Phong Lưu Đại Nhân, Xin Đừng Đụng Vợ Tôi!
Chương 1
1.
Năm thứ tư đi theo Lâm Hãn, thanh mai trúc mã của hắn về nước.
Cô gái tên là Tống Kiều.
Dáng dấp đáng yêu, tùy hứng kiêu căng.
Cô ta là vị hôn thê mà Lâm Hãn định ra khi còn bé.
Nhưng khi hắn bị cha đẻ và mẹ kế đuổi ra khỏi gia tộc, hắn ra nước ngoài và hôn ước cũng bị hủy bỏ.
Lâm Hãn đã cố gắng chăm chỉ làm việc để đoạt lại những thứ thuộc về hắn.
Mẹ Lâm lúc còn sống là người tài trợ cho tôi.
Bởi vì phần tình cảm này khi tôi học năm tư tại đại học tốt nhất trong nước, đã gia nhập đoàn đội của hắn.
Hơn một ngàn ngày đêm, kiên trì đi về phía trước, cùng tắm mưa gió.
Lâm Hãn rốt cuộc đã vượt qua người cha đẻ chỉ biết hưởng thụ của mình, được ông nội Lâm tán thành trở thành người cầm quyền trẻ tuổi của tập đoàn Lâm thị.
Và tôi cũng trở thành người mà hắn tin tưởng nhất.
Thư ký trưởng của Lâm tổng, người ủng hộ quyết sách của hắn vô điều kiện, cung cấp dịch vụ 24/24h gọi là có mặt.
Lâm Hãn uống nhiều trong tiệc rượu, ôm lấy eo tôi, đầu tựa vào vai gầy gò của tôi.
Hắn đem một chiếc nhẫn kim cương đắt tiền vừa mới mua đeo lên ngón tay tôi.
“Vũ Đường, không có em, anh không thể leo lên đỉnh cao nhanh như vậy.”
“Cho anh thêm chút thời gian, anh sẽ dẫn em đến nơi cao nhất, ngắm phong cảnh đẹp nhất trên đời.”
Nhưng mà, lời này nói không đến nửa tháng, chiếc nhẫn kim cương kia đã bị tháo ra.
2
Lần đầu tiên Tống Kiều xuất hiện, Lâm Hãn lạnh mặt coi như không thấy.
Ngày hôm sau, cô ta liền làm ướt mình, điềm đạm đáng yêu chạy đến văn phòng tổng giám đốc, liên tục hắt xì mười mấy cái.
Lâm Hãn nhìn không nổi, cởi áo khoác ra cho cô ta mặc rồi rời đi.
Tình cũ không quên chính là lưỡi dao sắc bén.
Lúc trả áo, Tống Kiều làm bánh bích quy mật ong mà Lâm Hãn thích ăn lúc nhỏ, khóc lóc kể lể lúc trước là bị cha mẹ ép phải đi.
Hai người liền tiêu tan hiềm khích lúc trước.
Khi rời công ty, họ nắm tay nhau.
Tiểu Lan trợ thủ đắc lực của tôi đã xem qua mấy trăm quyển ngôn tình tiểu thuyết.
Cô ấy hắng giọng tổng kết:
“Thanh Mai và Bạch Nguyệt Quang đều là giống loài có lực sát thương cực mạnh, 90% đàn ông không thể chống cự.”
Các cô gái trong ban thư ký nhìn tôi với ánh mắt thương hại:
“Chị Vũ Đường, chúng em cho rằng Lâm tổng thích chị, dù sao chị vì anh ấy làm nhiều như vậy mà.”
“Đúng vậy!”
Tôi đã cùng hắn từ một thiếu gia nghèo túng nhưng tâm cao chí lớn trở thành một tổng tài trẻ tuổi, tài năng và đầy hứa hẹn.
Nhưng bốn năm thật lòng làm bạn chung quy cũng không chống lại được tình cũ khó quên.
3
Tôi không ngờ sự xấu hổ lại đến nhanh như vậy.
Tống Kiều là một người có thủ đoạn.
Thông qua việc thao túng lòng người, từ trong miệng lão Phùng tổng giám thị trường, biết được quan hệ giữa tôi và Lâm Hãn không bình thường.
Ngày hôm sau, cô ta ngồi vào vị trí của tôi.
