Phải Hạnh Phúc, Mẹ Nhé!
Chương 4
13.
Tôi không biết mình đã hôn mê bao nhiêu ngày, khi tỉnh dậy tôi thấy mình đang bị trói trong một nhà máy bỏ hoang, lưng tựa vào một cột sắt.
Mẹ tôi ngã trên mặt đất, không rõ sống chet, cả người đầy vết thương chồng chất. Ở phía xa, lão súc sinh đang cầm một thanh sắt, gõ qua gõ lại ở lòng bàn tay.
Động tác quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Người trước mắt này…… Sợ chính là Tần Kiệt cùng thời với tôi, kẻ đã làm chuyện xấu rồi chet trong tù.
Lão súc sinh hàng thật giá thật kia.
Bị trói chặt trên cột sắt tôi không thể cử động được, chỉ có thể đưa mắt nhìn trầm ngâm về phía chân trái của người đàn ông cách đó không xa có thể cử động một cách bình thường.
Như thể ánh mắt của tôi quá rõ ràng, lão súc sinh kéo cái chân vô dụng của mình, lấy một cây g ậy và đ ánh mạnh vào xương gò má trái của tôi.
Không biết có phải là ảo giác hay không, tôi dường như nghe thấy tiếng xương dưới hốc mắt vỡ vụn.
Cường độ của đòn tấn công này quả thực là của kẻ điên đó.
“Để tôi nghĩ xem, tôi nên gọi ông là kẻ bắt cóc hay nên gọi là tội phạm giet người đây?”
Tôi mỉm cười trợn mắt, hai tay bị trói ở sau lưng đang loay hoay rút con dao được khâu vào lớp vải phía trong ống tay áo ra, chậm rãi và bình tĩnh mài sợi dây gai dày.
“Xem ra kiếp trước ông không thể sống sót ra khỏi ngục giam, không thể tự tay đào tro cốt của ông lên, thật đáng tiếc.”
Lão súc sinh đảo chân đạp lên bụng tôi, lại không chút nương tay tát tôi mười mấy cái, xương gò má bên trái bị đập nặng lúc trước lại càng sưng tấy lên.
Tôi cắn chặt môi, nhưng dù sao cũng rất đau tôi không khỏi rên lên một tiếng, tôi nắm chặt lưỡi dao sau lưng, mài sợi dây với tốc độ nhanh hơn.
Lão súc sinh lại đột nhiên nhổ hết tóc của tôi, khuôn mặt xấu xí như chó rừng đột nhiên ghé sát vào.
Không biết hắn đã bao nhiêu ngày không rửa mặt, mùi hôi thối bốc ra từ cơ thể hắn khiến tôi suýt ngất xỉu.
“Phi, thật xui xẻo. Tao thật hối hận vì lúc mày được sinh ra đã không bóp chết mày. Mày là một con khốn hám tiền, giống như mẹ mày vậy.”
“Lại còn muốn giet chet tao lúc còn trẻ, con đ i ếm mày chán sống rồi phải không? May mắn lão tử trốn thoát nhanh.”
Hắn mắng chửi rồi bỏ đi, lúc trở về trong tay lại kéo theo một chiếc búa rỉ sét loang lổ, hắn nhắm ngay chân trái của tôi định đập xuống…
[Bùm – -]
Tôi nhanh chóng xoay người để né và gạt sợi dây gai đã bị cắt ra, chiếc búa rơi lên không trung và đập mạnh xuống đất.
Lão súc sinh mất thăng bằng, theo quán tính cũng ngã ra ngoài. Tôi cong nửa đùi ấn vào lưng hắn, đồng thời tôi nhặt sợi dây dày ở bên cạnh, dùng tay trái buộc quanh cổ hắn.
Lão súc sinh bối rối đạp chân, hai tay túm lấy dây thừng, ách ách a a nói năng không rõ.
“Trầm…… Chi…… Ngọc……. Chet……”
“Ông đã làm gì mẹ tôi thế?!”
Tôi hoảng sợ, sức lực khống chế hắn có chút yếu ớt, lão súc sinh nhân cơ hội vùng ra, lật người lại đè tôi xuống, dùng hai tay b óp cổ tôi.
Sức lực nam nữ có chênh lệch rất lớn, tôi hoàn toàn không thể vùng dậy được.
“Tao nói, tao sẽ cho hai mẹ con chúng mày xuống dưới đất làm bạn!”
Lão súc sinh tiến lại gần, cười ngạo nghễ vào tai tôi.
“Không thể tưởng được, cơ thể này thiếu chút nữa bị sốc đến chet. Nhưng mày đoán xem? Chân trước mày vừa đi, thì chân sau mẹ mày đã tới cấp cứu, sợ một giây sau tao sẽ tắt thở.”
