Phàm Nhân Quyết
Chương 7: Lão già này lại có uy lực như vậy ư?
Tiểu Hà cô nương khó hiểu: “Tiểu lang, rõ ràng ngươi có nhiều bạc như thế, tại sao còn phải cực khổ kiếm chút tiền này chứ?”
Giang Phàm nói: “Những thứ này đều là do ta và ông cụ tự tay làm ra, mặc dù không đáng giá bao nhiêu nhưng cũng không tệ."
Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y lộ vẻ khâm phục: “Tiểu lang làm thế này là không muốn mất đi tấm lòng tự do không bị ràng buộc của bản thân, chút da lông tỷ tỷ ta sẽ mua cho ngươi, chờ lát nữa để phòng thu chỉ kiểm tra và tính toán.”
Giang Phàm chắp tay: “Vậy làm phiền tỷ tỷ, cứ tính dựa vào giá thị trường, nhiều hơn thì ta sẽ không nhận. Mặt khác, ta còn cần mua chút hàng hóa, làm phiền tỷ tỷ rồi.”
Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y nói: “Người nhà cả mà, phiền toái cái gì chứ. Ngày mai Lão Mã sẽ vào quận thành nhập hàng, đúng lúc mang về giúp ngươi luôn.”
“Thế thì ta cũng bớt lo, đừng quên..."
Giang Phàm còn chưa nói xong, Tiểu Hà cô nương lại cướp lại: “Biết rồi, muốn thưởng Lão Mã mười đồng tiền bo chứ gì.”
Mấy người đang nói chuyện cười đùa, bỗng một tiểu nhị trong quán chạy vội lên: “Bà chủ, hai vị chưởng quầy, có người muốn lên lầu chín.”
Âm thanh trong phòng đột ngột im bặt. Trâm tư một lát, thiếu nữ áo xanh nói: “Là người thế nào?”
Tiểu nhị nói: “Một ông lão râu bạc, khí độ bất phàm, chỉ có một lão bộc lưng còng. Tiểu nhân hỏi thân phận của lão thì lão chỉ nói là một lão hủ, từ lâu đã nghe danh về phong cảnh trên tầng cao, không biết có thể lên uống một chén không?”
Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y bỗng nhiên nói: “Không tự giới thiệu ư? Xem lão có chỗ nào đặc biệt không?”
Tiểu nhị cũng là người cẩn thận, nghe vậy vội nói: “Hai người này đang nghỉ ngơi ở sảnh lớn, tiểu nhân bảo họ chờ một lát, lão bộc kia liền mở túi ra, đặt một bút một nghiên lên bàn, lão già đó trải tờ giấy ra nhìn rồi phác họa phong cảnh.”
“Bút nghiên?” Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y trầm tư một lát, lập tức hỏi: “Bút nghiên loại gì?”
Tiểu nhị suy nghĩ rồi nói: “Thân bút nửa xanh nửa vàng, nghiên mực trắng như ngọc.”
Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y đột nhiên đứng dậy: “Thật sao?”
Tiểu nhị nói: “Chỉ cần là người muốn lên lầu chín, tiểu nhân đều sẽ để ý, sẽ không nhìn lầm.”
Hai mắt Phu nhân mặc cẩm y sáng ngời, trong miệng còn lẩm bẩm: “Bút nửa xanh nửa vàng, nghiên mực có trắng có đen, bút xuân thu, nghiên hắc bạch, là...”
Thiếu nữ áo xanh bỗng cả kinh: “Trương Tể phụ!”
Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y nói: “Tiểu Thanh, ngươi mau mời người này lên lầu chín đi, ta chỉnh chu y trang xong sẽ lập tức lên ngay.”
Giang Phàm ngạc nhiên hỏi: “Trương Tể phụ này là người nào thế?”
Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y nói: “Tiểu lang ẩn cư núi rừng nên không biết nhiều việc trên đời. Trương Tể phụ này tên thật là Trương Chi Lăng, tự xưng là người sống sót của Đại Chu, cũng là danh nhân tiền bối từng bôn ba vì Đại Chu. Người này đeo tương ấn Ngũ Quốc, được triều đình Ngũ Quốc tôn sùng, tên tuổi vang khắp thiên hạ.”
Giang Phàm gãi đầu: “Từ từ, tỷ tỷ, nếu ta nhớ không lầm thì Đại Chu tồn tại trên danh nghĩa đã trăm năm rồi, vì sao người này vẫn chịu khó vất vả vì Đại Chu thế?”
Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y nói: “Nửa đời trước của Trương Tể phụ được hoàng thất Đại Chu trọng dụng, ở trên Thái Nhạc, gắn bó với truyền thừa của Đại Chu. Nửa đời sau lấy được tương ấn Ngũ Quốc, cống hiến nửa đời mình để chấm dứt náo động trong thiên hạ, khôi phục lại sự chính thống của Đại Chu. Đáng tiếc, ý chí tuy hùng mạnh nhưng thiên hạ này đã sớm không còn là thiên hạ của trăm năm trước. Hiện giờ, Trương Tể phụ đã qua tuổi 90, phí công cả đời, nản lòng thoái chí. Nghe nói tháng trước đã bỏ lại nửa ván cờ còn lại trên đỉnh Ngọc Hoàng Thái Nhạc, treo ấn rời khỏi đình Phi Vân. Không ngờ hôm nay lại đến Lâm Giang Các ta, quả là chuyện may mắn”
Thiếu nữ áo xanh nói: “Trương Tể phụ là danh sĩ trong thiên hạ, hôm nay đến Lâm Giang Các là vinh hạnh của chúng †a, nếu có thể để lại mấy bản chữ đẹp, còn lo gì Lâm Giang Các không danh chấn thiên hạ chứ”
“Lão già này lại có uy lực như vậy ư?” Giang Phàm cũng là lần đầu tiên nghe về cuộc đời lão ta, cũng không khỏi tò mò.
Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y nói: “Trương Tể phụ là người được Ngũ Quốc tôn sùng, mặc dù là tể phụ trên danh nghĩa nhưng vẫn đủ để chứng minh sự bất phàm của lão. Mấy chục năm nay, không biết lão đã ảnh hưởng đến biết bao chuyện lớn trong thiên hạ, trừ khử không biết bao nhiêu họa chiến tranh, một lòng một dạ vì thiên hạ, phẩm hạnh cao thượng, được cả thiên hạ kính ngưỡng”
Giang Phàm nói: “Nếu đã là nhân vật bậc này, đúng thật phải mời lên lầu chín.”
Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y nói: “Chẳng lẽ tiểu lang không muốn gặp một lần?”
Giang Phàm xua tay nói: “Ta chỉ là một tiểu lang đánh cá, đại nhân vật kinh thiên động địa bậc này sao ta có thể gặp được? Hơn nữa, lòng ta không có chuyện thiên hạ, không cần đâu.”
Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y nhoẻn miệng cười: “Tiểu lang, xưa nay tỷ tỷ luôn biết tính cách của ngươi không màng danh lợi, nhưng nhân vật này rất đáng gặp, huống hồ Trương Tể phụ đã treo ấn rời xa triều đình giang hồ, có lẽ hiện giờ cũng đã xem nhạt chuyện giang hồ, sao lại không gặp chứ?”
Giang Phàm nghĩ nghĩ, mình đã tới đây rồi, cho dù cuối cùng phải đi, thế thì đi gặp nhân vật thế gian này cũng được, tương lai kể lại cũng được nở mày nở mặt.
Thế là hắn bèn nói: “Cũng được, một khi đã như vậy, tiểu đệ sẽ làm tùy tùng, đi mở mang kiến thứ về phong thái vị tướng của Ngũ Quốc này một lần”