Phòng Livestream Thông Với Địa Phủ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-20 23:09:15
Tôi cúi cơ thể trong suốt của .
Không biết nên .
Tôi sinh khắc mẹ, ba tuổi mất cha.
Cha mẹ nuôi nhặt về nuôi, nhưng chẳng thương . Khi con ruột, họ càng khắc nghiệt, cho ăn mặc đủ, cho học hành. Bị ép nghỉ học từ cấp hai, làm kiếm tiền nuôi em.
Hai mươi năm đời chịu đủ khổ đau.
Khi livestream nổi lên, họ ép livestream ngày đêm kiếm tiền.
Họ dù chết, cũng trả ơn nuôi dưỡng hai mươi năm.
Từ đó, livestream ngừng nghỉ.
Sau đó, kiệt sức mà chết.
Dương gian quá mệt mỏi.
Tôi .
Chưa đầy ba năm, họ đã sắp quên .
Tôi tự giễu , ném cốc cho Hắc Vô Thường: “Anh lừa uống canh Mạnh Bà ba mươi tám lần, lần nào cũng thất bại.”
Đến giờ livestream, mở máy, lẽ là những ngày cuối cùng.
Livestream là việc thú vị nhất.
Sau khi nổi tiếng, phòng livestream của lúc nào cũng đông xin kết nối.
nguyên tắc, mỗi ngày chỉ kết nối với ba .
Hôm nay mở, màn hình hiển thị ba trăm đang đợi kết nối.
Tôi chọn một ảnh đại diện là chú thỏ hồng phấn.
Gã Béo Nhất: “Streamer, cô giúp tìm ông nội ? Ông hơn chín mươi tuổi, mắc bệnh Alzheimer. Trước đây ông vẫn ăn ngủ , nhưng gần đây đột nhiên ăn uống gì. Bệnh viện tìm nguyên nhân, chỉ kê dinh dưỡng lỏng, bảo về nhà chăm sóc. về nhà ông vẫn , ngày nào cũng cầm một bức ảnh . Bố bảo chắc ông tâm nguyện thành, nên nhờ hỏi cô. Streamer, cô cần bao nhiêu quà, tặng hết.”
Cậu trông lo lắng, chắc là hiếu.
Tôi bảo ống kính về phía ông cụ.
Trước ống kính, một ông lão gầy gò giường.
Thần trí ông rõ, nhưng ánh mắt kiên định lạ thường.
Ông thở khó nhọc, phát âm thanh “xì xì”, ngực phập phồng mạnh, nhưng thở yếu ớt, rõ ràng là đang hấp hối, chỉ dựa một thở để cầm cự.
Ông ngửa, ôm chặt một bức ảnh.
Đôi mắt hõm sâu trần nhà, lẩm bẩm với khí: “Nhà, về nhà, về nhà.”
Bức ảnh đen trắng, hình ảnh mờ nhạt, vẻ đã lâu năm.
Trong ảnh là mười mấy thiếu niên mặc đồng phục, một hồ băng chụp ảnh.
Các thiếu niên rạng rỡ.
Phía là sông băng phủ tuyết trắng và một dòng sông băng bất tận.
Về nhà…
“Về nhà, về nhà.” Ông lão lặp ngừng.
Tôi chợt nghĩ, khi , làm xong một việc.
Tôi theo chỉ dẫn, đến vùng đất cực bắc của âm phủ.
Vùng đất Vô Vọng giờ đây phủ đầy tuyết trắng.
Khi đáp xuống, gió tuyết mịt mù.
Mở mắt chỉ thấy một màu trắng, gió lạnh buốt, tuyết phủ kín mắt cá chân.
Tôi tìm họ thế nào đây?
[Bình luận: Streamer đang tìm gì ?]
[Chẳng ông lão về nhà ? Chắc là tìm chết xa quê để đưa về.]
[ đến chỗ ?]
Không thấy bóng , chuẩn lấy kính tìm hồn.
“Rắc!”
Tôi vô tình giẫm gãy một cành khô đất.
Tôi còn kịp nghĩ tại ma quỷ như làm gãy cành, tuyết đất đột nhiên nứt , một bật lên như con thỏ.
Anh ở tuyết từ đầu.
Tôi hề phát hiện.
Ngón tay đỏ ửng vì lạnh, nhưng vẫn chĩa vũ khí .
Gương mặt đầy cảnh giác: “Cô là ai? Sao đến đây? Nơi nguy hiểm, chỗ cô nên đến.”
Tôi phủi tuyết vai, đột nhiên cảm thấy lạnh buốt.
Gió thổi đau rát mặt, mắt cá chân như đông cứng.
Chuyện gì thế ?
Tôi là ma quỷ, lẽ cảm giác.
Sao thấy lạnh?
Tôi định gì đó, bỗng trời vang lên tiếng ù ù.
Một chiếc máy bay khổng lồ bay qua.
Tôi kịp phản ứng, nhanh như chớp đè xuống đất, phủ tuyết lên , dùng thân che chắn cho .
Anh cảnh báo đừng cử động.
Một lúc , tiếng ù ù biến mất, máy bay xa.
Anh thả , dậy, phủi tuyết mặt.
Tôi chợt nhận , trông quen quen.
Chẳng thiếu niên ngoài cùng bên trái trong bức ảnh ?
Tôi xuống đất, bóng.
Kiểm tra ba hồn bảy vía, linh thể yếu.
Anh … đã chết từ lâu.
Cậu thiếu niên huýt sáo hai tiếng như chim.
Từ khắp nơi trong tuyết, mấy bóng bật lên.