“Cảm ơn mẹ của mày đã ban cho tao thể xác mới, không giet chet hai người chúng mày thật sự không xứng đáng với chuyến đi này của tao.”
“Hồi đó nó là con đ ĩ của tao, suốt ngày ăn uống đồ của tao, nếu không phải nó đánh đập không ngừng thì sao tao có thể vào tù vô ích được?”
Đồ súc sinh chet tiệt. Tôi ra sức đạp kẻ trước mặt, nhưng bởi vì thiếu dưỡng khí, tay chân dần dần không dùng được sức.
Trong lúc hoảng hốt, tôi dường như thoáng nhìn thấy Tần Kiệt xoa chân trái của mình, quơ lấy chiếc búa cán dài bên cạnh……
Bang – –
14.
Lão súc sinh Tần Kiệt ngã xuống đất. Âm thanh của vật thể khổng lồ chạm đất khiến tôi tỉnh táo lại một chút, nhưng tôi vẫn không thể đứng dậy khỏi mặt đất.
Mệt quá. Tôi thậm chí còn không còn sức lực để xác định xem ai đã cứu mình, tôi chỉ muốn bỏ rơi bản thân và chet ở đây.
Nhưng mà ngay khoảnh khắc tiếp theo, tôi đã bị người trước mặt dùng lực mạnh mẽ kéo lên cõng ở trên lưng liều mạng chạy như bay.
Còn chưa chạy được bao xa, cô ấy bỗng nhiên vấp ngã trên mặt đất, thế cho nên cả người tôi đều ngã ra ngoài.
“Mạn Mạn!” tiếng hét hoảng hốt của mẹ tôi từ phía sau truyền đến. Cú ngã này khiến ba hồn bảy phách đang lang thang trở lại cơ thể tôi.
Tôi tựa người xuống sàn lắc đầu, không biết có phải môi bị cắn rách không, miệng nồng nặc mùi máu.
Tập trung lại tinh thần, thấy lão súc sinh một tay ôm cái gáy đầy máu, tay kia kéo chiếc búa cán dài, từng bước từng bước tới gần chúng tôi.
“Mẹ, tìm chỗ trốn đi!” Tôi cắn răng tiến lên, vừa định kéo mẹ tôi ra sau lưng, bà lại đột nhiên như một viên đạn pháo lao nhanh về phía lão súc sinh.
Mẹ tôi nhanh nhẹn né ra phía sau, đá mạnh vào chân trái của ông, đồng thời đá mạnh vào chiếc búa rơi trước mặt tôi.
Một giây sau, lão súc sinh mất sức quỳ trên mặt đất phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai.
Hắn đã tiêm mũi thuốc giảm đau, nhưng tác dụng của thuốc sắp hết rồi.
Lão súc sinh một giây trước còn đang gào thét, lại đột nhiên nhào tới, dùng khuỷu tay b ó p cổ mẹ tôi.
“Đúng rồi, quên nói cho mày biết, mũi tiêm giảm đau cuối cùng được thực hiện cách đây chưa đầy hai phút.”
“Lại một lần nữa bị tao giet chet ở trước mặt con gái ruột, mày đã chuẩn bị sẵn di ngôn cuối cùng chưa?”
Tần Kiệt nổi điên, hắn ghé sát vào tai mẹ tôi, cố tình cao giọng khiêu khích ở mức âm lượng tôi có thể nghe thấy, lực giữa hai khuỷu tay hắn không hề giảm đi chút nào.
Mí mắt tôi chợt giật giật. Nhưng mà mẹ tôi dường như đã biết chuyện từ lâu, đá mạnh vào người đàn ông phía sau mà không hề tỏ ra ngạc nhiên hay tức giận.
Giây tiếp theo, bà ấy cầm con d ao mổ không biết lấy từ đâu đ âm mạnh vào bụng lão súc sinh.
Mẹ tôi dùng sức ném mạnh lão súc sinh qua vai rồi lật hắn lại, để vị trí của hắn ta ở giữa tôi và bà ấy, rồi quay lưng về phía tôi và hét: “Mạn Mạn, cầm lấy b úa sắt đ ập hắn, nhanh!”
Hoàn toàn tuân theo lời dặn của mẹ, tôi hành động nhanh hơn lý trí, chưa kịp phản ứng thì chiếc búa đã vung ra ngoài.
Lão súc sinh bị b úa đ ập trúng và văng ra xa mười mét.
Mẹ tôi tránh né và đứng cạnh tôi, dựa vào tôi hít thở không khí: “Mẹ, tại sao đêm đó mẹ lại cứu Tần Kiệt?”
Đầu óc rối bời những suy nghĩ, cả người đau đớn như bị dao c ứ a vào da thịt, tôi siết chặt vạt áo rách nát của mẹ, nước mắt chảy dài trên mặt mắng mẹ.
