Phù Nhân Dao
Chương 1
1.
Tiếng sáo lại vang lên, thổi một khúc Tư Quân Phú.
Ngày đại hỉ như vậy lại phối hợp với giai điệu ai oán như thế.
Người biết thì tưởng là Thái tử cưới vợ. Không biết còn cho là Thái tử đã băng hà.
Tốt xấu gì trước kia cũng là danh môn quý nữ, lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế. Đặng Ngọc Thần rõ ràng bị ảnh hưởng, đôi bàn tay nóng bỏng vừa đặt trên thắt lưng ta nhanh chóng nguội lạnh.
Dục vọng trong mắt bị dập tắt, thay vào đó là một chút không đành lòng.
Biết bao nhiêu cặp mắt thế gia đang nhìn chằm chằm Đông cung. Làm sao có thể không biết Thái tử âm thầm cứu Tần Xu Dư vốn bị đưa đi làm quân kỹ, nhét vào Đông cung thành thị nữ.
Thái tử trọng tình nghĩa, đây là chuyện tốt. Mọi người đương nhiên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Ta thân là Thái tử phi, sớm đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ cùng những nữ tử khác chia sẻ phu quân.
Chỉ là trong đêm tân hôn, phu quân của mình bị một nữ tử khác câu dẫn đến mất hồn mất vía. Nếu không viên phòng, ngày mai ta sẽ trở thành chuyện cười trong kinh thành.
Hoàng hậu sẽ không trách nhi tử mình lỗ mãng. Chỉ trách ta không nắm giữ được trái tim nam nhân, để cho một thị nữ đê tiện có cơ hội lợi dụng.
Nghĩ đến đây, ta nhanh chóng tìm ra đối sách, hai chân ôm lấy thắt lưng Đặng Ngọc Thần, áp sát vào người hắn.
Ta ngẩng đầu, dưới ánh nến lập lòe lộ ra bộ dạng yếu đuối: “Điện hạ, hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta, có thể cho Phù Nhân một chút thể diện không?”
Ta nói thẳng ra như thế, khiến Đặng Ngọc Thần phục hồi lại tinh thần. Lúc trước Tần Xu Dư nhận được vị trí Thái tử phi là nhờ Thái tử cầu xin Hoàng thượng.
Mà ta lại là Thái tử phi do chính Hoàng thượng tự mình hạ chỉ chiêu cáo thiên hạ, gả cho Thái tử.
Phía sau ta là Thanh Hà Thôi thị, trăm năm thế gia, danh nhân chính phái. Nếu tối nay hắn vì một thị nữ mà không để ý đến ta, đó chính là không giữ mặt mũi cho Thôi thị Thanh Hà.
Chỉ trong nháy mắt, Đặng Ngọc Thần đã đưa ra lựa chọn. Hắn xoay người đè lên ta, vén chiếc yếm uyên ương màu đỏ mà ta mặc lên, cầm con thỏ trắng kia nhẹ nhàng vân vê.
Ta ưm một tiếng, bất giác cong người lên, âm thanh như sắp nhỏ ra nước: “Điện hạ……”
Bàn tay nhỏ nhắn xấu hổ che giấu hương sắc, hoa trong vườn nhỏ đang rưng rưng sương xuân.
Ánh mắt Đặng Ngọc Thần sâu dần, mặc cho người ngoài điện trắng đêm u oán, cũng không để ý tới nữa.
2.
Ngày hôm sau, ta dậy sớm hơn Đặng Ngọc Thần một canh giờ. Hôm nay đi thỉnh an các trưởng bối, đương nhiên phải ăn mặc long trọng một chút.
Ta ngồi ở trước gương, mặc cho mười mấy thị nữ tỉ mỉ trang điểm cho ta. Thôi thị tuy rất giàu có, nhưng vẫn kém xa sự hoa lệ và cao quý của hoàng thất.
Không đến nửa canh giờ, đầu ta đã đầy châu thúy. Mặc triều phục màu đỏ thắm phồn hoa, lại phối hợp với trâm cài ngũ vĩ của Thái tử phi.
Sau khi trang điểm xong, ngay cả chính ta cũng suýt không nhận ra mình. Bảo sao các nương nương trong cung lại diễm lệ, tuyệt sắc đến vậy.
Quả thật là phú quý nuôi người rảnh rỗi.
Lúc lên xe ngựa, Đặng Ngọc Thần chủ động nắm tay ta.
“Mẫu hậu là người hiền hòa, lát nữa nàng không cần sợ hãi.” Giọng Đặng Ngọc Thần nhẹ nhàng.
Cũng giống như tất cả các cặp phu thê mới cưới, trong mắt có một sự dịu dàng không thể cưỡng lại được.
Ta biết, hắn muốn ở trước mặt người ngoài thể hiện chúng ta là cặp phu thê ân ái hòa minh. Ta đoan trang cười, phối hợp với hắn: “Thiếp thân đa tạ điện hạ quan tâm.”
Trung cung chủ vị, Hoàng hậu đã chờ từ lâu. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Hoàng hậu. Mắt hạnh má đỏ, đôi gò má duyên dáng, như thể thời gian chưa để lại dấu vết nào trên người nàng.
Nói đến Hoàng hậu, cũng được xem là truyền kỳ.
Nghe nói lúc Hoàng thượng thời niên thiếu đi tuần sát Hoài Tây, đã nhất kiến chung tình với Hoàng hậu nương nương khi đó vẫn là nữ nhi của huyện lệnh.
