Phía Sau Sương Khói
Chương 1
01.
Đinh Thuần ngã từ tầng 14 xuống, lan can lâu ngày không chú ý bảo trì, chị ta vô tình tựa lên đó… ngã chết.
Chị ta là con gái của hiệu phó, lúc chết cả trường đều thương tiếc, giáo viên chủ nhiệm còn bắt chúng tôi đóng tiền phúng điếu.
Tang lễ được tổ chức ở một khách sạn đối diện trường học, sảnh chính để một tấm ảnh đen trắng, rất nhiều học sinh đang cúi đầu mặc niệm, đưa tiễn chị ta vô cùng hoành tráng.
Nhìn có hơi buồn cười.
Tôi ngắm di ảnh trên bàn thờ, tự nhiên lại thấy Đinh Thuần chụp ảnh trắng đen cũng đẹp lắm.
Tang lễ kết thúc, thầy hiệu phó còn không mời bọn tôi được một bữa, nói cái gì mà học sinh cấp ba phải tranh thủ học hành, đuổi tất cả về.
Tôi quay đầu nhìn tấm ảnh đen trắng kia lần cuối, không hiểu sao, nước mắt lại trào ra.
Có người đến đứng cạnh tôi, giọng nói hồn hậu trầm khàn: “Đừng diễn nữa.”
Tôi ngẩng đầu, là đồng phục cảnh sát.
Chú Thành không giống người tôi từng biết trước đây, đầu đầy tóc bạc, ánh mắt cũng đầy mệt mỏi.
Chú ấy nặng nề nhìn di ảnh, không biết đang nghĩ cái gì.
Tôi nhếch môi, kéo tay áo chú ấy, chỉ về phía khu giảng đường bên kia trường học: “Thành Song cũng nhảy từ đó xuống.”
Chú ấy cứng đờ cả người, ngẩng mặt nhìn theo.
“Chú cảnh sát ơi, người bắt nạt con gái chú đền mạng rồi, đến cả cách chết cũng giống nhau, chú không vui ạ?”
02.
Tang lễ kết thúc.
Theo dòng người trở về khu giảng đường, tôi bỗng dừng chân, ngẩng đầu nhìn lên sân thượng.
Ánh mặt trời chói chang, dòng người vẫn đi đi lại lại, cứ như một thước phim điện ảnh.
Khai giảng năm thứ mười hai đi học, Thành Song bị mấy người Đinh Thuần chặn trên sân thượng tiến hành bạo lực học đường, sau đó ngã lầu.
Tôi nhớ rất rõ, cậu ấy rơi xuống trước mặt tôi…
Giống như một đoá hoa màu máu.
Sau tiếng còi í e của cảnh sát, trường học tuyên bố —
Không có người khác trên sân thượng, Thành Song lên lớp mười hai học hành áp lực, nhảy lầu tự tử.
Làm gì có chuyện đó?
Trong khoảnh khắc đó, Đinh Thuần đứng trên sân thượng rõ ràng có đối mắt với tôi.
Còn Thành Song, thi chơi thôi cũng có thể đậu vào Thanh Hoa Bắc Đại, sao lại bị áp lực học hành?
Sau đó chú Thành điên cuồng truy tìm chứng cứ, nhưng sân thượng không có camera, nhân chứng cũng thống nhất khẩu cung, phía trường học lại chạy tiền, chuyện này lập tức bị đè xuống.
Lời khai của tôi vẫn còn phủ bụi trong cục cảnh sát.
“Nghĩ gì đó?” Bỗng một bóng đen che kín người tôi.
Tôi khó chịu chớp chớp mắt, thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc — Trình Đối, hotboy được cả trường công nhận.
“Ngã từ tầng 14 xuống, chắc là đau lắm.”
Cậu ấy đẩy đẩy mắt kiếng: “Đừng nghĩ tới nữa, phải tập trung thi lên đại học.”
“Tiếc là, em tránh không được.”
“Là sao?”
Tôi nhìn phó hiệu trưởng và viên cảnh sát xa lạ đang đứng đằng xa.
“Bởi vì có người sẽ không bỏ qua cho em.”
03.
Bằng chứng mà hiệu phó Đinh đưa ra, là điện thoại của Đinh Thuần.
