Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Phía Sau Sương Khói

Chương 3



11.
Tề Phóng đưa băng ghi hình cho tôi xem, chứng minh hành tung của Trình Đối, quả thật lúc đó anh ấy đi lấy đề cương ở khu giảng đường.

Còn trong một đoạn ghi hình không rõ lắm khác, Đinh Thuần thật sự đã đến gần lan can, vừa tựa lưng vào đã té xuống.

Sân thượng trừ chị ta ra, không còn ai khác.

Nếu vậy, rốt cuộc Đinh Thuần đã nhìn thấy ai?

Còn Trình Đối, sao lại gạt tôi?

Nỗi sợ tựa như vực sâu thăm thẳm bao phủ cả người tôi, tôi chỉ còn cảm nhận được sống lưng mình lạnh ngắt.

Đúng vậy, quan hệ giữa tôi và Đinh Thuần có chút đặc biệt, không đơn thuần chỉ là người bắt nạt và người bị bắt nạt.

Sau chuyện của Thành Song, đối tượng bạo lực học đường của Đinh Thuần trở thành tôi.

Sau khi bị bắt nạt, tôi mới biết hết thủ đoạn chị ta dùng trên người Thành Song.

Từ đó tôi cũng bắt đầu kế hoạch giết chết Đinh Thuần.

Chị ta thích Trình Đối, còn chuyện lan can lâu năm chưa bảo trì là Trình Đối nói cho tôi biết. Sau khi Thành Song mất, có lần anh ấy đi ngang sân thượng, nên mới phát hiện ra địa điểm hoàn hảo tuyệt đối này.

Tôi và Trình Đối đều muốn chị ta phải chết.

Chị ta không biết viết thư tình, tôi dạy từng chữ một.

Chị ta muốn gặp Trình Đối, tôi giúp chị ta “tình cờ gặp mặt”, tất nhiên là trước đó tôi và Trình Đối đã hẹn trước với nhau.

Tôi lấy Trình Đối làm mồi, từng bước một lừa chị ta vào cạm bẫy chết người.

Nhưng bây giờ, sự thật trước mắt nói cho tôi biết, cái bẫy này không hề tồn tại.

Sau một lúc lâu, tôi mới tìm lại được giọng nói của chính mình, mờ mịt nhìn Tề Phóng: “Sao chú phải cho tôi xem?”

“Cháu là người có tài. Nếu bây giờ cháu vẫn chưa phạm tội, chú hy vọng cháu đừng lạc lối.”

Tôi lặng người đi tới đi lui trong trường, kế hoạch mình trăm mưu ngàn kế tạo nên giờ cứ như trò cười vậy.

Thành Song là ánh sáng duy nhất soi rọi cuộc đời tăm tối của tôi.

Cậu ấy ôm lấy tôi, đau lòng cho tôi, lại ngốc nghếch giả vờ như không thèm để ý đối xử tốt với tôi.

Cậu ấy nói:

“Mạn Mạn, cậu biết không? Lúc cậu cười lên là xinh nhất.”

“Khương Mạn Mạn và Thành Song, là bạn thân nhất trên đời, lúc nào cũng phải có nhau.”

Cậu ấy còn cười nói: “Trừ ba ra, người quan trọng nhất với mình là Mạn Mạn.”

Tôi cũng cười: “Còn Trình Đối thì sao?”

Cậu ấy lắc đầu: “Trình Đối không quan trọng bằng Khương Mạn Mạn.”

Lúc đó, tôi đã nghĩ, trong thế giới của Khương Mạn Mạn, Thành Song là quan trọng nhất.

Mười mấy năm trước, tôi chỉ là môt con rối gỗ, không ai thương yêu tôi, cũng không có người nào dạy tôi cách yêu thương.

Nhưng sau khi gặp Thành Song, tôi đã biết.

Gió lạnh lau khô nước mắt, quét qua làm mắt tôi nóng rát, tôi dụi mắt, chợt nghe sau lưng mình có tiếng bước chân.

“Khương Mạn Mạn.”

Tôi xoay người lại, dưới bóng đêm là hiệu phó Đinh.

“Chín giờ ngày hôm đó, rốt cuộc con gái tôi hẹn em ra làm gì?”

12.
“Không biết.” Tôi lắc đầu.

Tôi không muốn nói bất cứ câu nào với ba của Đinh Thuần hết, mím môi: “Thầy hiệu phó, nếu không có gì thì em đi…”

“Đừng đi vội.” Ông ta thong thả bước tới: “Thầy không tìm em để tính số. Thầy chỉ muốn biết, rốt cuộc Tiểu Thuần đã có chuyện gì.”

“Em không rõ lắm.”

