Phạn Âm - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-08 23:59:26
7.
Ta cửa phòng Cố Phỉ, lưỡng lự.
Còn kịp giơ tay gõ cửa, cánh cửa đột ngột mở .
Trước mặt là Cố Phỉ, so với lúc cách chừng hai khắc, giờ đây trông thêm vài phần sinh khí, gò má mịn màng cùng vành tai đều phơn phớt hồng.
Ta còn kịp nghĩ câu mở lời, Cố Phỉ cất tiếng , giọng trầm thấp, cố giữ bình tĩnh:
"Âm Âm cô nương, giữa ban ngày ban mặt, xin đừng ... những lời khinh suất như thế giữa phố xá đông ."
Ta còn chẳng kịp suy nghĩ, liền thuận miệng đáp:
"Khinh suất gì chứ? Ta mới chỉ bằng một phần mười trong lòng nghĩ thôi đấy."
"Một phần mười... Cô!"
Mặt Cố Phỉ đỏ bừng lên bằng tốc độ mắt thường cũng thấy , cuối cùng giọng cũng vỡ trận.
" cô cũng nên với Trương đại nương, khác nào lầu thành mà công bố thiên hạ?"
Nghe , cong mày khẽ:
"Được thôi, chỉ riêng với ."
editor: bemeobosua
Cố Phỉ đột ngột đầu , cái vai run run , tám phần là đang cố hít thở điều chỉnh cảm xúc.
Qua một lúc, mới , nét mặt khôi phục vẻ bình thường, chỉ vành tai vẫn đỏ tới mức thể vắt máu.
"Âm Âm cô nương, tại hạ một chuyện hiểu, xin cô nương chỉ giáo."
Cặp mắt đen láy thẳng , như soi thấu lòng :
"Âm Âm cô nương, rốt cuộc cô là thế nào?"
Ta thầm than trong bụng một tiếng.
Quả nhiên, vẫn là nhận …
Theo thiên quy, tiên nhân hạ phàm phép tùy tiện để lộ tiên thuật phàm nhân.
Thế mà ban nãy vô ý buông lời, khiến đám ngoan ngoãn theo.
Trong mắt Cố Phỉ, chỉ e đây chính là điểm khả nghi nhất, phàm là thường, thể hô một tiếng là khác răm rắp?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phan-am/chuong-7.html.]
Đáng sợ hơn là... hiện giờ thật sự nghĩ lý do nào để chống chế!
Thế nhưng Cố Phỉ thấy im lặng cũng ý ép hỏi đến cùng.
Trên khuôn mặt thanh tú bất chợt hiện lên một nụ nhàn nhạt:
"Âm Âm cô nương chớ hiểu lầm, tại hạ ác ý."
"Cố mỗ nguyện vì cô nương mà nhắm mắt, bịt tai, che miệng."
Nghe , đuôi mày khẽ động, dịu dàng hỏi :
"Vì ?"
Cố Phỉ bên chính lời cho mặt mũi càng đỏ thêm vài phần.
“Đương nhiên , cô nương vì Cố mỗ lúc nhục, khiến Cố mỗ liền… thích.”
A… học theo ! tim hình như đánh trúng một nữa .
Cố Phỉ đột ngột bước lên hai bước, gần đến mức thể ngửi thấy hương tuyết tùng nhàn nhạt .
“Chỉ là phận hèn mọn của Cố mỗ, ba mươi vạn lượng thật sự quá quý giá. Hay là… đổi thứ khác?”
Ta ngẩng đầu, chạm mắt với Cố Phỉ, lúc mới thấy rõ trong đôi con ngươi sâu thẳm , ẩn giấu một tia điên cuồng và nỗi hận ngút trời.
Ta khẽ hỏi, “Đổi thành gì?”
“Cô nương thể những việc mà thường thể. Việc Cố mỗ , với cô nương chắc chẳng khó khăn gì.”
“Chỉ là vài cái mạng đáng ch.ết thôi, cô nương… chịu ?”
Sợ từ chối thẳng thừng, Cố Phỉ đột nhiên nắm lấy tay .
Ta cảm nhận đầu ngón tay đang khẽ run, cứ thế trơ mắt tay áp lên n.g.ự.c ...
Vừa chạm đến, thể Cố Phỉ khẽ run rẩy một cái.
Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của , gắng gượng giữ bình tĩnh:
“Chỉ cần cô nương đồng ý, Cố mỗ nguyện lấy báo đáp, cùng thứ cô nương . Dương khí? Tim? Máu thịt? Cố mỗ đều nguyện hai tay dâng lên.”
...
Ta thật sự cạn lời.