Vênh mặt hất hàm sai khiến tôi lái xe đến quán bánh ngọt cách đó mười cây số, mua cà phê mà cô ta thích uống.
Tôi là thư ký của tổng giám đốc, mỗi ngày xử lý rất nhiều công việc quan trọng.
Không có thời gian giúp người rảnh rỗi chạy đi mua cà phê.
Tiểu Lan đứng ra, muốn giúp tôi nhận việc.
Tống Kiều không nói lời nào tát cô ấy một bạt tai:
“Cái gì, có phần cho cô nói chuyện sao?”
Tôi kéo Tiểu Lan đang hoảng hốt ra phía sau tôi, giọng nói lãnh đạm:
“Tống tiểu thư, mỗi một nhân viên ở đây đều được pháp luật theo hợp đồng bảo vệ, đều có thể khởi tố cô tùy ý đả thương người khác.”
Cô ta trừng mắt nhìn tôi:
“Dám kiện tôi sao? Có tin đoàn luật sư nhà tôi nghiền chết các người đơn giản như nghiền chết kiến hay không.”
Tiếng ồn ào thu hút sự chú ý của Lâm Hãn.
Hắn một thân âu phục giày da xuất hiện, Tống Kiều nhu nhược đến gần:
“Anh Hãn, thư ký công ty của anh thật là bận rộn, em muốn uống cà phê nhờ cô ta đi mua mà cũng không được.”
Tầm mắt Lâm Hãn rơi trên người tôi:
“Thư ký Thẩm, làm phiền cô tự mình đi một chuyến.”
Tôi đến kỳ, bụng đau, không muốn đi.
“Lâm tổng, phương án hợp tác với Quốc Tế Gia Hi còn chưa làm xong.”
“Không vội, tối nay cô tăng ca đi! Kiều Kiều hạ đường huyết, đừng để cô ấy chờ lâu.”
Lúc Lâm Hãn rơi xuống đáy giếng, tôi và hắn đã trải qua biết bao đau khổ và nỗi nhục còn lớn hơn nhiều, nhưng chưa bao giờ thử qua loại khó chịu như thế.
Chua xót dâng lên trong lòng.
4
Cơn mưa thành phố đến bất ngờ.
Mua xong đi về, tôi ướt sũng.
Tống Kiều nhận lấy túi cafe ướt sũng, bĩu môi châm chọc:
“Một chút việc nhỏ như vậy cũng làm không tốt, làm thư ký của tổng giám đốc làm gì, xin làm bảo mẫu là được rồi.”
Cà phê đi mười cây số mới mua được, bị cô ta tùy ý ném vào thùng rác.
Cảm giác bụng dưới trướng lên khiến tôi không thể tranh cãi, thầm nghĩ nên nhanh chóng rời đi.
Tống Kiều không buông tha:
“Đêm nay đặt nhà hàng kiểu Pháp tốt nhất cho tôi, tôi muốn ăn gan ngỗng với anh Hãn.”
Nhà hàng đó phải có thẻ hội viên, phải đặt trước một tháng mới có bàn.
Rõ ràng là cố ý làm tôi khó xử.
Tôi tỏ vẻ không làm được.
Thấy vẻ mặt lãnh đạm của tôi, Tống Kiều bất ngờ tát tôi một bạt tai.
Tôi trở tay đánh lại.
Cho đến khi Lâm Hãn xuất hiện, cô ta liền mách lẻo trước:
“Anh Hãn, thái độ thư ký của anh thật kém cỏi.”
“Em nói cà phê lạnh, cô ấy liền ném vào thùng rác, còn không phục mà đánh em.”
Ánh mắt Lâm Hãn lành lạnh:
“Thư ký Thẩm, xin lỗi mau!”
Tiểu Lan nói đúng tình yêu sẽ biến người ta thành người mù.
Công ty có nhiều camera như vậy, hắn ta không xác minh mà trực tiếp kết tội tôi.
Tôi che cái bụng đang trướng đau, cười lạnh từ chối.
Tống Kiều tức giận:
“Cô dám cười bổn tiểu thư đây?”
Lâm Hãn thấy tôi không còn trầm ổn và dịu dàng như ngày xưa, ngồi xổm xuống nhìn tôi:
“Không thoải mái sao? Sắc mặt sao lại kém như vậy?”
