Phía Sau Sương Khói
Chương 5
18.
Vụ án của Thành Song được lật lại, là nhờ Thành Cử Quốc quỳ xuống cầu xin Tề Phóng. Là một người cha, chú ấy chưa bao giờ từ bỏ sự thật, vì muốn bảo vệ tôi nên chú ấy mới cắt đứt quan hệ với tôi.
Chú ấy hy vọng, người được con gái chú bảo vệ, sẽ bình an vô sự.
Dưới sự chú ý của truyền thông, cảnh sát cũng không che giấu sự việc mà công bố tất cả.
Điều khiến tôi ngạc nhiên là, cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng tôi vẫn không ngờ Đinh Thuần đã phải trải qua những chuyện như vậy.
Đinh Thường Thành là một thằng biến thái không hơn không kém, sau khi đuổi vợ ra khỏi nhà, ông ta bắt đầu để ý tới con gái mình…
Thi thể của Đinh Thuần không được làm khám nghiệm tử thi, đã bị hoả táng từ lâu, nhưng từ khẩu cung của Đinh Thường Thành, ai cũng hiểu mấy chuyện chị ấy phải trải qua ghê tởm cỡ nào.
Hôm đó lúc đi ngang phòng hiệu phó, Thành Song đã tận mắt nhìn thấy, cậu ấy không dám tin vào mắt mình, cũng không dám nói cho tôi biết.
Thành Song trước giờ vẫn luôn ngây thơ không rành sự đời, bị Đinh Thường Thành hù doạ, còn năn nỉ ông ta đừng tìm tới tôi.
Sau này mới biết, những vết thương trên người Thành Song, có một số là do Đinh Thường Thành gây ra, nhưng ai cũng nghĩ hung thủ là Đinh Thuần.
Cậu ấy bị xâm hại, bị ngược đãi, đau khổ đến cùng cực, lúc sau còn chia tay Trình Đối, giấu mọi người đi phá thai một mình.
Còn việc Đinh Thuần bắt nạt Thành Song, cũng do một tay Đinh Thường Thành xúi giục.
Duới sự giáo dục của ông ta, tâm lý của Đinh Thuần trở nên vặn vẹo, đem tất cả những chuyện Đinh Thường Thành làm trên người mình, thực hành lại hết trên người Thành Song, thậm chí còn ra tay nặng hơn.
Thành Song bị bắt nạt một thời gian dài, cuối cùng cũng phản kháng, lúc hai người cãi nhau trên sân thượng, Đinh Thuần lúc đó đã bị ba mình tẩy não mỗi ngày, xô Thành Song xuống.
Thành Song đã biết quá nhiều chuyện, nên phải chết.
Trong lòng Đinh Thuần vẫn còn một nơi tịnh độ, đó là Trình Đối.
Vậy nên lúc chị ta bắt nạt tôi, chỉ cần tôi nhắc tới Trình Đối, ánh mắt của chị ta sẽ lập trức trốn tránh.
Thật ra chị ta đã nương tay với tôi.
Cũng vì như vậy, khiến Đinh Thường Thành nghi ngờ, ông ta cho rằng Đinh Thuần đã phản bội mình, kể hết những việc ông ta làm cho tôi nghe.
Kế hoạch của tôi và Trình Đối vẫn luôn nằm trong tầm mắt của ông ta, ông ta còn đẩy một kích cuối cùng, không để lại hậu quả, cũng xem như một lời cảnh cáo đối với tôi.
Tề Phóng tìm được quyển nhật ký của Đinh Thuần trong một góc sáng sủa nhà hiệu phó, đọc được nội tâm đau đớn giãy giụa của chị ấy.
Ngày đó, Đinh Thuần hẹn tôi ra, là để nói hết những chuyện Thành Song phải chịu đựng cho tôi nghe.
Chị ấy muốn hỏi tôi, chị ấy còn có thể làm lại từ đầu hay không.