Hoàng thượng không để ý sự phản đối nhất quyết đưa Hoàng hậu về cung, quỳ một ngày một đêm mới được Tiên hoàng gật đầu, sắc phong làm Thái tử phi.
Đế Hậu ân ái hòa minh, trở thành một đoạn giai thoại.
Có Thái tử ở bên cạnh, ba người chúng ta cũng coi như vui vẻ hòa thuận.
Một lát sau, Hoàng hậu nương nương bảo Thái tử đến thỉnh an Hoàng thượng trước.
“Để Nhân nhi nhà con ở lại đây, cùng trò chuyện với ta.”
Thái tử hiểu, đây là Hoàng hậu nương nương có lời muốn nói với ta, thức thời cáo lui.
“Con ngoan, đừng sợ. Bổn cung chỉ muốn tâm sự với con thôi.”
Ta cúi đầu nghe, đáp lại một tiếng:” Vâng.”
“Con là Thái tử phi Hoàng Thượng khâm điểm, ắt có chỗ hơn người, bổn cung cũng tin tưởng con.”
“Nha đầu Tần gia kia dáng vẻ cũng rất xinh đẹp, đáng tiếc Tần gia bây giờ đã tàn lụi, làm liên lụy đến nàng. Bổn cung hỏi con, con nghĩ như thế nào về nha đầu kia?”
Hoàng hậu nương nương ấm áp cười, giống như thật sự đang tán gẫu việc nhà.
Ta thoáng suy nghĩ rồi mở miệng: “Thái tử nhân từ, không đành lòng để cố nhân lưu lạc phong trần, đây là chuyện thường tình. Huống chi chuyện quan trường, Tần cô nương là khuê các nữ tử sao có thể biết được?”
“Thần thiếp đã gả cho Thiên gia, đương nhiên phải lấy điện hạ làm đầu, phải biết lo lắng cho thể diện của toàn bộ Đông cung. Nam nữ có tình vốn là chuyện thường, ngày sau cứ để Tần cô nương làm bằng hữu phụng nghi bên cạnh Thái tử, cũng là một giai thoại.”
Tuy Tần Xu Dư là tội thần, nhưng nàng được Thái tử cứu, đủ để thấy nàng còn có chút địa vị trong lòng Thái tử. Hiện tại để cho nàng làm thị nữ chỉ là kế sách tạm thời.
Chờ ngày sau phong ba qua đi, mọi người dần quên lãng chuyện này, sẽ sắp xếp cho nàng một thân phận, trở thành nữ nhân của Thái tử.
Cho nên, địa vị của nàng không thể là thị thiếp vô danh. Nhưng thân phận của Tần thị không thể được sắc phong quá cao.
Như vậy cuối cùng thì vị trí phụng nghi, chính là vị trí thích hợp nhất với Tần Xu Dư.
Hoàng hậu gật gật đầu, khen ngợi nói: “Làm khó cho con còn nhỏ tuổi đã phải bao dung như vậy.”
“Thân là chính thê, bài học đầu tiên được học chính là có lòng khoan dung độ lượng. Con thể lo lắng thay Tần thị như thế, chính là phúc của nàng.”
Hoàng hậu vừa dứt lời, lại tiếp tục chuyển đề tài, thuận miệng hỏi về tuổi tác của ta.
“Bẩm mẫu hậu, thần thiếp năm nay mười bảy, chờ qua Trung thu là mười tám rồi.”
“Mẫu thân con thật biết chọn ngày tốt sinh con, bổn cung bỗng nhiên nhớ tới mẫu thân ta ở Kiềm Dương cũng có một tiểu chất nữ, cũng sinh vào Trung thu.”
Ta khẽ rùng mình. Đây mới là mục đích thật sự Hoàng hậu giữ ta lại hôm nay.
“Thần thiếp nghe nói Kiềm Dương có phong thủy tốt để nuôi người, nữ nhân được nuôi ra đều là mỹ nhân giống như Hoàng hậu nương nương, nếu có ngày Ôn muội muội đến kinh thành, nương nương nhất định phải cho thần thiếp gặp một lần.”
“Nàng ấy à, là một tiểu ma đầu có tiếng, được sủng đến vô pháp vô thiên, phụ thân nàng hai ngày nay đang cầu bổn cung đến quản giáo nàng.”
Hoàng hậu ngoài miệng thì chê bai, nhưng sự yêu thương trong mặt không hề giả tạo. Ta thử thăm dò: “Mẫu thân nói gì vậy? Nhà nào lại muốn nữ nhi mình giống một nam nhân phong vương bái tướng chứ, chỉ là mong nàng được gả cho một gia đình tốt, vô tư vô lo sống cả đời mà thôi.”
Hoàng hậu thở dài một tiếng: “Đúng vậy, chỉ là nàng quá mức bướng bỉnh, chọc cho huynh trưởng ta đau đầu không thôi.”
Hoàng hậu dừng lại một chút, ánh mắt đảo qua người ta.
“Nếu Diệu Diệu có thể thông minh đoan trang như con, bổn cung cũng không lo đến mức này.”
Đây là muốn mượn tay ta nhét cháu gái nàng vào Đông cung? Lời đã đến nước này, ta đã không còn đường lui.
“Nương nương chấp chưởng trung cung bận rộn không thôi, sao không để Ôn cô nương đến Đông cung cùng bầu bạn với thần thiếp, thần thiếp và Ôn cô nương tuổi tác xấp xỉ nhau, nhất định có nhiều đề tài nói không hết.”
Hoàng hậu vỗ vỗ tay ta, ý cười trong mắt càng sâu: “Thật là một đứa trẻ ngoan hiểu chuyện, vất vả cho con rồi.”