Không hiểu vì sao, tôi nghe ra ý cảnh cáo trong lời nói của hiệu phó Đinh, tôi cảm giác được ông ta muốn trả thù tôi, trả thù cho con gái của ông ta.

Tôi vội vàng trả lời rồi trở về ký túc xá.

Tôi ngồi trong phòng làm mớ đề cương Trình Đối soạn sẵn cho mình, vừa viết vừa suy nghĩ lung tung, trong lòng không yên.

Tôi đứng phắt dậy, mở tủ chứa đồ của Thành Song ra, bên trong không có gì cả.

Tôi kiểm tra kỹ càng cả từng kẽ hở, nhưng vẫn không tìm ra gì khác, nửa năm qua đi, cho dù còn manh mối gì sót lại, cũng sớm đã bị thời gian xoá mất.

Tôi lấy một cái bình thủy tinh ra, bên trong toàn là sao giấy Thành Song gấp. Học kỳ hai lớp 11, cậu ấy mới bắt đầu hẹn họ, đòi gấp cho Trình Đối một bình sao giấy.

Sao chưa gấp xong, cậu ấy đã có chuyện, tôi ích kỷ giữ cái bình này lại làm kỷ niệm.

Trong mỗi ngôi sao đều chứa một lời tâm tình cậu ấy muốn gửi cho Trình Đối, còn ghi rõ cả ngày tháng năm. Tôi mở từng tờ một, bất lực cười cười đọc mấy dòng tâm sự thiếu nữ của cậu ấy.

Thành Song ấy à, lúc nào cũng khác người như vậy.

Mở đến tờ cuối cùng, nụ cười của tôi ngừng lại.

Ngày cuối cùng trên tờ giấy này —

Sao cậu ấy lại không gấp tiếp?

Lúc tôi hỏi Đinh Thuần, chị ta nói cuối tháng 6 mới bắt đầu bạo lực học đường với Thành Song, vậy khoảng thời gian trước đó đâu?

Trước đó Thành Song đã gặp phải chuyện gì?

Tôi nhớ lại một cuộc trò chuyện với Đinh Thuần lúc trước —

Tôi hỏi: “Tại Trình Đối nên chị mới ghét Thành Song à?”

Chị ta im lặng hồi lâu, đá đổ thùng rác kế bên: “Chứ không thì sao?”

“Chị muốn quen Trình Đối không? Tôi giúp chị.”

Chị ta trầm tư thật lâu: “Tôi… đứng từ xa nhìn cậu ấy là được rồi.”

Những chi tiết bị bỏ qua lúc trước, giờ khắc này đang phóng đại trước mắt tôi.

Thành Song nhất định đã gặp phải chuyện gì đó, hơn nữa cái chết của Đinh Thuần cũng không đơn giản như vậy.

Tôi nhìn chằm chằm bình thủy tinh trên bàn, run rẩy lấy di động ra, gọi cho một dãy số xa lạ.

“Cảnh sát Tề, cháu có thể nhờ chú trả lời một câu hỏi không?”

“Lúc trước chú Thành chấp nhận kết án, có liên quan đến việc khám nghiệm tử thi của Thành Song đúng không?”

“Chú ấy chửi Trình Đối là thằng khốn nạn, có liên quan tới kết quả khám nghiệm đúng không?”

13.
Gần như là tôi xông thẳng vào ký túc xá nam, túm cổ Trình Đối lôi ra ngoài.

Nửa đêm, không ai còn thức, bọn tôi không gây ra tiếng động gì làm ảnh hưởng đến bạn cùng phòng của anh ta.

Trình Đối đẩy tay tôi ra, chỉnh lại cặp kính trên mặt: “Khương Mạn Mạn, em nổi điên cái gì đó?”

Một dấu tay lập tức đáp lên mặt anh ta, tôi nghiến răng mắng: “Mày là thằng súc vật!”

“Em điên à!”

Tôi xông lên nắm cổ áo anh ta, hai mắt đỏ bừng: “Tao chửi sai rồi, mày không bằng súc vật mới đúng! Mày có biết cậu ấy phải trái qua những ngày thế nào không, phải tự đi đến một phòng khám chui, tự mình xử lý hết, mày biết không!?”

Trình Đối sửng sốt: “Phòng khám chui gì? Xử lý cái gì?”

“Giờ mày còn giả bộ cái gì?”

“Tôi giả bộ cái gì?” Trình Đối giận tới mức bật cười, “Khương Mạn Mạn, em giải thích cho đàng hoàng!”

Tôi cười lạnh buông cổ áo anh ta ra, đẩy mạnh một cái: “Nếu tao là Thành Cử Quốc, hôm đó tao sẽ giết mày.”

