Phi Vân - 6
Cập nhật lúc: 2025-07-09 08:16:37
Chỉ là thời cơ hôm nay quả thực là vô cùng thích hợp. Vương công quý tộc tề tựu đông đủ ở Đông cung, ngay cả hoàng đế cũng mang bệnh mà đến, quả là một mẻ lưới thể bắt gọn tất cả.
chẳng còn tâm trí mà lo lắng chuyện khác, mắt, trốn thoát mới là điều quan trọng nhất.
Ta đưa mắt về con đường nhỏ vắng bóng ở phía xa, đầu thoáng qua y quán nhỏ cũ kỹ.
Thôi , cứu một là quý một .
Ta khom bò đến cửa y quán, định khẽ gõ cửa, thì bà lão tự đẩy cửa bước .
"Không xong ! Giết !"
Bà lão trông thì tuổi cao sức yếu, nhưng giọng vô cùng khỏe khoắn. Tiếng hô lớn của bà thu hút sự chú ý của ba bốn tên lính đang lảng vảng gần đó.
Ta đành vội vàng túm lấy một chiếc cào đinh từ trong chuồng bò.
Lúc khi còn theo Tiêu Cảnh luyện kiếm, cũng học vài chiêu phòng . giờ đây còn bảo vệ bà lão phía , dần dần cảm thấy sức lực còn chống đỡ nổi.
Binh lính vây quanh càng lúc càng đông, và bà lão cũng dồn thế cùng lực kiệt.
"Con già g.i.ế.c quách , con trẻ để cho hưởng dụng!"
"Ngươi đừng , dù đeo khăn che mặt mà vẫn nhận là một mỹ nhân mơn mởn!"
Lời lẽ dơ bẩn của đám binh lính thật khó mà lọt tai. Cánh tay của thương, chỉ thể gắng gượng dùng cánh tay trái vung vẩy chiếc cào đinh.
chiếc cào đinh cũng nhanh chóng một nhát kiếm đánh rơi xuống đất. Chẳng lẽ phận c.h.ế.t ở nơi ?
Ta tuyệt vọng nhắm nghiền mắt, bên tai vang lên tiếng vó ngựa chiến hí vang trời.
"Đưa tay cho !"
Ta theo phản xạ đưa tay . Một cánh tay mạnh mẽ vững chãi nắm lấy , nhẹ nhàng đặt lên lưng ngựa.
Ta cảm nhận ấm quen thuộc, chậm rãi mở mắt . Gió nhẹ nhàng thổi qua, chiếc khăn che mặt bay phất phơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phi-van/6.html.]
Ta vặn đối diện với đôi mắt màu mực thẳm sâu của Tiêu Hành, đáy mắt chợt gợn lên những làn sóng dịu dàng.
Tính Tiêu Hành rời Giang Nam nửa tháng, cũng đến lúc hồi kinh. Khi dẫn theo một đội binh sĩ, lúc cũng phát huy tác dụng, nhanh chóng giải quyết đám phản tặc, tức tốc trở về kinh thành.
"Hôm nay là ngày hoàng thành , ngày đêm ngừng nghỉ mới thể trở về kịp. May mắn , vẫn quá muộn."
Tiêu Hành cùng cưỡi chung một con ngựa, bàn tay nắm chặt dây cương khẽ run rẩy.
Ta cảm nhận những ánh mắt kỳ lạ xung quanh, chủ động lên tiếng: "Lục điện hạ, vi thần cưỡi ngựa."
Tiêu Hành vết d.a.o sâu hoắm tận xương cánh tay , chút do dự. Ngược , bà lão con ngựa lớn tiếng gọi: "Cô nương mau lên đây, lão cũng cưỡi ngựa!"
Tên lính con ngựa đó , nhanh như chớp nhảy xuống ngựa, miệng lẩm bẩm một : "Không sớm một tiếng."
Tiêu Hành đỡ đổi sang một con ngựa khác. khi , đáy mắt vẫn chất chứa nỗi lo âu và mờ mịt khó tả.
Một vị hoàng tử từ nhỏ vốn coi trọng, nay đột nhiên gánh vai trọng trách dẹp loạn. Bất kỳ ai rơi cảnh cũng đều cảm thấy bơ vơ lạc lõng.
"Lục điện hạ ơn cứu mạng, vi thần lấy gì đền đáp. phận nam nữ khác biệt, vi thần là của Đông cung, trong tình thế thực tiện cùng ngài tiến kinh."
Ta khẽ thở dài một tiếng, tiếp lời: "Nay cửa lớn kinh thành chắc chắn quân phản loạn trọng binh trấn giữ, quân lực của Lục điện hạ còn mỏng, nhất nên theo cửa nhỏ phía tây. Bên trong cửa tây thành cách xa Đông cung, Lục điện hạ cẩn trọng đề phòng phục kích đường, hành sự hết sức cẩn thận. Nếu duyên, chúng sẽ tái ngộ trong cung."
Tiêu Hành xong, ánh mắt dần trở nên kiên định hơn: "Đa tạ cô nương, những điều ... quả thật từng nghĩ đến."
Những điều nghĩ tới, e rằng còn nhiều lắm. Ta khẽ gật đầu hành lễ với : "Cung tiễn Lục điện hạ."
Ngày hôm nay qua , cũng chẳng liệu còn cơ hội nào để gọi một tiếng "Lục điện hạ" nữa .
Ước chừng hai canh giờ , trong kinh thành rực rỡ những chùm pháo hoa tượng trưng cho chiến thắng.
Bà lão và cùng cưỡi ngựa tiến kinh thành. Đường phố trong thành sạch sẽ tinh tươm như mới quét dọn, hề dấu vết của lửa cháy cướp bóc.
Phảng phất như cuộc nổi loạn kinh hoàng xảy chỉ là một giấc mộng thoáng qua. Chỉ đến khi tiến gần Đông cung, thấy đội quân đen nghịt vẫn còn canh giữ nghiêm ngặt, mới cảm nhận chút dư vị chân thực của sự sống sót cơn ác mộng.
"Mau cho ! Ta gặp con gái !"