Phù Mộng Ký
Chương 7: Ngoại Truyện
Khi ta bắt đầu học nói, ta có rất nhiều nhũ mẫu. Mỗi người trong số họ đều giống như thiên tiên, vô cùng xinh đẹp.
Có người có thể ngâm thơ viết phú, có người thì biết chơi đàn, vẽ tranh. Hàng đêm, họ thay nhau chăm sóc ta, dạy ta đọc, dạy ta nói.
Đôi khi họ lại nhìn ta khóc, nhưng ngay khi ta giơ bàn tay mũm mĩm nhỏ bé của mình lên lau nước mắt cho họ, họ sẽ cười, ôm ta và nói:
“A Dao ngoan, A Dao ngoan, con nhất định phải thật khỏe mạnh.”
Khi ta hơn năm tuổi, nhũ mẫu vừa khóc vừa tiễn ta đi. Các nàng nói:
“A Dao, con phải nghe lời. Nếu con ở lại đây, cả đời của con sẽ bị hủy hoại.”
“Mọi người đều nói nếu có xuất thân nơi phong trần, thì sẽ không có cơ hội quay đầu.”
Ta bị đưa đến Chung gia, các nhũ mẫu len lén nhét cho ta một ít ngân lượng, họ còn dặn dò ta:
“A Dao, con hãy đọc sách nhiều hơn, sau này có thể sẽ có ích.”
Ở Chung gia, lúc rảnh rỗi ta thường lén lút đọc rất nhiều sách, càng đọc ta càng hiểu được rất nhiều lý lẽ trên đời.
Thỉnh thoảng trong lúc làm việc, ta lại nghe được các ma ma nói với nhau. Họ phàn nàn về trượng phu vô dụng, than thở về nỗi khổ của nữ tử. Đôi khi họ lại nửa đùa nửa thật nói với ta:
“A Dao, hãy tiết kiệm thật nhiều tiền. Sau này nếu con có thể ra khỏi Chung gia này, dù có thể mở một cửa hàng gì đó, hay nuôi trồng gì đó cũng được. Nhưng đừng tùy tiện gả cho bất kỳ nam nhân nào, rồi lại hối hận như bà thôi.”
Ta rất may mắn khi có một ma ma từng là nha hoàn của một đích nữ nhà quan lại, sau này gia đình đó bị kết án, bà cũng bị đưa đến Chung phủ.
Bà thường kể cho mọi người về cách quản lý nội trạch, cách tính toán sổ sách và kể rất nhiều giai thoại trong nội viện. Nhưng mọi người luôn cười nhạo bà:
“Bà dù sao cũng không phải là nha hoàn nhất đẳng, hiểu những chuyện này thì có để làm gì đâu? Không phải cũng chỉ làm việc vặt ở hậu viện như chúng ta thôi sao.”
Chỉ có ta là người duy nhất lắng nghe bà ấy một cách nghiêm túc. Bà ấy rất vui, truyền dạy cho ta mọi thứ bà ấy biết.
“Nếu tiểu thư của ta còn sống, nàng chắc cũng sẽ trở thành hầu tước, công tước phu nhân.”
Khi nhắc đến chuyện quá khứ, trên mặt bà tràn đầy vẻ tự hào.
“Đáng tiếc, lão gia là người cao ngạo, trong lòng kiên trung đại nghĩa, giữ những bí mật không nên biết, đắc tội quyền thế, liên lụy đến người nhà. Than ôi.”
Khi ta mười bốn tuổi, chủ mẫu của Chung gia nhập phủ. Nghe nói nàng là con gái duy nhất của Hầu gia, vô cùng xinh đẹp.
Nhưng chúng ta chỉ là nha hoàn ở hậu viện, không thể bước vào sảnh chính. Nhưng không lâu sau, tướng quân mang về một nữ tử, ông rất yêu nữ tử đó, chẳng bao lâu chính thất phu nhân đã bị ruồng rẫy.
Ta nghe nói phu nhân đã viết rất nhiều thư nhờ bạn bè cũ khuyên can nhưng không ai giúp được nàng.
Sau đó nữ tử đó có thai, tướng quân giao cho nàng chưởng quản mọi việc trong phủ. Phu nhân chỉ làm vỡ một cái bát liền bị bắt phạt quỳ.