“Là tên súc sinh này đã hại mẹ, mẹ không nên cứu hắn –”
Không đợi tôi hỏi xong, lão súc sinh đang quỳ rạp trên mặt đất đột nhiên lấy bật lửa ra, châm lửa rồi ném nó từ lầu hai xuống lầu một.
Một tiếng nổ lớn phát ra từ phía dưới. Phía sau, là tiếng cười điên cuồng của lão súc sinh đang nằm liệt trên mặt đất.
“Chôn cùng, tao muốn tất cả chúng mày chôn cùng tao!”
15.
Sắc mặt mẹ tôi chợt thay đổi, bà kéo tôi đến bên cửa sổ, cầm b úa đ ập vỡ kính.
“Góc lầu một chất đầy bình gas, chỉ có thể nhảy ra khỏi đây, nhưng may mắn phía dưới là sông, Mạn Mạn cậu……………”
Không đợi bà ấy nói xong, tôi trực tiếp ôm lấy mẹ từ phía sau, không chút do dự nhảy từ phía sau cửa sổ xuống.
“Bùm –” Những tiếng nổ dữ dội sau lưng tôi nối tiếp nhau, sóng xung kích nhiệt độ cao đánh vào lưng tôi, một cơn đau nhói nhanh chóng quét qua cơ thể tôi từ trong ra ngoài.
Rơi xuống nước, tôi phun ra một ngụm m áu tươi. Mọi ý thức nhanh chóng tiêu tan như thủy triều rút.
Tôi mơ màng màng bị mẹ tôi lôi kéo bơi về phía bờ, không hiểu sao lại khiến tôi nhớ tới đêm mười sáu tuổi tôi lôi kéo mẹ tôi nh ảy xuống sông trở lại bờ.
Chỉ là lúc này đây, tôi không có trộm tiền cứu mạng của bà, mẹ tôi cũng không phải lo lắng về những trận đòn và sỉ nhục không ngừng mà bà sẽ phải nhận khi trở về.
Tương lai của bà tươi sáng và lấp lánh, có gia đình yêu thương bà, có sự nghiệp tốt đẹp mà bà yêu thích.
Bà ấy sẽ không bị lừa bán đến sơn thôn xa xôi, sẽ không có xiềng xích đeo ở trên cổ của mình, cũng sẽ không còn đứa con gái sói mắt trắng trộm tiền bỏ trốn của bà nữa.
Nhưng tiếc quá, tôi còn chưa kịp nhìn thấy mẹ tôi mặc áo cưới cưới gả cho giáo sư Hứa…
Lúc đó, mẹ tôi nhất định là cô dâu đẹp nhất trên thế giới.
“Mạn Mạn, con cố lên, mẹ gọi người tới đưa con đến bệnh viện, con kiên trì một lát nữa, mẹ là bác sĩ, nhất định có thể cứu sống con Mạn Mạn…”
Tiếng khóc rõ ràng từ xa tới gần truyền đến bên tai tôi. Những giọt nước mắt lớn rơi xuống một bên mặt tôi từ trên cao như những sợi dây bị đứt.
Người xấu đã chet, sao còn khóc chứ. Tôi muốn mở mắt ra lau nước mắt cho bà ấy, nói với bà ấy đừng sợ, tôi không có chuyện gì cả. Nhưng mí mắt nặng quá, làm sao cũng không nhấc lên nổi.
May mắn thay, tôi vẫn còn chút sức lực để trò chuyện với bà ấy một lúc, nhưng có rất nhiều điều tôi muốn hỏi và tôi thậm chí không biết bắt đầu từ đâu.
Tôi rất muốn hỏi mẹ, bà ấy biết tất cả chuyện này từ khi nào? Những năm đó có phải mẹ rất hận đứa nhỏ dối trá ích kỷ như tôi hay không?
Nhưng lần này con không chạy trốn. Mẹ ơi, mẹ có thể đừng ghét con được không?
Lựa chọn hồi lâu, bồi hồi ở trong miệng, dường như tất cả những gì còn sót lại trong miệng tôi chỉ là lời xin lỗi vì đã đầu thai muộn.
“Mẹ, con xin lỗi. ”
Bởi vì tôi thật sự không còn sức lực. Con yêu mẹ, rất yêu rất yêu. Nhưng hình như con không còn cách nào làm con của mẹ nữa.
16.
𝐓𝐚́𝐢 𝐛𝐮́𝐭:
Ngày Trầm Chi Ngọc trở về từ du hành thời gian là một buổi chiều quá yên bình để có thể bình yên.
Cô và Hứa Lan Đình vừa hoàn thành một ca phẫu thuật cùng với thầy hướng dẫn, đang mệt mỏi nằm trên bàn trong phòng khách để ngủ bù.
Tuy nhiên hai giờ sau, Trầm Chi Ngọc chật vật đứng dậy sau khi cố gắng thoát khỏi cơn ác mộng, cô đã ở tương lai hai mươi năm rồi.
