

 

Trong căn phòng khách chật hẹp, Lục Nghiễn Hành mặc một bộ vest cắt may hoàn hảo.


Khí chất quý tộc trời sinh hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh nơi đây.

 

Anh ta ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua rèm cửa sờn màu vì nắng, chiếc ghế sofa cũ kỹ nhỏ xíu, cuối cùng dừng lại ở tôi.


“Em sống ở cái chỗ thế này à?”

 

7

Thấy tôi không nói gì, Lục Nghiễn Hành mỉa mai tiếp:


“Bỏ cuộc sống sung sướng ở nhà, chạy qua Đại Lục để đi hái rau dại à?”

 

Tôi cúi đầu, khẽ xoắn tay:


“Em có đi hái rau đâu.”


“Bây giờ Tống Yến giao đồ ăn nuôi em, chăm chỉ lắm đấy!”


“Tuần trước còn nhận được giải thưởng đơn nhiều nhất nữa!”

 

Lục Nghiễn Hành trợn trắng mắt, ánh mắt chán ghét hiện rõ mồn một:


“Anh ta phá sản chứ em có phá sản đâu, mỗi tháng anh với ba mẹ đều chuyển cho em mấy triệu, em không đụng tới một đồng.”


“Sao? Tiền tụi anh cho thì nóng tay, nhất định phải ăn bám mới vừa lòng à?”


“Lớn thế này rồi còn chơi đùa cái gì? Ba mẹ bảo anh tới đưa em về.”

 

Tôi ngẩng đầu nhìn mấy dòng bình luận vừa trôi qua.


Rất nhiều người đã không còn quá ác cảm với Tống Yến nữa.


Nhưng vẫn chưa đủ.

 

Tôi nghiêm túc nói:


“Anh! Giờ em chưa thể về nhà.”


“Chưa phải lúc.”

 

Lục Nghiễn Hành không hiểu:


“Vậy đến khi nào thì được?”

 

Tôi quay đầu:


“Anh đừng quản, em có kế hoạch của riêng mình.”

 

Bình luận lập tức tràn ngập dấu chấm hỏi:


【Anh? Anh nào cơ?】


【Chỗ dựa lớn của nam chính lại là anh ruột của vợ phản diện á???】


【Nhưng tiểu yêu tinh họ Giang mà? Là anh em ruột thật sao?】


【Là nhạc sĩ tiết tấu, chúng ta chịu rồi】


【Tiểu yêu tinh còn có thân phận ẩn giấu nữa hả, trời ơi càng lúc càng hấp dẫn!】

 

...

 

Lục Nghiễn Hành tức đến bật cười:


“Bảo anh đừng quản? Được thôi, Trương Lực, đánh ngất rồi mang về cho tôi.”

 

8

 

Để tránh ảnh hưởng đến nhà mình bởi diễn biến cốt truyện, tôi đã không quay về nhà kể từ khi thấy bình luận xuất hiện.


Một vụ đầu tư thì đâu cần đích thân Lục Nghiễn Hành đến.


Lần này anh ta tới Hải thị, chính là quyết tâm bắt tôi quay về.

 

Tôi nằm ở ghế sau trong xe, đầu óc choáng váng mơ hồ.


Loáng thoáng nghe thấy những âm thanh hỗn loạn.

 

“Á!!! Không thể nào!!! Hai người họ cứ thế mà bỏ lỡ nhau ư!”


“Phản diện chắc chắn không ngờ, người trong chiếc Rolls-Royce vừa sượt qua anh ấy chính là tiểu yêu tinh.”


“Phản diện cứ vậy mà ch ết vì tai nạn xe? Cái kết này... đau quá!”


“Cái gọi là 'gi ết ch ết vì kịch bản' đến muộn nhưng vẫn đến, phản diện không tránh được đâu.”


“Cuối truyện lúc nào cũng có chiếc xe tải lao như bay trong nội thành, chẳng lẽ xe tải ở thành phố chúng ta bị cấm chạy sao?”


“Tội quá trời, phản diện bị xe tải tông văng ra cả chục mét, đôi mắt vẫn nhìn về phía ngôi nhà.”

