Phong Lưu Đại Nhân, Xin Đừng Đụng Vợ Tôi!
Chương 3
13
Rất nhanh, đơn từ chức đã được phê duyệt xong.
Lâm Hãn chặn tôi ở bãi đỗ xe:
“Thẩm Vũ Đường, làm loạn nên có giới hạn.”
“Em không chỉ một lần đề nghị rời đi. Rời khỏi chỗ anh là không có đường lui.”
Nhìn khuôn mặt quen thuộc của hắn trong lòng có chút đau khổ.
Tôi thừa nhận tôi từng ngưỡng mộ Lâm Hãn.
Hai mươi mấy năm trước, tôi sinh ra ở sơn thôn hẻo lánh.
Cha đẻ là thợ giết heo, tính tình thô bạo.
Trong mắt ông ta, mẹ tôi chỉ sinh ra tôi và chị gái chỉ có thể trở thành đối tượng hành hung.
Ông ta ngủ với góa phụ trong làng.
Hơi không hài lòng sẽ đánh mẹ tôi gần chết.
Ở nơi như vậy, bạo lực gia đình căn bản không ai quản.
Năm tám tuổi, nội tạng mẹ tôi bị tổn thương, cộng thêm lao lực lâu ngày thành bệnh, sớm chết.
Chị gái từ bỏ việc học, gánh vác công việc đồng áng trong nhà, giúp tôi tiếp tục học tập.
Khi tôi lên trung học, chị ấy cũng đi rồi.
Lúc bỏ học, mẹ Lâm đến chỗ tôi làm từ thiện.
Bà ấy thấy tôi có thành tích ưu tú, đề xuất với trưởng thôn, có thể tài trợ cho tôi vào thành phố học tập.
Cha đẻ không chịu.
Mẹ Lâm liền cho ông ta một khoản tiền.
Đây là lần đầu tiên tôi đến một thành phố lớn.
Nhìn thấy tòa nhà chọc trời, cũng nhìn thấy máy bay tự do bay lượn.
Lâm gia có một vị thiếu gia tuổi xấp xỉ tôi.
Khi đó Lâm Hãn là con cưng của trời ánh mắt nhìn tôi rất nhạt nhẽo.
Mẹ Lâm nói, hắn biết chơi tennis, leo núi, giỏi sử dụng máy tính, sớm bắt đầu tiếp xúc với thương mại.
Bà ấy sắp xếp cho tôi vào một ngôi trường tốt, hy vọng tôi có thể giúp con trai bà trong tương lai.
Để sớm hoàn trả ân tình, tôi liều mạng đi học.
Đáng tiếc không quá vài năm, mẹ Lâm xảy ra tai nạn xe cộ.
May mắn thay, bà ấy để lại cho tôi đủ tiền để học đại học.
Tôi giữ ước nguyện cuối cùng của bà ấy trong tim.
Sau đó, tận mắt thấy cha Lâm Hãn cưới mẹ kế, lén lút lấy đi những thứ vốn thuộc về hắn.
Tôi cảm thấy đau lòng.
Những ngày mưa gió đồng cam cộng khổ, thiếu nữ khó tránh khỏi việc nảy sinh tâm tư.
Tôi muốn đi xa hơn với hắn.
Thế nhưng, tâm không nóng lại khó trụ vững.
Lâm Hãn giữ chặt người tôi:
“Thẩm Vũ Đường! Không phải em thích anh sao? Vì anh mà chịu thêm chút ấm ức, có đáng là gì.”
Hắn chắc chắn như vậy.
Tin tưởng tôi sẽ trước sau như một, sẽ không oán hận trả giá.
Không đề cập tới bất cứ điều kiện gì.
Đáng lẽ tôi phải nổi giận.
Nhưng giờ phút này, trái tim lại bình tĩnh trước nay chưa từng có:
“Bốn năm, việc nên làm tôi đã làm xong.”
“Con đường còn lại, không có tôi, tin tưởng Lâm tổng cũng có thể đi tốt.”
Sớm nên thấy rõ.
Thân phận bối cảnh bất đồng, khiến hắn không có khả năng đặt tôi ở cùng một địa vị mà đối đãi.
Tôi không oán hận Lâm Hãn.
Người ở trên cao vốn luôn kiêu ngạo.
Chỉ là tôi mệt rồi.
Không muốn tiếp tục bị xem thường, còn nói tôi không thể từ bỏ tình yêu với hắn sao.
14
Thoải mái ngủ vài ngày.
Kết nối với thế giới một lần nữa và phát hiện ra nỗi đau và vẻ đẹp luôn song hành cùng nhau.