Các ma ma rất bất bình: “Sao lại có đạo lý sủng thiếp diệt thê như vậy chứ? Đúng là trái với luân thường đạo lý”.
Mặc dù chúng ta chưa từng được diện kiến phu nhân, nhưng nàng ấy rất quan tâm đến hạ nhân, từ sau khi nàng vào phủ, thu nhập hàng tháng của chúng ta đã tăng lên, chăn ga gối đệm dày hơn, thậm chí bữa ăn còn có thêm vài món thịt.
Sau này, khi phu nhân có thai, thiếp thất đó nói tướng quân đã phản bội nàng, nên tướng quân đã lấy hồi môn của phu nhân đi lấy lòng vị thiếp thất kia.
Ả ta liền đã phá hủy toàn bộ di vật mà cha mẹ của phu nhân để lại. Thậm chí, ả còn vu khống phu nhân tư thông với ngoại nam, nhốt nàng vào chuồng củi, còn xích nàng bằng dây xích.
Sau khi phu nhân sinh con, đứa trẻ bị ném ra mồ ch//ôn tập thể làm mồi cho chó hoang.
Phu nhân khóc đến mức mù cả hai mắt, cuối cùng chet một cách bi th//ảm. Tất cả chúng ta đều rất phẫn hận, cùng nhau đi tìm một công đạo cho nàng nhưng tất cả đều bị đuổi đi.
Ta chuẩn bị quay lại thanh lâu để tìm nhũ mẫu thì gặp một đội quan binh. Sau khi vị thủ lĩnh nhìn ta vài lần, ông ta không một lời liền kéo ta đi mất.
Ông ấy nói gương mặt này của ta rất nguy hiểm, có thể dẫn đến họa sát thân.
“Ta sẽ đưa con đi gặp ngoại tổ của con, chỉ cần bọn họ còn ở đây, sẽ không ai dám động vào con.”
Không biết vì sao, nhưng ta đối với ông ấy có một sự tín nhiệm khó hiểu. Nhưng vừa rời khỏi kinh thành, chúng ta đã trúng mai phục, có một nhóm người mặc đồ đen đã giet chet ông ấy ngay trước mặt ta.
Ta lao tới ôm lấy ông ấy, muốn cầm m//áu, nhưng ông ấy đã trút hơi thở cuối cùng: “Người, người là đích công chúa của Đại Lương, người không thể chet.”
Sau khi ông ấy chet, nhóm hắc y nhân đã đưa ta trở lại kinh thành, chúng lần theo manh mối và tìm ra thanh lâu, những nhũ mẫu của ta đã có vài người qua đời.
Dù đã nhiều năm không gặp nhưng họ vẫn ngay lập tức nhận ra ta. Họ ôm ta, khóc lóc, cầu xin những người đó hãy để ta đi.
Nhưng rất nhanh, họ cũng chet trước mặt ta. Trước khi chet, họ vẫn che chở ta ở phía sau.
Khi nhũ mẫu cuối cùng qua đời, tay bà đầy m//áu, nhưng bà chạm vào mặt ta và mỉm cười:
“A Dao, đời này của chúng ta tuy thân x//ác bẩn rồi, nhưng trái tim chúng ta trong sạch. Chúng ta đều không hối hận, chúng ta đã làm việc đúng đắn.”
Ta nhìn những nữ nhân nằm ngổn ngang trên mặt đất, không thể rơi nổi một giọt nước mắt. Phun ra một ngụm m//áu, một thanh trường k//iếm đ//âm xuyên ngực ta.
Ta tưởng mình đã chet nhưng hóa ra đó chỉ là một giấc mơ. Trong giấc mơ có một vị đạo sĩ già tiến tới dẫn ta đi. Ông ấy nói rằng ông ấy được một người bạn cũ phó thác.
“Tổ tiên của ngươi có công lớn, đã thành tiên, phái ta đưa ngươi về nhà.”
Chúng ta đi một lúc lâu, nhìn thấy một nữ tử sắc mặt không có chút m//áu. Đạo sĩ già chỉ vào nữ tử đó và nói với ta:
“A Dao, hãy nhớ đến nàng ấy. Nàng ấy có thể cứu ngươi, cũng có thể đưa ngươi về nhà.”
