Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Phong Bao Đổi Mệnh - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

6

 

Tối đó, tôi đang thiu thiu ngủ thì đột nhiên ngửi thấy mùi khét như có gì đó đang bị đốt cháy.


Tôi lim dim mở mắt thì thấy Nghiêm Cầm đang quỳ giữa phòng, hai tay chắp trước ngực, miệng lẩm bẩm, dưới đất còn đang cháy một tờ phù chú.


Tôi khẽ nhếch môi, lật người lại tiếp tục ngủ.


Không ngờ sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi lại cảm thấy cả người mệt mỏi rã rời, cứ như bị rút hết sức lực, nằm liệt trên giường không dậy nổi.

 

Tôi yếu ớt gọi: “Cầm Cầm, tớ mệt quá, chắc bị bệnh rồi. Hôm nay có tiết đại giảng đường, nếu thầy có điểm danh, cậu giúp tớ báo danh hộ nhé.”


Nghiêm Cầm lập tức như cá gặp nước, tươi tỉnh lạ thường, bước tới bên tôi, cười hì hì:


“Yên tâm đi, cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe, tớ lo hết cho!”


Thấy cô ta hào hứng rời đi, tôi lật chăn bật dậy, lấy ngay phù chú bố tôi để lại, đốt thành tro rồi pha vào cốc nước, ngửa đầu uống cạn.


Vị chát lan khắp cổ họng như có sắt cứa qua, đau rát tột độ.


Nhưng chỉ vài phút sau, cơn mệt mỏi lập tức tan biến, tôi cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, như hồi sinh.


Tôi ôm sách đến giảng đường, chọn ngồi hàng ghế cuối.


Suốt buổi học, thầy chẳng điểm danh.


Đến khi gần hết giờ, Nghiêm Cầm bỗng giơ tay lên:

“Thầy ơi, hình như hôm nay Tùng Tuyết không đến học, thầy có thể điểm danh không ạ?”


Thầy nghi hoặc nhìn cô ta, vừa định mở sổ thì tôi lập tức đứng phắt dậy:


“Thưa thầy, em có mặt ở đây ạ!”


Tôi giơ tay vẫy, mặt mày tươi rói.


Thầy nhìn tôi rồi lườm Nghiêm Cầm một cái thật gắt, ghi tên cô ta vào sổ rồi rời đi.


Tối về, Nghiêm Cầm tức tối nhìn tôi chằm chằm: “Sao cậu lại đến lớp được?”


Tôi bĩu môi: “Sao lại không? Còn cậu, nói miệng thì giúp tớ, sau lưng lại chơi đểu, đúng là xấu mà còn bẩn.”


“Cậu!”


Cô ta nghiến răng nhìn tôi, rồi xách vali bỏ lại một câu:

“Từ nay tớ không về ký túc xá ngủ nữa.”

 


7


Kỳ thi cuối kỳ đến rất nhanh. Ban đầu tôi cũng lo vì ôn tập chưa kỹ, nhưng đề thi toàn là nội dung tôi vừa ôn, khiến tôi mừng rỡ, viết phăng phăng như thần.


Lén nhìn sang Nghiêm Cầm, thấy cô ta đỏ mặt, mồ hôi túa ra, mắt đảo loạn, cuống cuồng như gà mắc tóc.


Hai ngày thi nhanh chóng kết thúc, tôi đầy tự tin – lần này có thể sẽ giành hạng nhất và học bổng.


Kết quả nhanh chóng công bố – tôi đậu thủ khoa, còn Nghiêm Cầm… rớt hai môn nữa.


Nhưng đó vẫn chưa phải điều tệ nhất.


Tôi đang thu dọn hành lý về nhà thì Nghiêm Cầm xông vào, mặt cắt không còn giọt máo, trên tay còn cầm điện thoại, đang gọi cho bố mình.


“Bố! Sao lại như vậy? Không phải đã nhờ Hàn đại sư giúp rồi sao? Sao công ty vẫn phá sản?”


Điện thoại rơi “bốp” xuống đất, Nghiêm Cầm ngồi phịch xuống sàn, mặt như xác chec.


Tôi huýt sáo, không thèm nhìn cô ta, mà cầm máy gọi cho bố tôi:


“Alo bố? Gì cơ? Công ty bố đầu tư lên sàn rồi hả? Quá giỏi luôn, thế là con thành phú nhị đại rồi à? Bố ơi, lần này con phải đòi xe sang đấy nhé! Ha ha ha!”


Còn chưa kịp cúp máy, Nghiêm Cầm đã gào lên, nhào tới đè tôi xuống:


“Hàn Tùng Tuyết! Vì sao? Vì sao nhà mày phất lên còn nhà tao thì phá sản? Vì sao?”


Tôi lật cô ta sang một bên, mỉm cười:


“Vì sao à? Chẳng phải cô rõ nhất sao? Hôm đó cô làm gì, tự cô quên rồi sao?”


Nghiêm Cầm trừng mắt: “Tôi… tôi làm gì chứ?”


Tôi lạnh lùng cười: “Cô đổi mệnh với tôi, quên rồi à?”

 

8


Mặt Nghiêm Cầm trắng bệch, môi run rẩy: “Cô… sao cô biết?”


Tôi chỉ nhẹ nhàng đáp: “Tôi nhận ra ngay. Phong bao cô đưa – đó chính là tiền mua mệnh.”


Nghiêm Cầm gào lên: “Đúng! Là tôi đổi mệnh với cô đấy, thì sao nào? Vì sao tôi lại xui xẻo đến mức bị sắc quỷ bám, thi trượt, gia đình phá sản? Dù bố cô là đại sư thì cũng chỉ là tên quê mùa, người xui xẻo phải là cô chứ không phải tôi! Tôi ghét cái bộ mặt giả tạo của cô! Tôi phải đổi hết vận rủi cho cô!”

 

Tôi phá lên cười:

“Chị gái ơi, tôi phải cảm ơn cô mới đúng! Cô bị xui là do dính quỷ xui, còn cô không biết à? Cô vốn là mệnh cá chép may mắn trăm năm khó gặp!”

 

“Cô nghĩ vì sao bố cô khởi nghiệp dễ như ăn kẹo? Vì sao thi cử dễ dàng, năm nào cũng được học bổng? Là vì mệnh của cô là kim ngư – mệnh may mắn!”

 

“Nhưng cô thì sao? Tâm địa ác độc, không giữ nổi mệnh tốt, sớm muộn cũng bị phản phệ. Cô dâng mệnh cho tôi, có khi lại là quyết định sáng suốt nhất đời cô đấy!”

 

Nói rồi, tôi bật cười, ném luôn vali cũ vào thùng rác.

 

Bố tôi đã thành đại gia rồi, tôi cũng phải sống đúng chuẩn ‘phú nhị đại’ chứ!

 

Tôi quay đầu nhìn Nghiêm Cầm vẫn đang đờ đẫn như phỗng đá dưới đất:


“À mà này, hỏi cô một chuyện nhé… Làm sao để làm tốt vai trò phú nhị đại nhỉ? Mới thăng cấp chưa có kinh nghiệm, phải học hỏi từ phú nhị đại tiền nhiệm như cô rồi! À đúng rồi, tiện thể truyền dạy cho tôi vài chiêu tiết kiệm tiền nữa nha~ Ê này, Nghiêm Cầm? Còn đó không? Dậy trả lời tôi coi nào?”

Loading...