Tôi kỹ, đúng là những thiếu niên trong bức ảnh. Tôi tìm đúng chỗ .
…
Tôi đảo mắt đám .
Tất cả đều bóng, chỉ còn một hồn cuối cùng.
Họ đã chết lâu lắm , và ở đây cũng đã lâu.
Tất cả đầy cảnh giác.
Có cố ý chuyện, xa .
Có lén , vội chỗ khác, như thể né tránh.
Mọi chuyện thật kỳ lạ.
“Các , về nhà thôi.”
Họ dừng một giây, tiếp tục công việc.
Người sửa soạn hành lý.
Người uống nước, uống nước.
Người cầm kính viễn vọng quan sát, quan sát.
Như thể thấy , coi là khí.
“Chuẩn , tiến lên.”
“Vâng.”
Người dẫn đầu lệnh, cả nhóm đeo ba lô, bước cơn bão tuyết.
Tôi vội đuổi theo, chặn họ : “Tỉnh , về nhà thôi.”
Tôi bấm tay niệm chú.
Sau một dấu tay, gió tuyết tan biến. Xung quanh tối đen, giơ tay thấy ngón.
Tôi mất hết ngũ giác. Chân như chạm đất.
Tôi lơ lửng trong trung, như bước một gian hư vô.
Quả nhiên, mọi thứ nãy là ảo cảnh do chút linh lực còn của họ tạo .
Họ biết còn ở dương gian, chỉ là thừa nhận sự thật.
Tôi đang nghĩ, phía bỗng lóe lên một đốm sáng. Đốm sáng xua tan nỗi sợ trong lòng. Dù ở Vô Vọng, nó vẫn sưởi ấm trái tim.
Tôi bay về phía ánh sáng.
Lòng bỗng bình yên.
Như trong sách giáo khoa hồi nhỏ, bóng tối lạnh lẽo sẽ ánh chiếu rọi.
“Các còn nhớ Tưởng Vân Sinh ?”
Tưởng Vân Sinh là ông lão cầm bức ảnh.
“Ông Tưởng năm nay chín mươi tám tuổi, theo số mệnh, ông đã nên từ lâu, nhưng ông cố giữ một thở vì tâm nguyện thành: đưa các về nhà.”
“Nhà… nhà còn ?” Một trong đám cất giọng run run, như hỏi nhưng dám.
“Núi sông vẹn , khói lửa bình yên.”
“ chúng … chúng thành nhiệm vụ.”
Một nức nở.
“Chúng … .”
“Chúng thắng , mọi đang đợi các . Tôi đến để đưa các về nhà.”
“Đưa chúng về nhà?”
“Đưa các về nhà.”
“Chúng về nữa.”
Người dẫn đầu cúi cơ thể trong suốt của .
“Đã muộn , mọi quên chúng .”
Ngay lúc đó, phòng livestream tràn ngập bình luận:
[Lý Gia Thôn, Lý An Quốc; Lệ Huyện, Tống Minh; Vương Gia Câu, Vương Siêu…]
Những cái tên dày đặc.
Đều là những thiếu niên mặt .
Tôi chỉ những cái tên: “Nhìn , các lãng quên. Mọi đang đợi các về nhà.”
Họ chết trong mùa đông nhiều năm .
Ngày đó lạnh buốt, nhiệt độ xuống âm bốn mươi độ.
Vương An Khánh đến từ phương Nam.
Đó là lần đầu tiên thấy tuyết, cũng là lần cuối.
Lý Cường Sinh mừng sinh nhật mười bảy tuổi.
Ngày đó là sinh nhật , và mãi mãi dừng ở tuổi mười bảy.
Để kẻ thù phát hiện, họ nấp trong tuyết, dám động đậy.
Một giờ, ba giờ, năm giờ.
Cứ thế, bằng thân thể phàm nhân, họ sánh vai cùng thần linh.
Sau trận bão tuyết, chỉ Tưởng Vân Sinh sống sót. Khi tìm thấy, ông đã thoi thóp.
“Trên núi, núi còn , đưa họ… về nhà.”
Nói xong, ông bất tỉnh.
Nửa tháng tỉnh , tuyết núi đã phủ dày, còn tìm thấy ai.
Gió tuyết mịt mù.
Họ mãi mãi chôn vùi tuyết.
Quê nhà thành nơi thể trở về.
Họ hóa thành tượng đài, xa ngắm cố hương.
Đó là chấp niệm của Tưởng Vân Sinh.
Ở đầu ống kính, ông lão nhắm mắt, một giọt nước mắt lăn dài.
Ông thở dài, như trút bỏ mọi thứ đời.
Dù mắc bệnh Alzheimer, lúc ông tỉnh táo lạ thường.
Ông cất bức ảnh, cài cúc áo sơ mi.
Môi ông khẽ cong lên một nụ .
“Tôi đến… tìm các đây.”
Trong đầu ông hiện lên ngày hôm .
Trong cơn bão tuyết mịt mù, họ chia một cái bánh bao, lớn nhường nhỏ.
Đêm đến, họ nấp trong tuyết, tựa sưởi ấm.
Trong đêm dài lạnh giá, nhỏ nhường áo cho lớn.
Họ động viên lẫn .
Đội ngũ , từ phương Nam, từ phương Bắc, là thầy giáo, là thợ nề, là cha của hai đứa trẻ.
Họ tụ họp từ khắp nơi, vì một niềm tin.
Đại phong khởi hề vân phi dương.
Uy gia hải nội hề quy cố hương.
Tôi đưa các về nhà .
-HẾT-