Phật Tử Thanh Lãnh
Chương 1
1
“Phu nhân, bánh hoa quế này là mua ở Vinh Cẩm Các, nàng nếm thử xem.”
Phu quân ta là Ngụy Huân đang cười dịu dàng, chàng vốn đã đẹp, cười như vậy càng khiến sao trời cũng phải lu mờ.
Nhưng ta lại có chút run rẩy.
“Đúng nha, công chúa, người mau ăn đi, tiểu công tử trong bụng nghịch ngợm, đã năm tháng rồi mà vẫn làm người ăn cơm không ngon. Phò mã cố ý lượn quanh hơn phân nửa kinh thành để mua cho người đấy.”
Tỳ nữ còn tưởng ta đang giận dỗi không muốn ăn.
Nếu là trước đây, ta đúng là có tính cách kiêu ngạo của công chúa, dựa vào việc đang mang thai mà làm nũng trước mặt Ngụy Huân nhưng giờ ta không dám nữa.
Ngụy Huân cũng không vội, đặt bánh hoa quế xuống, xoa bụng cho ta.
Bàn tay ấm áp phủ lên bụng ta, bụng ta lập tức căng cứng, chân ta mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống trước mặt chàng.
Ngụy Huân sắc mặt không tốt, khom người nhìn ta: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Giọng nói dịu dàng và kiên nhẫn.
Ta biết mặt mình lúc này tái nhợt, không dễ nhìn, gật đầu rồi lại lắc đầu.
Nhưng Ngụy Huân đang quỳ gối trước mặt ta, ta thật sự không dám nhận.
Bởi vì ta biết tất cả những gì trước mắt hiện tại đều là giả, kể cả sự dịu dàng ân cần của Ngụy Huân dành cho ta cũng vậy.
2
Thế giới chúng ta đang ở không phải là thật, chỉ là một ảo cảnh giống như thoại bản, diễn biến cốt truyện đều đã được định sẵn.
Ngụy Huân là nam chính, chàng vốn nên ở bên muội muội ta, còn ta là nữ phụ độc ác, đại gian đại ác.
Mục đích là để cản trở tình cảm của Ngụy Huân và muội muội ta.
Bởi vì thế giới này, bao gồm cả mục đích tồn tại của ta, chính là giúp Ngụy Huân vượt qua tình kiếp.
Ngụy Huân vốn là Phật tử Liên Trần tôn quý và thanh lãnh nhất cửu trùng thiên, chàng không có tình yêu cũng không biết chán ghét, đại diện cho lòng từ bi và vĩnh hằng của muôn loài vạn vật trên thế gian.
Chàng không có thất tình lục dục, trong lòng chỉ có chúng sinh.
Chúng sinh còn, chàng còn.
Nhưng trải qua hàng triệu năm, khó tránh khỏi sẽ nhiễm phải bụi trần, để giữ được sự trong sạch, Liên Trần cần phải vượt qua tình kiếp để rửa sạch bụi trần.
Chỉ là xuống trần độ kiếp có quá nhiều biến số, vì vậy Tư mệnh đã tạo ra một ảo cảnh như vậy.
Tính toán ngàn lần vẫn có biến số, đó chính là ta.
Ta vốn là nữ phụ độc ác đáng lẽ phải là vật cản chân, là tiên nữ nhỏ bé bên cạnh Phật tử Liên Trần ở cửu trùng thiên nhưng lại chiếm được tiện nghi lớn hơn cả trời.
Không chỉ làm bẩn trái tim Ngụy Huân, còn chiếm được cả con người chàng!!!
Phải biết rằng theo kịch bản của Tư mệnh, chỉ đến khi Ngụy Huân và nữ chính là tiên tử Chi Linh trải qua một loạt gian nan trắc trở mới có thể thông hiểu lòng nhau rồi đột ngột dừng lại.
Mà ta lại thành thân, ăn sạch sẽ, còn mang thai con của chàng!!!
3
Ta lập tức toát mồ hôi lạnh.
Nhìn ánh mắt lo lắng nồng nhiệt của Ngụy Huân, ta cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi.
Tư mệnh đại khái cũng không thể nhìn nổi nữa, cố ý đến điểm tỉnh ta, mặc dù là chuyện đã rồi nhưng giờ hối hận vẫn còn chút cơ hội vãn hồi, để sau này ta có thể chết không quá khó coi, có lẽ còn để lại một tia tiên linh cho ta đi đầu thai…
Ngụy Huân không biết tâm tư ta, chàng bế ngang ta lên.