Trước ngày chị ta ngã lầu một ngày, có nhắn tin cho tôi: “Khương Mạn Mạn, chín giờ ngày mai, sân thượng, một mình cậu tới.”
Không gian im ắng, tôi ngồi trong phòng thẩm vấn, đối diện là bóng đèn huỳnh quang chói mắt treo lơ lửng, trong phòng có thêm một cảnh sát lạ mặt họ Tề, chắc là người được hiệu phó Đinh nhờ cậy.
Người thẩm vấn tôi là Tề Phóng và Thành Cử Quốc.
“Em Khương Mạn Mạn, vui lòng giải thích nội dung tin nhắn này.”
Tôi híp mắt nhìn Tề Phóng: “Chú cảnh sát, cháu nhảy một lớp.”
“Hả?”
“Nghĩa là năm nay cháu 17 tuổi, trẻ vị thành niên, không thể tiếp nhận thẩm vấn một mình.”
Tề Phóng cuộn chặt nắm tay rồi thả ra, rốt cuộc vẫn phải ra ngoài liên lạc với người giám hộ, Thành Cử Quốc nhìn tôi rồi nhìn camera, không nói gì, cũng theo ra ngoài.
Camera vẫn đang ghi hình, tôi vặn người, ghé lên trên bàn ngủ bù một giấc.
Trong mộng, tôi gặp lại Thành Song, có lúc cậu ấy là một thiếu nữ hay ngại ngùng, có lúc lại biến thành tử dạng đáng sợ lúc chết, rất lộn xộn.
Bàn bị gõ vang, Tề Phóng dẫn giáo viên chủ nhiệm vào, ba mẹ tôi ly hôn, ai cũng không muốn nuôi tôi nên rất khó liên lạc.
Thầy chủ nhiệm đẩy cái mắt kiếng dày cộp, nghiêm mặt bảo tôi tiếp nhận thẩm vấn.
“Bây giờ bắt đầu, khai hết những gì em biết.” Tề Phóng thả hết uy nghiêm của cảnh sát ra.
Tôi hợp tác gật đầu: “Bởi vì chị ta ghét cháu, muốn lên sân thượng đánh cháu, cháu không dám đến, lúc đó cháu đang hỏi bài ở chỗ thầy chủ nhiệm.”
“Hai đứa có chuyện gì?”
“Không biết, cái này chú phải hỏi chị ta, chị ta… chết là đáng lắm.”
Tề Phóng chau mày: “Em Khương Mạn Mạn! Vui lòng hợp tác!”
Tôi nhún vai, cười cười: “Đinh Thuần bạo lực học đường với cháu, chị ta tạt nước lạnh lên người cháu trong nhà vệ sinh, xé quần áo cháu bên ngoài trường học, xé tập vở của cháu, giẫm lên tay cháu, bắt cháu quỳ xuống xin lỗi. Nên, cháu nói chị ta chết là đáng lắm.”
Tôi thấy, tay của Thành Cử Quốc ngồi kế bên nắm lại thành một đấm, run rẩy không nhẹ, hai bắt đỏ bừng.
Chắc là vì mấy chuyện tôi nói, không khác một lời so với những gì được viết trong nhật ký của Thành Song.
Thời gian như đông lại, tôi nhìn máy quay phim, cứ như có thể thông qua đó nhìn thấy ánh mắt âm u của một người con vậy.
04.
Tề Phóng ho một cái: “Em Khương Mạn Mạn–”
Tôi ngây thơ ngắt lời người nọ: “Chú cảnh sát, chết rồi không có nghĩa là vô tội nhỉ, chị ta đủ tuổi rồi.”
Tề Phóng không hỏi thêm được gì nữa, tôi có chứng cứ ngoại phạm vô cùng xác thực.
Làm xong hết quy trình, họ nói sẽ đưa tôi về trường học.
Mặt hiệu phó Đinh không được đẹp lắm, nhưng vẫn bình tĩnh đi theo, phía sau là thầy chủ nhiệm của tôi.
Vừa bước ra tới cửa cục cảnh sát, một đám phóng viên đã xông tới, đèn flash điên cuồng nhấp nháy.
“Chào đồng chí cảnh sát, anh có thể cho chúng tôi biết thêm về cái chết của học sinh trường trung học phổ thông Nhất Trung không? Đây chỉ là tai nạn hay có người gây ra?”