Bệnh viện gửi tin nhắn.
Một cô gái miền núi mà tôi tài trợ đã bị bệnh tim tái phát và cần phẫu thuật càng sớm càng tốt.
Điều đó có nghĩa là lại phải trả tiền.
Tôi bắt đầu làm từ thiện khi còn học đại học.
Năm đó, chị tôi chết vì bệnh tim.
Tôi nghĩ tới rất nhiều lần, nếu chị ấy là con trai, cha đẻ đập nồi bán sắt cũng sẽ cứu.
Đáng tiếc có những lúc bản thân tồn tại là con gái chính là mang tội.
Chị tôi giúp tôi ra khỏi nơi tối tăm đó nhưng chị lại không thể sống sót.
Ôm suy nghĩ có thể cứu một người là một mạng, tôi học theo mẹ Lâm tài trợ cho cô gái đáng thương.
Thúy Thúy là người có thân thể tệ nhất.
Tôi chuyển tiền phẫu thuật, trong lòng buồn bã.
Không có việc làm, không thể ngồi ăn không.
Nhìn tin nhắn từ một dãy số xa lạ khác gửi tới, trên mặt tôi khôi phục ý cười.
Người gửi nó là Thời An.
Cậu bé tôi gặp khi tôi mới vào đại học.
Năm đó, tôi đi trên đường, nhìn thấy một đứa bé đột nhiên bị ngừng tim.
Chị gái bất ngờ không kịp đề phòng mà qua đời, để cho tôi sớm học được kiến thức liên quan đến cấp cứu.
Tôi không do dự lập tức quỳ xuống làm hồi sức tim.
Cho đến khi xe cứu thương đến.
Bác sĩ nói thật may mắn khi tôi biết cấp cứu đúng lúc trong khoảng thời gian vàng.
Sau khi Thời An tỉnh lại, khăng khăng muốn phương thức liên lạc của tôi.
Khi ra nước ngoài thường viết thư cho tôi.
Cậu bé thẳng thắn thật đáng yêu.
Rời xa ông ngoại hung dữ, lại bị người chú quanh năm sống ở nước ngoài quản.
“Ba mẹ em đâu?”
Cậu bé trầm mặc hồi lâu, vẫn nói cho tôi biết.
“Ba chết, mẹ cũng chết theo.”
Để chữa lành tâm hồn trẻ thơ, tôi nói về tiểu thuyết khoa học viễn tưởng mà cậu bé thích.
Tôi đánh giá cao câu nói đó:
“Chúng ta đều là sâu bọ trong cống rãnh, nhưng vẫn phải có người nhìn lên bầu trời sao.”
Giữa những hàng chữ là sự giải thoát khỏi những năm tháng hắc ám bị cha đẻ quất roi, miệng nhét bánh bao thiu.
Tiểu An lại nói:
“Vậy em thích ‘Đương nhiên không sợ, cô ấy biết ngày mai mặt trời sẽ mọc’.”
Đúng rồi!
Có người ở lại trong quá khứ.
Cũng có người không sợ ngày mai.
15
Thời An về nước.
Mời tôi đến nhà ông ngoại cậu bé chơi, thuận đường làm quen với cậu nhỏ “Khủng bố xã hội” của cậu nhóc.
Tôi rất ngạc nhiên.
Giá đất ở đây rất đắt, tiểu tử kia lại ở nơi tấc đất tấc vàng.
Ước tính ít nhất trị giá mười mấy triệu tệ.
Tôi sững sờ khi người quản gia đưa tôi vào biệt thự.
Không phải bị sự trang hoàng tráng lệ cùng đồ cổ mà kinh ngạc.
Mà là thấy đại soái ca ngủ một đêm với tôi, rồi bị tôi dùng năm ngàn tệ đuổi đi.
“Sao lại là anh?”
Lời nói khiếp sợ thốt ra.
Đôi mắt nghịch ngợm của Thời An, băn khoăn giữa tôi và anh đẹp trai.
“Chị Vũ Đường, chị biết cậu em sao?”
“Cậu ấy tên Thương Thừa Châu, bình thường không thích tham gia các bữa tiệc và nhận phỏng vấn nhất.”
Xong rồi.
Tôi như bị bóp cổ.
Ngủ với đại nhân vật dùng một ngón tay đã có thể bóp chết tôi, khó trách hắn mở miệng liền muốn một trăm triệu tệ.
Thương Thừa Châu nhìn tôi:
“Thẩm tiểu thư, số nợ còn lại nợ tôi khi nào thì trả?”