Khi ta tỉnh dậy sau giấc mơ, ma ma đến bên giường gọi ta:
“A Dao, dậy nhanh đi. Hôm nay tướng quân hồi phủ, chúng ta sớm ra cửa phủ quỳ nghênh đón, biết đâu có thể nhận được chút phần thưởng.”
Ta, sống lại rồi. Ta quỳ trước cửa phủ, bỗng nhìn thấy một nhóm người đang dìu phu nhân đi ra.
Kiếp trước ta không dám ngẩng đầu nhìn nàng ấy. Đời này, ta không khỏi ngẩng đầu lên. Khoảnh khắc ta nhìn rõ nàng ấy, ta vô cùng kinh ngạc.
Dù nàng ấy bây giờ hoàn toàn khác với nữ tử vô hồn trong giấc mơ nhưng ta vẫn nhận ra chính là nàng. Nàng ấy chính là nữ tử trong mộng.
Chỉ là bây giờ tuy nàng ấy ăn mặc hoa lệ, tiền hô hậu ủng, vô cùng phong quang, nhưng mấy ai biết sau hôm nay phu quân của nàng mang về một nữ tử, cuộc sống của nàng sẽ hoàn toàn bị đảo lộn.
Nghĩ đến đây, ta nhìn nàng ấy với ánh mắt thương cảm. Nàng ấy bỗng nhìn thẳng vào ta, sửng sốt, mỉm cười và vẫy tay với ta:“Ngươi tên là gì?”
Ta nhanh chóng trả lời: “Nô tỳ tên A Dao.”
Tay nàng ấy dừng lại giữa không trung một lúc, rồi nàng ấy bảo ta đến viện nàng ấy phục vụ. Ta pha cho nàng một bình trà. Ta rất biết ơn sự quan tâm của nàng đối với những hạ nhân như chúng ta.
Nhưng nàng không vội uống trà mà hỏi ta có biết chữ không? Có biết tính toán sổ sách không?
Thật biết ơn ma ma đã dạy ta nhiều điều, ngày hôm sau ta mang cuốn sổ sách đã được tính toán rõ ràng đến gặp phu nhân, nàng rất hài lòng và thậm chí còn giao cho ta một vài việc quan trọng.
Ta chắc chắn nàng ấy cũng mơ giấc mơ đó và nàng cũng đã nhận ra ta. Ta đeo khăn che mặt để ra ngoài làm việc mỗi ngày, cảm thấy vô cùng khẩn trương và kích động. Ta rất sợ bị nhận ra, muốn rời khỏi Chung phủ càng sớm càng tốt.
Sau khi chúng ta rời khỏi Chung gia, A Ninh tỷ dồn hết tâm trí vào Túy Tiên lâu, ta biết rằng nàng ấy đang bày mưu cho ta.
Đêm đó nàng ấy quay lại và nói muốn nhìn vào vai ta. Ta cởi y phục, để lộ vết bớt mà ta trước giờ không thích.
Nàng ấy không chút do dự quỳ xuống đất: “Thần nữ Hà Chi Ninh, tham kiến trưởng công chúa.”
Nàng ấy biết chuyện rồi.
Chúng ta trao đổi thông tin riêng và ta càng tin chắc rằng A Ninh tỷ chính là người dắt đường mà tổ tiên đã mang đến cho ta. Nàng ấy sẽ cứu ta khỏi kết cục hỗn loạn và đẫm m//áu kiếp trước.
A Ninh tỷ tiến cung, khi về thì nói với ta rằng mẹ biết ta còn sống. Chúng ta phải lên kế hoạch đại sự nên đã tìm đến Triệu tổng binh, người đã cứu ta kiếp trước.
Triệu tổng binh quỳ xuống trước mặt ta, thề chet sẵn sàng theo ta. Cảm tạ mẹ, nhờ bà mà ta có huyết mạch Tần gia chảy trong người, có nó tất cả mọi người đều tín nhiệm ta vô điều kiện.
A Ninh tỷ đưa ta đến Mạc Bắc, lần đầu tiên ta nhìn thấy ông ngoại, một người uy vũ, bá khí. Nếu ta được lớn lên dưới gối của người, có lẽ bây giờ ta cũng có thể cưỡi ngựa, bắn cung.
Chúng ta đã bỏ lỡ rất nhiều khoảnh khắc đầm ấm của tổ phụ và tôn tử, nhưng không sao cả, tương lai chúng ta có thể từ từ bù đắp.