“Hiệu phó Đinh, chỉ trong vòng nửa năm mà trung học phổ thông Nhất Trung của An thành đã liên tiếp có hai học sinh tử vong, không biết anh có gì muốn nói không?”
“Em này, giờ trên mạng đã có lời đồn khu giảng đường đó bị ám, em nghĩ như thế nào về chuyện này?”
…
Thành Cử Quốc che cho tôi thoát khỏi đám phóng viên, Tề Phóng và hiệu phó Đinh bị rớt lại phía sau.
Đến trước cổng trường, Thành Cử Quốc mặt đầy phức tạp nhìn tôi, cuối cùng thở hắt ra một cái.
“Cháu rất thông minh. Nhưng… cháu còn nhỏ…”
Chú ấy chỉ nói một nửa, nhưng tôi vẫn hiểu, tôi không nên dính líu vào chuyện này.
Đời của chú Thành, khổ quá. Còn trẻ mất vợ, lớn lên mất con. Quan hệ của tôi và Thành Song rất tốt, nên chú ấy rất tin tưởng vào lời khai khi đó của tôi.
Nhưng những nhân chứng khác đều thống nhất khẩu cung, chỉ mình tôi không giống, nên phía cảnh sát cho rằng lúc đó tôi đang trong trạng thái bị kích thích nên nhìn lầm.
Thành Song mất được một tháng, cả thể xác và tinh thần của chú Thành đều rã rời, lúc tìm thấy tôi, hai mắt chú ấy đầy tơ máu, nói: “Khương Mạn Mạn, sau này cháu phải cố gắng học hành, phải… giúp A Song ngắm nhìn thế giới.”
Nhưng, cậu ấy là cả thế giới của tôi.
05.
Trở về lớp học, Trình Đối đang thu dọn đống tập sách rơi đầy trên đất giúp tôi, nhỏ osin của Đinh Thuần thấy tôi bước vào thì nguýt dài một cái, ỏng ẹo… chuồn đi.
Chắc Trình Đối mới cảnh cáo nhỏ rồi.
Trình Đối nhìn tôi: “Sao rồi?”
Tôi lắc đầu: “Không có gì.”
Dạo này không khí ở trường rất nặng nề, Nhất Trung vốn nổi tiếng vì tỷ lệ đậu đại học rất cao, mấy năm nay tỷ lệ bắt đầu giảm xuống, học sinh bị giáo viên tạo áp lực nặng nề.
Ban tư của bọn tôi mới nửa năm đã chết hai người, ai cũng cười không nổi.
Tôi bình yên vô sự được mấy ngày, chỉ thi thoảng bắt gặp ánh mắt âm u của hiệu phó Đinh nấp sau cửa lớp, nhưng ông ta cũng không nói lời nào.
Tất cả còn chưa kết thúc, vì án tử của Đinh Thuần vẫn chưa có kết luận.
Cuối tuần.
Tôi vẫn như thường ra cổng trường mua đồ dùng sinh hoạt rồi đồ ăn linh tinh, thì bắt gặp Tề Phóng mặc thường phục đứng hút thuốc.
Người nọ thấy tôi, vẫy vẫy:
“Chú cảnh sát, có chuyện gì không ạ?” Tôi vung vẩy túi xách trên tay, hỏi bằng giọng ngoan ngoãn.
Người nọ dập thuốc, cười với tôi: “Không thẩm vấn đâu, chú… kiếm cháu tâm sự.”
Tề Phóng mua trà sữa, dẫn tôi sang công viên cạnh trường học.
Mùa đông, lá cây trơ trọi, tôi cầm ly trà sữa nóng hổi trên tay, ngó sang mặt hồ đóng băng gần đó: “Chú cảnh sát, hôm đó cháu biết gì khai hết rồi.”
“Khương Mạn Mạn.” Người nọ gọi tên tôi, “Chú liên lạc với ba mẹ cháu, lâu rồi cháu không gặp họ đúng không? Cháu ở một mình?”
Tôi không biết người nọ có ý gì nên không trả lời.
“Là cháu liên hệ với truyền thông nhỉ.” Là một câu khẳng định.
Người nọ quen tay móc thêm điếu thuốc, cầm cầm rồi lại cất vào: “Cháu không từ chối tiếp nhận thẩm vấn, mà còn đang đợi chú đến tìm.”