“Mau đi mời thái y!”
Trong phòng, chàng nắm chặt bàn tay đang lạnh ngắt của ta, ta cười gượng vài tiếng, muốn rút ra nhưng chàng lại nắm chặt.
May mà hạ nhân báo phụ hoàng đến, Ngụy Huân mới buông ra.
Chàng ân cần đắp chăn cho ta: “Ta ra ngoài đợi, nàng cứ nói chuyện với phụ hoàng, có chuyện gì thì gọi ta.”
Chàng càng ân cần, ta càng hoảng sợ.
Khi chàng đứng dậy, ta nắm lấy tay chàng.
Ngụy Huân lập tức quỳ một gối bên giường, nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay ta: “Sao vậy?”
Nhẹ nhàng đến mức khiến ta có một ảo giác, ta thực sự là thê tử mà chàng yêu thương.
“Nếu ta làm sai chuyện gì, chàng có tha thứ cho ta không?”
4
Chân thân của ta là một con cá chép, được Liên Trần nuôi trong linh hà trì.
Vì ăn cánh hoa sen trong linh hà trì nên hóa thành hình người, liền ở lại cung Liên Trần làm tiên nữ.
Có lần ta trực đêm, thấy chàng đá chăn nên muốn giúp chàng đắp lại, ai ngờ lại vô tình ngửi phải chút hương an thần, ngủ thiếp đi, không ngờ lại rơi vào giấc mơ của chàng.
Trong mơ chính là cảnh tượng ngày đầu tiên chân thân của ta nhảy lên khỏi mặt nước, ăn cánh hoa trong linh hà trì.
Ta mới biết được hóa ra Phật tử Liên Trần thường ngày trông không vướng bụi trần lại là người bụng dạ hẹp hòi.
Bởi vì trong mơ, hoa văn trên chân thân cá chép của ta không sai chút nào, ngay cả cánh hoa sen linh có mấy cánh, xếp chồng như thế nào, ta ăn xong cánh hoa rơi xuống nước tạo thành gợn sóng đều giống hệt.
Phải nói rằng ta là người trong cuộc nhớ rõ là đúng nhưng chàng không nên nhớ rõ như vậy.
Điều đó chứng tỏ lúc đó chàng thực sự đã để vào lòng.
Trong mơ, chân thân cá chép của ta hóa thành người, một luồng ánh sáng vàng lóe lên, Liên Trần nhìn theo, vừa quay đầu lại đã thấy ta.
Ta nhất thời lắp bắp: “Phật, Phật, Phật tử…”
Biểu cảm vốn còn bình tĩnh của Liên Trần lập tức lạnh đi.
Sau đó ta bị chàng phạt đi quét ao sen linh suốt một năm.
5
“Phu nhân làm sai điều gì ta đều tha thứ, chỉ có một điều.”
Ta bị giọng nói của Ngụy Huân cắt ngang, hoàn hồn lại, ánh mắt chàng trở nên sắc bén.
“Gì, gì vậy?”
Ngụy Huân vừa định mở miệng thì phụ hoàng đã đến.
Ngụy Huân lưu luyến rời đi, lúc đi còn hành lễ với phụ hoàng nhưng phụ hoàng lại không để ý đến chàng.
Cửa đóng lại, chỉ còn lại hai cha con chúng ta.
“Con gái của ta, may mà con không sao, nếu không trẫm lo chết mất.”
Trong ảo cảnh này, ngoài ta và Liên Trần, còn có Chi Linh tiên tử, còn lại đều là ảo cảnh hóa thành nhưng phụ hoàng lại khiến ta thực sự cảm nhận được tình thân.
“Không sao, thái y đã đến, nói chỉ là do con hơi mệt mỏi thôi.”
Phụ hoàng thở dài: “Hồi đó con nhất quyết phải gả cho hắn, nếu không thì giờ cũng không phải chịu khổ thế này.”
Phụ hoàng vẫn luôn cho rằng Ngụy Huân sẽ lạnh nhạt với ta, khiến ta sinh oán hận.
Nếu là trước đây, ta sẽ nói với phụ hoàng rằng ta rất hạnh phúc nhưng giờ đây, tất cả những điều này đều là tội lỗi mà sau này ta phải trả giá.
Trong ảo cảnh, từ nhỏ ta đã thích Ngụy Huân, dựa vào sự sủng ái của phụ hoàng, sau khi lớn lên liền làm nũng ăn vạ, cầu xin phụ hoàng ban hôn.