“Trình Đối, không cần biết Thành Song thích mày cỡ nào, mày cũng không được ép cậu ấy chấp nhận cho mày, mẹ nó mày có còn là con người không?”

Bầu không khí chợt trở nên im lặng, vẻ mặt Trình Đối cứng đờ.

Há, làm người ta buồn nôn.

Nghĩ tới Thành Cử Quốc, để bảo vệ trong sạch cho con gái mình, chú ấy trơ mắt nhìn người ta kết án, lương tâm phải giãy dụa biết bao nhiêu lần.

Trình Đối là một thằng khốn nạn!

Tôi quay lưng đi về, cánh tay bỗng bị người ta giữ chặt.

Anh ta run rẩy hỏi: “Phá thai cái gì? Em nói rõ ra đi.”

“Trình Đối, chuyện cũng đã làm rồi, mày phải tự biết chứ.”

Một lúc lâu sau, anh ta mới khó khăn trả lời: “Khương Mạn Mạn, nếu anh nói anh và Thành Song chưa từng làm chuyện đó thì sao.”

Tôi sững người, không dám tin quay lại nhìn anh ta.

Dưới ánh đèn đường, tròng kính anh ấy phản chiếu lại ánh sáng, khiến tôi không nhìn rõ cảm xúc của anh lúc này.

“Hè năm ngoái, Thành Song đột ngột đòi chia tay.”

“Em ấy sợ em lo lắng, không cho anh nói với em.”

14.
Mọi chuyện đột nhiên phát triển thành một hướng tôi không thể tưởng tượng nổi.

Tôi ngồi sụp xuống góc tường, toàn thân không ngừng run rẩy.

Sao tôi lại vô tâm như vậy?

Lúc đó rõ ràng tôi có biết, giữa hè nhưng cậu ấy lại mặc áo tay dài, bỗng dưng rất thích tắm rửa, đột nhiên không thích nói chuyện nữa, lâu lâu cứ muốn nói lại thôi.

Trong kỳ nghỉ hè cậu ấy còn không chịu gặp tôi, toàn viện mấy lý do vụng về dễ đoán.

Còn tôi, chỉ lo việc ba mẹ mình ly hôn, thoái thác không chịu nuôi dưỡng mình, không phát hiện ra mấy điểm khác thường của Thành Song.

Tôi phải sớm biết mới đúng, nếu vậy… có lẽ cậu ấy sẽ không chết?

Tề Phóng đứng bên ngoài phòng thẩm vấn, rút ra phải đến mấy điếu thuốc, rốt cuộc dặn tôi: “Chú biết rồi, bây giờ cháu khoan nói cho lão Thành biết, chú sợ nó điên lên.”

Tôi cầm trong tay tờ khăn giấy người nọ mới đưa, thì thào: “Chắc chắn không phải do cậu ấy tự nguyện, chắc chắn, lúc đó cậu ấy rất sợ hãi…”

“Chú đưa cháu về trường.”

“Cảnh sát Tề.” Tôi đột ngột ngẩng đầu nhìn người nọ, nói một cách khẳng định: “Đinh Thuần cũng có liên quan tới chuyện này, chị ấy còn có thể là — người bị hại.”

Nguòi nọ khựng lại: “Cháu biết chuyện gì?”

“Kết quả khám nghiệm tử thi của Thành Song có một vết thương, cháu cũng từng thấy vết thương ở chỗ đó trên người Đinh Thuần.”

Tôi vẫn luôn nghĩ, Đinh Thuần và Thành Song là hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau.

Một ác quỷ, một thiên thần.

Nhưng giờ tôi đã hiểu ra, trên đời này làm gì có ác quỷ trời sinh.

Một Đinh Thuần tâm lý cực đoan vặn vẹo, hẳn cũng khao khát có được cuộc sống giống của Thành Song.

Nhưng chị ta chỉ có thể tránh trong một góc tối âm u, yên lặng che đi miệng vết thương, giấu hết những vết sẹo trên người, thậm chí còn không dám nhích thêm nửa bước đến gần người mình thích.

Tề Phóng dập thuốc, thở ra một làn khói.

“Về lo học hành đi. Đừng nhúng tay vào chuyện này nữa.”

Tôi không đáp, nắm ba lô quay lưng bước ra khỏi cục cảnh sát.

“Khương Mạn Mạn.” Người nọ gọi tôi, có hơi do dự nói: “Chú ý… an toàn.”

Tôi dừng bước, quay lại nhìn người nọ.

“Chú cảnh sát, chú muốn cháu cẩn thận một người.”

“Là Đinh Thường Thành. Đúng không?”

Chương trước Chương tiếp
Loading...