Tôi đè nén trái tim mơ hồ đau đớn.
Tham hoan nhất thời sảng khoái, truy nợ hỏa táng trường.
Tiểu thuyết ngôn tình đây sao!
Thời An bĩu môi:
“Cậu, cậu thật keo kiệt, khó trách ông ngoại nói cậu không tìm được bạn gái.”
Thương Thừa Châu đột nhiên cười:
“Nghe nói Thẩm tiểu thư mất việc, có lẽ có thể cân nhắc đến công ty tôi làm công.”
Hắn thấp giọng nói:
“Trả nợ.”
Thời An không nghe rõ hai chữ cuối cùng, nháy mắt mấy cái:
“Cái này có thể nha!”
“Chị Vũ Đường, thư chị viết cho em, cậu nhỏ đều đã xem qua, khen chị đọc sách vừa nhiều vừa rộng!”
Vậy thì không.
Để phù hợp với bộ não nhỏ nhắn của Thời An, tôi không chỉ xem khoa học viễn tưởng mà cậu bé thích, mà còn đề cập đến rất nhiều món ngon Trung Hoa mà cậu bé cảm thấy hứng thú.
“Trên giấy nói chuyện thì rất nông cạn, Thẩm tiểu thư không ngại thể hiện tài nấu nướng chứ.”
Thương Thừa Châu đề nghị, sau đó ghé vào tai tôi:
“Làm một bữa cơm một triệu, thế nào?”
Nhìn ánh mắt trêu tức của hắn, tôi rốt cuộc nhớ tới đã gặp qua khuôn mặt này ở đâu.
Email Thời An gửi tới, từng xuất hiện sườn mặt thoáng qua của cậu nhỏ đứa nhóc.
Chỉ là khi đó hắn ăn mặc đơn giản thanh tao, mới làm cho tôi không thể kịp thời liên tưởng.
16
Nói đến nấu ăn, tôi không xa lạ gì.
Ngoại trừ nấu cơm cho cha đẻ từ nhỏ, Lâm Hãn cũng là một người kén ăn.
Tôi làm việc rất lưu loát.
Chỉ chốc lát sau, đã chuẩn bị xong một bàn lẩu lớn.
Thời An ăn thịt bò chấm tương vừng, rất vui vẻ:
“Chị Vũ Đường, khó trách chị nói không có phiền não nào là một bữa lẩu không giải quyết được, nếu có, vậy hai bữa.”
Đứa nhóc oán giận cơm Tây quá nhạt nhẽo, thiếu mùi khói lửa nhân gian.
Lại ngại cậu nhỏ trọng dưỡng sinh, một bát cháo, một đĩa dưa muối liền ăn đến quên cả trời đất.
Thời An nghiêng đầu, bổ sung một câu:
“Em còn nhớ chị từng nói, một mình ăn lẩu là thảm nhất, đó là cô độc cấp năm.”
Tôi nghiêm trang:
“Không đúng, một mình không có tiền ăn lẩu so với một mình ăn lẩu còn thảm hại hơn.”
Thương Thừa Châu nở nụ cười, tự tay làm nóng bụng tôi:
“Thẩm tiểu thư còn nói qua “*thất thượng, bát hạ”, bụng bò cũng đủ chín.”
*Những người ở độ tuổi 67 trở xuống được ở lại nắm các vị trí quan trọng, nhưng yêu cầu những người từ 68 tuổi trở lên phải nghỉ hưu mà không được nắm các vị trí mới.
Thời An rất phấn khích:
“Không sai, giống như hai người làm bạn qua thư gián tiếp, ha ha ha.”
Tôi sặc đến ho khan liên tục, Thương Thừa Châu rất tốt bụng vỗ lưng cho tôi.
Mẹ ơi!
Trong thư Thời An miêu tả cậu nhỏ như thế nào nhỉ?
Hắn là một bà mụ quỷ thích nhìn chằm chằm nhóc con uống thuốc.
Ngoại trừ công việc thì không có sở thích nào khác.
Còn thích ghé qua xem email của đứa nhóc, dõng dạc nói người giám hộ có quyền lọc tin tức xấu.
Trăm triệu lần không nghĩ tới.
Thương tổng trong miệng người ngoài, cũng giống như cậu nhỏ của người bình thường “thích nói đùa”.
Trước khi đi, Thương Thừa Châu thiện ý nhắc nhở tôi:
“Nếu đi làm ở Thương thị, hẳn là có thể nhanh chóng trả hết chi phí ngủ với tôi.”