Tôi bỗng nhiên ý thức được, đánh một cái tát thưởng một quả táo ngọt là thủ đoạn hắn thường dùng.
Rất nhiều lần, khi cần đối phó với khách hàng khó chơi, Lâm Hãn đều ôm tôi hứa hẹn: “Đây là lần cuối cùng, chờ công ty đi vào quỹ đạo sẽ không có chuyện đó nữa.”
Người ở trong cuộc thường không nhìn thấy rõ nhiều thứ.
Đặc biệt là tôi lại nợ mẹ hắn một ân tình.
5
Ban đêm, Lâm Hãn mang theo đường đỏ đến căn hộ của tôi.
Thiếu gia mười ngón tay không dính nước tự mình pha cho tôi một ly nước đường đỏ.
“Vũ Đường, đừng trách Kiều Kiều, cô ấy là con gái duy nhất của Tống gia, khó tránh khỏi có chút tùy hứng.”
“Cô ấy đánh em, em cũng đánh lại. Về sau bảo em làm việc, cũng phải đáp ứng cô ấy như đối với anh vậy.”
Nhìn nước đường đỏ nóng hổi, tôi nhịn không được hỏi:
“Giống như là hầu hạ vợ của tổng giám đốc sao?”
Lâm Hãn nắm cằm tôi, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi tôi:
“Vũ Đường, em biết đấy, trong lòng anh chỉ có em.”
“Nhưng ông nội hy vọng anh một lần nữa liên hôn với Tống thị, em phải chịu uất ức một thời gian rồi.”
“Cho dù anh và Kiều Kiều kết hôn, em cũng có thể ở lại bên cạnh anh.”
Tôi không dám tin nhìn hắn:
“Lâm tổng, ý của ngài là để cho tôi làm tình nhân?”
Lâm Hãn nhún nhún vai:
“Anh có thể cho em tất cả những gì tốt nhất, em là cô gái thông minh, nên biết chọn thế nào.”
Lâm Hãn đối với tôi không tính là keo kiệt.
Công ty đi vào quỹ đạo, cho tôi lương một năm là một triệu tệ, còn mua nhà ở và xe hơi.
Nhưng tôi không thể vì vật chất mà đi ngược lại giới hạn đạo đức của mình.
Thấy tôi không nói, Lâm Hãn nới lỏng cà vạt tôi mua:
“Chiếc nhẫn kia, Kiều Kiều rất thích, em…”
Tôi không do dự đưa tay lấy túi, trả lại hộp gấm đựng nhẫn kim cương.
Lâm Hãn thở phào nhẹ nhõm:
“Vũ Đường, sau này anh sẽ cho em thứ tốt hơn.”
Thế nhưng không có sau này.
6
Tin tức Lâm Hãn và Tống Kiều đính hôn rất nhanh liền truyền khắp thành phố.
Cô ta thường xuyên ra vào công ty, không ngừng gây trở ngại cho tôi, chỉ đích danh để tôi phụ trách chuẩn bị tiệc đính hôn.
Tôi đã viết đơn từ chức.
Lâm Hãn gọi tôi vào văn phòng:
“Anh kết hôn nên em mới rời đi sao?”
“Không phải, Lâm tổng.”
“Bốn năm qua, tôi tăng ca thức đêm quá nhiều, bác sĩ đề nghị nghỉ ngơi thật tốt.”
“Đừng làm loạn! Muốn nghỉ ngơi, anh có thể cho em nghỉ dài hạn.”
“Công ty không có em thì không được.”
Tôi đang muốn nói, Tống Kiều lại xông vào, vẻ mặt đề phòng.
“Anh Hãn, đêm nay tổng giám đốc của tập đoàn Thương thị trở về, nhân vật nổi tiếng toàn thành phố đều đến khách sạn Bán Sơn dự tiệc.”
Tôi xoay người muốn đi, Lâm Hãn gọi tôi lại:
“Thư ký Thẩm, đêm nay cô cũng đi.”
Tống Kiều bất mãn:
“Dựa vào cái gì?”
“Ngoan, thư ký Thẩm biết sở thích của rất nhiều khách mời, có trợ giúp rất lớn trong việc đàm phán.”