Khi tất cả ký ức ùa về, Trầm Chi Ngọc loạng choạng suýt ngã xuống đất, may mắn thay Hứa Lam Đình cẩn thận đỡ được cô.
Trầm Chi Ngọc lựa chọn giấu kín ký ức này trong lòng, ngày này qua ngày khác tự thôi miên bản thân rằng đây chỉ là một cơn ác mộng.
Cho đến một năm sau, khi cô đang ngắm dòng sông gần trường đại học, nhìn thấy một cô gái vô cùng quen mắt rơi xuống nước, vừa khóc vừa gọi cô là “Mẹ”.
Trầm Chi Ngọc lúc này mới có chút luống cuống. Lý trí cô tự nhủ phải rời xa Tần Mạn, nhưng luôn không đành lòng bỏ lại cô ấy một mình.
Đúng rồi, Tần Mạn còn tự ý đổi họ của mình thành họ Hứa. Là họ của trúc mã kiêm người yêu của cô. Nhưng như vậy đã muốn chiếm được tình yêu và thiện ý của cô sao?
Lúc đầu Trầm Chi Ngọc còn tưởng rằng cô sẽ chống cự Hứa Mạn cả đời, dù sao đây cũng là đứa trẻ bị bọn buôn người ép cô sinh ra, chứ không phải kết tinh từ tình yêu giữa cô và bạn trai.
Nhưng sau trận động đất đó, Hứa Mạn vì cứu cô mà liều mạng chạy ra ngoài, chưa từng có một khắc nào nghĩ đến việc bỏ lại cô.
Trầm Chi Ngọc lại dao động. So với tiểu bại hoại trước kia chỉ biết tự mình chạy trốn, tiểu bại hoại bây giờ đã trưởng thành rồi.
Cuối cùng khiến cô ý thức được mình căn bản không hận đứa bé này, mà là hận Tần Kiệt không rõ sống chet nằm ở trên bàn phẫu thuật cấp cứu.
Khoảnh khắc cầm d ao giải phẫu, trong đầu Trầm Chi Ngọc đều nghĩ là “Nếu như Tần Kiệt chet, vậy có phải con gái của tôi cũng đồng thời biến mất hay không?”
Trầm Chi Ngọc không dám đánh cuộc, cô luyến tiếc. Cô cho rằng chỉ cần Tần Kiệt sống sót, mình và Hứa Mạn trốn hắn thật xa, vậy thì sẽ không dẫm vào vết xe đổ lần nữa.
Nhưng không ai nghĩ rằng tên súc sinh đến từ tương lai cũng đã quay về quá khứ.
Đứa bé hèn nhát và ích kỷ luôn trốn sau lưng cô, khóc lóc thương cảm khi cô bị đánh, lau nước mắt cho cô và nói “Mẹ ơi, con xin lỗi”, đã bảo vệ cô ở phía sau ngay cả trước khi chet.
“Mẹ, con xin lỗi.” Đó là những lời cuối cùng con gái để lại cho cô trước khi chet.
Đêm đó ở bên bờ sông, Trầm Chi Ngọc thất hồn lạc phách ôm chặt Hứa Mạn, áp đầu con gái vào đầu cô, lặp đi lặp lại “Không sao đâu” cùng “Mẹ yêu con”. Nhưng con gái không còn nghe thấy nữa.
Trầm Chi Ngọc ngồi đó cả đêm, vẫn không dám nhắm mắt ngủ, chỉ vì trong đầu cô tràn đầy khái niệm “Tổ mẫu nghịch lý” mà cô vô tình nhìn thấy trong sách.
Nếu một người du hành ngược thời gian để giet bà của mình, tất cả các dấu vết cuộc sống của người đó sẽ không còn nữa.
Cô sợ khi tỉnh dậy, cô sẽ quên hết mọi chuyện về Hứa Mạn. Nhưng con người trong lúc hoảng hốt tinh thần sẽ lơi lỏng, Trầm Chi Ngọc vẫn không thể chống đỡ được sự mệt mỏi, ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, cô thấy mình đang ở trong căn phòng được xây dựng lại sau thiên tai, theo thói quen kéo rèm cửa sổ ra.
Cô giống như vừa mơ một giấc mơ lớn, giấc mơ lần này không giống với trước kia, nhưng cô hoàn toàn không nhớ ra.
Trực giác nói cho cô biết mình đã quên mất một điều quan trọng nào đó.
Trầm Chi Ngọc nhìn căn bếp nhỏ cách đó không xa, không hiểu sao bếp lò lại mới như vậy, cô không nấu ăn được, giống như có người từng nấu bữa ăn cô thích nhất. Nhưng khi nhìn vào nó, cô ấy đã rơi nước mắt mà không hề báo trước.
[HOÀN]