Ông ngoại rất ủng hộ ta. Có sự ủng hộ của người nhà, ta cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Ngày vào cung, từ xa đã nhìn thấy Hoàng đế. Từ tận đáy lòng, ta chưa bao giờ muốn thừa nhận ông ta là cha mình.
Ta ca bài ” Mộc Lan tòng quân hành”, ai nói nữ tử thua kém nam tử? Mộc Lan trong quân không phải cũng lập công cao như núi hay sao.
Ta nhìn thấy mẹ, bà ấy đang nhìn ta trìu mến, ta cố nén nước mắt, tháo khăn che mặt xuống. Ta rất muốn lao vào vòng tay mẹ nhưng giờ chưa phải lúc.
Cuối cùng Hoàng đế cũng truyền vị cho ta, nhưng ta không muốn tạ ơn ông ta.
Ngày mà A Ninh tỷ đến gặp ông ta, nàng ấy đến gặp ta và hỏi: “Người có muốn đi cùng không?”
Ta lắc đầu, ta không muốn nhìn ông ta thêm một lần nào nữa.
“Đừng để ông ta sống sót.” Ta nói với A Ninh tỷ.
Ta biết nàng ấy nhất định sẽ giet Hoàng đế, nhưng nàng có chút lo lắng cho ta. Vì vậy ta đặc biệt khuyến khích nàng ấy cứ thẳng tay mà làm.
Ông ta không xứng được sống. Vì các nhũ mẫu của ta, vì Triệu tổng binh, và vì hàng ngàn binh sĩ trung thành với Đại Lương nhưng lại bị hắn vô cớ nghi ngờ.
Sau khi ta đăng cơ, A Ninh tỷ rất vui mừng. Nàng nói cảnh tượng này y hệt như trong giấc mơ của nàng. Ta đã phong nàng làm Thừa tướng và cũng chỉ có nàng ấy mới có thể làm Thừa tướng của ta.
Hàng ngày nàng sẽ cùng ta xử lý chính vụ, sau đó đến cung mẹ ta để cùng nhau trò chuyện, giống như những người bình thường.
Triệu tổng binh nói Tô Thanh, nữ tử đó ở trên đường lớn bôi nhọ A Ninh tỷ. Ta liếc mắt nhìn qua, A Ninh tỷ dường như không quan tâm. Nhưng ta quan tâm. Có lẽ nàng ấy không biết kiếp trước mình đã đau khổ đến thế nào.
“Đầy ả ta đến Mạc Bắc canh sói.” Ta ra lệnh. Không phải ả ta ở giữa bầy sói cứu được Chung Hoài, nên mới bước chân vào Chung phủ sao? Để xem lần này, ả ta còn có thể cứu được ai.
Sau khi tuyết rơi, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu được ta đưa về kinh. Cả gia đình chúng ta cuối cùng cũng được đoàn tụ, có thể an tâm cùng nhau trải qua một năm mới tốt lành.
Vào đêm giao thừa, A Ninh tỷ đã đưa tất cả các nhũ mẫu ở thanh lâu của ta tiến cung. Bây giờ họ đã được sống trong những viện lớn, trong sự sung túc.
Một số hoàng đệ mà ta chưa từng gặp mặt cũng tham dự bữa tiệc đêm giao thừa. Bọn họ tự động về đất phong của mình, có lẽ là vì cảm thấy không có khả năng tranh giành với ta, cũng có lẽ vì cuối cùng họ đã thừa nhận tổ huấn.
Tóm lại, việc mọi người không phải giet hại lẫn nhau luôn là một điều tốt.
Vào đêm giao thừa, trời có tuyết rơi dày đặc. A Ninh tỷ và ta ngồi bên cửa sổ ngắm tuyết. Nàng ấy nói:
“A Dao, cảm ơn muội, giúp ta đã rời khỏi Chung gia, thoát khỏi địa ngục, báo được đại thù của mình.”
Ta cũng mỉm cười và nói:
“A Ninh tỷ, cũng cảm ơn tỷ vì đã giúp muội hồi cung, giành được hoàng vị, trả thù cho cái chet kiếp trước của muội.”
Vận mệnh luôn khó lường. Vậy thì đừng nghĩ về nó nữa. Chỉ cần chúng ta biết mọi chuyện đều đã có vận mệnh an bài.
[HẾT]