Ngụy Huân vốn không đồng ý, ai ngờ có người hạ thuốc, ta và chàng đã gạo nấu thành cơm.
Sau khi thành thân, dưới sự dịu dàng từng bước của ta, trái tim bài xích của Ngụy Huân dần dần tan vỡ, cũng dần dần cắt đứt liên lạc với Chi Linh tiên tử, thế mà lại một lòng một dạ sống cùng ta.
6
Ta ngồi không yên, sai người gọi Ngụy Huân đến.
Ngụy Huân hành lễ với phụ hoàng, sau đó vội vàng chạy đến bên giường.
“Thế nào, có phải chỗ nào không thoải mái không?”
Ta lắc đầu: “Ngày mai ta không thể tham gia cầu phúc được…”
“Ừ, không đi, ta ở phủ cùng nàng.”
“Không được, phủ công chúa sao có thể không tham gia? Chàng và công chúa Chi Linh đi đi.”
Ta cố ý dùng thân phận công chúa để ép chàng, phải biết rằng từ nhỏ đến lớn ta chưa từng nỡ dùng thân phận để ép chàng.
Phụ hoàng còn tưởng ta đã hiểu ra, lập tức phụ họa: “Phò mã muốn kháng chỉ sao?”
Ngụy Huân nắm chặt hai tay, sau đó lại buông ra.
Ta đứng ở cửa phủ công chúa, cố làm ra vẻ mặt cứng rắn nhìn Ngụy Huân.
Ngụy Huân vẻ mặt lưu luyến nhưng lại bị vẻ mặt của ta dọa sợ, sợ ta động thai khí, đành phải lên xe ngựa.
Ta cố ý không phái xe ngựa, Ngụy Huân đành phải cùng công chúa Chi Linh đi chung một xe ngựa.
Ngụy Huân thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, ánh mắt u oán.
Đây chính là biểu cảm mà Liên Trần chưa từng có, chỉ trong hai mươi năm ngắn ngủi, đã khiến ta thấy được một mặt nhân tính nhất của Phật tử trên cửu trùng thiên.
Nói một cách nào đó, cũng coi như là đáng giá.
Đêm đó ta ngủ không được yên ổn.
Con người thật là giả tạo.
Ta và Ngụy Huân chung chăn gối chưa được nửa năm, thế mà đã thành thói quen, chàng không ở đó ta còn ngủ không được.
Thêm vào đó bụng hơi khó chịu, ta trở mình mãi, vẫn không ngủ được ngon.
Cho đến khi nghe thấy tiếng cửa “Kẽo kẹt” mở ra.
Có người mang theo hơi lạnh của đêm khuya nằm xuống bên cạnh ta.
7
“Sao chàng lại về rồi?”
Là Ngụy Huân, ta nhất thời kinh ngạc há hốc mồm.
Ngụy Huân mệt mỏi cười với ta: “Vẫn làm kinh động đến nàng… Ta lo cho nàng nên cầu phúc xong liền phi ngựa suốt đêm trở về.”
Nhưng mà đi đi về về ít nhất cũng phải một ngày, còn chưa tính đến quá trình cầu phúc phức tạp.
“Ta cưỡi ngựa nhanh, trên đường còn bị ngựa hất xuống, bị thương ở cánh tay…”
Ngụy Huân hiểu rõ nhất cách khiến ta động lòng, chàng vô cùng ủy khuất, khiến ta nhất thời mê muội: “Ta xem nào…”
“Xem cũng vô dụng…”
Nói rồi chàng tiến lại gần, đôi môi còn mang theo hơi thở đầy khí lạnh.
Tim ta đập thình thịch, trong nháy mắt nhớ lại rất nhiều hồi ức mặt đỏ tim đập.
Nếu để mọi người biết được Phật tử trên cửu trùng thiên thanh lãnh lại ham mê tửu sắc như vậy, không biết có phải sẽ làm tất cả mọi người ngạc nhiên đến rớt cằm hay không.
“Ta đã hỏi thái y, thái y nói có thể…”
Ta vừa định mở miệng thì nghe thấy trong đầu có người gọi ta: [Tiểu Yêu Yêu, đừng quên nhiệm vụ của mình!]
Là giọng của Tư mệnh, ta lập tức tỉnh táo lại.
Sau đó ta lập tức nhận ra, có phải trước đây chuyện chăn gối giữa ta và Ngụy Huân đều bị ông ta nhìn thấy hết hay không?!