 

Tôi gắng mở mắt, chỉ khi nhìn thấy những dòng bình luận trôi đầy màn mới dám chắc, những gì vừa nghe không phải là mơ.

 

Nước mắt không kiềm được mà trào ra, mọi thứ trước mắt dần trở nên mờ nhòe.


Sắc mặt tôi trắng bệch:

 

“Anh! Quay đầu lại mau—”

 

...

 

Chiếc xe điện đã bị tông nát bét, bên vệ đường tụ tập một đám người.


Tiếng còi xe cứu thương vang lên, đám đông vội vã nhường đường cho nhân viên y tế.

 

Tôi nhảy vội xuống xe, nhìn thấy Tống Yến toàn thân đẫm máu.


Trái tim như bị một bàn tay tàn nhẫn bóp nghẹt, đến thở cũng khó khăn.

 

“Có người nhà bệnh nhân không?”

 

Tôi giơ tay, theo lên xe cứu thương.

 

Để thuận tiện cho cấp cứu, bác sĩ cắt áo của anh.


Lộ ra một vết sẹo dao sâu hoắm từ nhiều năm trước.

 

Tôi nhìn vết sẹo ấy, trong lòng như bị ai cắt một nhát.


Một người tốt như vậy, tại sao lại phải ch ết thảm chỉ vì là phản diện?

 

Xe cứu thương hú còi lao về phía bệnh viện.


Bác sĩ vừa tiến hành cấp cứu, vừa nói:

 

“Hiện tại bệnh nhân nguy kịch, người nhà hãy nói chuyện với anh ấy một chút, cố gắng để anh ấy tỉnh táo.”

 

Tôi lau nước mắt tràn đầy hốc mắt, mấy lần muốn mở miệng nhưng nghẹn ngào không nói nên lời.


Thấy không trung tràn ngập dòng chữ "chia buồn".


Tôi siết chặt nắm tay, nức nở vài tiếng rồi hít sâu điều chỉnh lại hơi thở.

 

Cuối cùng, cúi đầu sát bên tai Tống Yến, thì thầm:


“Chồng ơi đừng ch ết... em vẫn chưa trả xong khoản vay tiêu dùng.”

 

9
Tôi lau nước mắt trên mặt, tiếp tục lẩm bẩm:


“Cartier vừa ra mắt chiếc nhẫn mới nhìn dễ thương lắm, chồng ơi em muốn cái đó.”


“Với lại váy của em bẩn hết rồi, chồng à…”

 

Mi mắt nặng nề của Tống Yến dường như không kiểm soát được mà giật giật.

 

【Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!】


【Phản diện bị chọc tức mà sống lại luôn rồi.】


【Xong rồi, tôi lại không muốn phản diện ch ết nữa cơ.】


【Cặp này dễ thương ghê! Nghĩ lại thì phản diện cũng đâu làm sai gì.】


【Nhưng năm đó ảnh khiến nam nữ chính chia cách tận năm năm đấy, mọi người quên rồi sao?】


【Phản diện chỉ đưa nam chính ra nước ngoài thôi mà, có phải nhốt trong tù đâu. Nam chính không về thì liên quan gì đến ảnh!】

 

Bình luận bắt đầu tranh cãi om sòm.


Tôi liếc nhìn một cái, rồi tiếp tục cầm lấy ngón út của Tống Yến, thì thầm không ngớt.

 

Sau mấy tiếng phẫu thuật cấp cứu, cuối cùng cũng cứu được mạng Tống Yến.


Lúc anh ấy mới tỉnh, thuốc tê vẫn chưa tan hết, cả người ngơ ngác tựa vào gối.


Tôi chọc chọc má anh, thấy vui vui.

 

Tôi lấy điện thoại ra, dụ dỗ nhỏ nhẹ:


“Nào, gật đầu cái.”


“Rồi lắc đầu.”


“Chớp mắt.”


“Mở miệng.”


“Xong rồi đó!”

 

Tống Yến cầm thẻ căn cước, chậm rãi hỏi:

Loading...