Ví như, tìm được một người bạn, ví như, tìm được người mình yêu thương.
Nhưng, ngày đó tôi lại không tới.
Đinh Thuần đứng đó, bắt gặp Đinh Thường Thành đang đứng ở cửa sổ nhà vệ sinh tầng 13 đối diện.
Chị ấy vừa chột dạ vừa sợ hãi, đứng không vững nên mới dựa vào lan can, sau đó ngã xuống.
Trước tết, hai vụ tử án cũng thành công khép lại. Nhỏ osin luôn theo đuôi Đinh Thuần và những cán bộ viên chức nhận hối lộ trong vụ án của Thành Song đều bị xử lý.
Người nào nghe qua hai vụ án, cũng im ắng thật lâu rồi thở dài một tiếng.
Tôi ở bên này, trải qua một cái tết không có gì náo nhiệt.
Trước mộ Thành Song, tôi ngẩn ngơ ngồi đó thật lâu thật lâu.
“Cảm ơn cậu, chúng mình ai cũng đang tiến về phía trước. Sau này mình giúp cậu ngắm nhìn thế gian này, được không?”
Tôi đưa tay vuốt nhẹ bó hoa mình tặng cho Thành Song, hứng được một giọt sương mát lạnh.
Tôi rút lại một cành hoa trắng, đặt trước mộ Đinh Thuần.
Nơi đó, đã đặt sẵn một bó hoa nhỏ tinh khôi.
Là Thành Cử Quốc tặng.
19. Phiên ngoại:
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi lại nhớ An thành, tay xách nách mang một đống hoa quả tới thăm Thành Cử Quốc.
Tốt nghiệp xong cấp ba, ba mẹ cắt hết phí sinh hoạt gửi cho tôi, tôi cũng chính thức đoạn tuyệt với họ.
Thành Cử Quốc lo cho tôi học đại học. Sau lần cứu tôi hôm đó, chú ấy gãy cả tay lẫn chân, sau khi tĩnh dưỡng, động tác cũng không còn linh hoạt như trước, từ cảnh sát thành phố bị điều xuống cảnh sát cơ sở, làm cảnh sát nhân dân.
Mỗi dịp nghỉ lễ, tôi sẽ về thăm chú ấy, mấy năm gần đây chú ấy cũng dần vui vẻ trở lại.
“Chú Thành, cháu về rồi.” Tôi đẩy cửa bước vào.
Thành Cử Quốc cà nhắc bước ra: “Đã nói khỏi mua nhiều đồ về mà!”
“Trình Đối cũng định hôm nay về thăm chú, mà phải đi báo danh nhậm chức, hai ngày nữa mới về.”
Chú ấy hừ một tiếng, giận dỗi.
Tôi cười, nhiều năm trôi qua, chú Thành vẫn không ưa Trình Đối. Vẫn cho rằng thằng nhãi đó không chịu trách nhiệm với con gái mình.
Cũng đúng thôi, ba vợ nào mà ưa được con rể.
Tôi cất trái cây, bỗng nghe chú ấy ngượng nghịu hỏi một câu: “Thằng nhóc đó giờ làm gì?”
“Làm thầy giáo ở Nhất Trung.”
“Cũng còn được.” Thành Cử Quốc lại hứ một cái, nhớ tới chuyện gì đó nên cười với tôi, “Nghe nói Mạn Mạn trúng tuyển lên tỉnh?”
“Dạ, cháu –”
“Cốc cốc –”
Tề Phóng gõ cửa tượng trưng hai cái, mỉm cười bước vào nhà: “Ê Thành, chừng nào qua uống mấy ly?”
Mấy năm qua đi, hai mắt của người nọ càng thêm chín chắn.
Tôi quay lại nhìn Thành Cử Quốc, nháy mắt cười.
“Chú Thành, giới thiệu cho cháu đi.”
“Tề Phóng, sư phụ chú.”
(Hoàn)