Phòng thì khóa rồi, mà tim thì chưa - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:29:55
Lúc đó Dụ Thu Đình đầy mười tuổi, lâu khi mất, cha tồi tệ đường hoàng dẫn tiểu tam và đứa con riêng mười một tuổi nhà.
“Thời gian đầu, họ đối xử với .” Giọng Dụ Thu Đình bình thản, như thể đang kể chuyện của khác.
“Cho nên khi ông đề nghị miếng ngọc bội của , lập tức đồng ý.”
Sau cha tồi tệ ngày càng thiếu kiên nhẫn với , cộng thêm kế xúi giục, Dụ Thu Đình cha tồi tệ ghét bỏ.
“Tối sinh nhật 18 tuổi, phát hiện miếng ngọc bội đang ở trong tay đứa con riêng, cướp nhưng đánh một trận. Ông đuổi khỏi nhà, nhưng miếng ngọc bội đó là kỷ vật duy nhất để cho , sẽ từ bỏ.”
“Thế nên mỗi ngày đều mai phục ở những nơi thằng con riêng đó qua, gặp nó một là đánh nó một . Dù thì cũng còn gì để mất nữa, chắc ông già đó cũng sợ đồng quy vu tận với họ, nên vài ngày trả đồ cho .”
Chỉ là ngờ, bọn họ dám hạ chú lên đó.
“Hổ dữ nỡ ăn thịt con, cứ nghĩ ông chỉ là yêu , ngờ…”
Không ngờ là ông g.i.ế.c .
Dụ Thu Đình đột nhiên , nụ đó nhạt, khó hiểu khiến xót xa.
“Lẽ nghĩ đến .”
Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm miếng ngọc bội, giọng nhẹ bẫng như đang thở dài.
“Từ khi đeo nó, tinh thần ngày càng tệ . Xin cô, ban ngày cố ý nổi nóng với cô .”
“Không , chúng là bạn bè mà.”
Dụ Thu Đình ngẩng mắt , đáy mắt lóe lên một tia cảm xúc phức tạp.
“Ừm, bạn bè.”
Sau khi Dụ Thu Đình bình tĩnh , kể cho cách phá giải lời nguyền.
“Diêm Vương cho một địa chỉ, bảo tìm một vị đạo trưởng họ Chu.”
Sau khi địa chỉ cho Dụ Thu Đình, biểu cảm chút kỳ lạ.
“Sao ?”
“Lá bùa của , chính là cầu ở đây.”
“Mấy lá bùa đào hoa đó hả?”
Dụ Thu Đình gật đầu: “Vị đạo trưởng đó hình như cũng họ Chu.”
: “…”
“Chúng sẽ bẫy lừa đảo đó chứ? Có tên nhóc Diêm Vương đang giăng bẫy lừa chúng ?” còn lầm bầm xong, cảm thấy đầu óc nhói lên.
“Ta thấy đấy.” Một giọng uy nghiêm cảnh cáo .
bĩu môi, Dụ Thu Đình.
“Thôi , cứ coi như ngựa c.h.ế.t thành ngựa sống .”
Sáng sớm hôm , và Dụ Thu Đình đạo quán cổ kính đó.
Trước những phiến đá xanh vài chiếc lá khô rơi rụng, cánh cổng son hé mở một nửa.
Dụ Thu Đình định gõ cửa, một giọng lười biếng từ bên trong vọng : “Vào .”
Đẩy cửa , một đàn ông trẻ tuổi đang vắt chân chữ ngũ cắn hạt dưa.
“Là ?”
Dụ Thu Đình gật đầu.
“Lại gặp mặt .”
Người đó ngẩng đầu lên, để lộ một khuôn mặt tuấn tú. Ánh mắt sắc bén sai một ly rơi xuống đang phía Dụ Thu Đình, mở miệng : “Ôi chao, bùa đào hoa vẻ hiệu nghiệm nhỉ.”
Vành tai Dụ Thu Đình ửng hồng: “Không …”
lơ lửng bên cạnh, nhịn xen : “Đạo trưởng, chúng đến để phá giải lời nguyền.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phong-thi-khoa-roi-ma-tim-thi-chua/chuong-5.html.]
Đạo trưởng Chu phủi phủi vỏ hạt dưa tay, dậy: “Ngọc bội mang theo ?”
Dụ Thu Đình lấy ngọc bội đưa cho ông .
Đạo trưởng Chu chỉ một cái, lông mày nhíu chặt : “Lời nguyền hạ thật độc ác.”
Ông đưa tay nhận lấy ngọc bội, đầu ngón tay khẽ lướt nhẹ đó, hắc khí ngọc bội liền cuộn như sinh vật sống.
“Chậc.” Đạo trưởng Chu lắc đầu: “Nuốt chửng công đức và khí vận, đây là tà thuật hoán mệnh!”
từ lưng Dụ Thu Đình thò đầu : “Giải ?”
“Thì giải .” Đạo trưởng Chu xoa xoa cằm: “ mà…”
“ mà gì ạ?”
“Khoảng thời gian hai thể rời khỏi đạo quán, hơn nữa, phí của đắt.”
“Bao nhiêu ạ?”
“Bốn mươi chín.”
“ bao!” vỗ ngực, vẻ mặt trượng nghĩa Dụ Thu Đình: “Đừng khách sáo, mời .”
“Vạn.” Đạo trưởng Chu tủm tỉm bổ sung.
vội vàng kéo giãn cách với Dụ Thu Đình, sợ thật sự bắt trả tiền.
Dụ Thu Đình: “…”
“Nếu đủ tiền thì ?”
“Vậy thì phiền Dụ thời gian việc ở đạo quán để kiếm tiền hương hỏa .” Ông liếc Dụ Thu Đình đầy ẩn ý.
Dụ Thu Đình im lặng một lát, gật đầu: “Được.”
Cứ thế, một một ma chúng liền ở đạo quán.
Mỗi ngày Dụ Thu Đình quét dọn sân vườn, sắp xếp kinh sách.
Còn thì lơ lửng bên cạnh, thỉnh thoảng phá phách.
“Cô thể đừng cứ thổi tai mãi ?” Dụ Thu Đình đặt chổi xuống, vành tai đỏ bừng.
“ buồn chán quá.”
xoay một vòng mặt .
“Chỗ khỉ ho cò gáy đến cái tivi cũng .”
Lúc ở nhà Dụ Thu Đình, ít còn thể xem tivi.
Hắn thở dài, đưa tay xoa đầu nhưng xuyên qua, đành bỏ cuộc.
“Ráng chịu chút nữa , đợi đạo trưởng ngủ sẽ lén mua điện thoại.”
Nói đến đây là tức.
Ở đây gần một tuần , Đạo trưởng Chu tịch thu 8 cái điện thoại ! Hai hôm còn gặp nhân viên mặc đồng phục chuyển đồ cũ từ phòng Đạo trưởng Chu . Đáng ghét!
“Lần nghĩ một chỗ giấu điện thoại cực kỳ lý tưởng .”
Dụ Thu Đình gật đầu, bắt đầu quét nhà.
Đang quét thì đột nhiên bật thành tiếng.
“Anh cái gì?” mặt mày khó hiểu.
“Không gì, chỉ là thấy dáng vẻ cô đấu trí đấu dũng với Đạo trưởng Chu đáng yêu.”
khẽ hừ một tiếng, mặt , cảm thấy hai má chút nóng bừng.