Phù Nhân Dao
Chương 5
11.
Thôi thị trăm năm thanh quý, ta quay về với thân phận Thái tử phi, đương nhiên không thể quá mức keo kiệt.
Ta chính là muốn cho tất cả mọi người biết, trong khoảng thời gian ta quay lại, Ôn thị nữ lang cùng Thái tử qua lại không rõ ràng.
Trước khi đi, Đặng Ngọc Thần vốn nói muốn đưa ta đến cửa Thôi phủ. Ôn Diệu Ý lại nghiêng đầu kéo tay áo Đặng Ngọc Thần nói: “Biểu ca, không phải huynh đã hứa ngày đó sẽ dẫn Diệu Diệu đi câu cá sao?”
Đặng Ngọc Thần cưng chiều vuốt mũi Ôn Diệu Ý: “Mỗi ngày không lo học điều tốt, chỉ thích những thứ tầm thường này.”
“Diệu Diệu ở kinh thành còn ai thân thích ngoại trừ biểu ca chứ, nếu biểu ca bỏ Diệu Diệu, vậy Diệu Diệu phải làm sao bây giờ?”
Ôn Diệu Ý bĩu môi: “Hơn nữa Thôi phủ ở gần như vậy, tẩu tẩu khẳng định biết đường.”
Đặng Ngọc Thần không trực tiếp trả lời, sủng nịch cười cười nói: “Tiểu quỷ hẹp hòi.”
Ta tự nhận dung nhan mình không thua kém ai, nhưng Ôn Diệu Ý linh động ngây thơ, hiển nhiên càng hấp dẫn Đặng Ngọc Thần hơn. Huống chi thê không bằng thiếp, thiếp không bằng tr ộm.
Nam nhân thích nhất là nữ nhân phụ thuộc vào hắn, tôn thờ của hắn. Đều là những kẻ đê tiện như nhau.
“Điện hạ đã đáp ứng Ôn muội muội, sao có thể vì thiếp mà thất hứa được? Đúng như Ôn muội muội nói, thiếp lớn lên dưới chân thiên tử, Ôn muội muội lại không ngại ngàn dặm xa xôi mới tới.”
“Khó có dịp đến đây một chuyến, ngài nên chăm sóc nàng thật tốt mới phải.”
Đặng Ngọc Thần làm bộ cân nhắc một chút mới nói: “Cũng được, ái phi thay ta chào hỏi nhạc phụ nhạc mẫu nhé.”
Vừa nói xong, Ôn Diệu Ý hoan hô một tiếng, sôi nổi kéo Đặng Ngọc Thần đi. Còn xoay người lại nhìn ta với vẻ khiêu khích.
Nữ nhi của tiểu môn hộ, cũng chỉ có những thủ đoạn bỉ ổi như này thôi.
Chẳng lẽ nàng ta cho rằng làm Thái tử phi, chỉ cần lấy lòng Thái tử là đủ rồi sao? Trách không được Hoàng thượng không chọn Ôn thị nữ làm Thái tử phi, vì ông đã sớm biết nàng ta vô cùng thấp kém.
12.
Phụ thân và mẫu thân nhận được tin tức, đã sớm chờ ở cửa. Nhìn thấy ta dập đầu hành lễ, một nhóm người vui vẻ đón ta vào.
Sau khi ăn xong, ta và phụ thân một mình đến thư phòng. Chuyện mang thai hài tử, người đầu tiên ta nói chính là phụ thân.
Ông thân là gia chủ Thôi thị, lại là văn quan nhất phái trụ cột vững vàng, mấy năm nay chưa bao giờ đi sai nửa phần. Bất kể là ở dân gian hay là triều đình đều có danh tiếng rất cao.
“Phụ thân đã nghe đến chuyện này rồi, hành động của Hoàng hậu thật khiến người ta thất vọng, lạnh lòng. Cứ tiếp tục như vậy, đến khi chuyện mang thai không giấu được nữa vậy thai nhi này còn giữ được sao?”
Hoàng hậu muốn cháu gái mình làm Thái tử phi, nhất định sẽ không để cho ta thuận lợi sinh hạ Lân nhi gia tăng lợi thế.
Ta nói cho ông ấy biết chuyện này, chính là để ông ấy hiểu được, từ ngày ta gả vào Đông cung, ông ấy không có khả năng chỉ lo mỗi thân mình.
“Nhân nhi chớ vội, chuyện Thiên gia có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm, thế gia đều là đồng khí liên chi, con chỉ cần mượn lực đánh lực là có thể hóa giải.”
Ta vội la lên: “Nữ nhi sao lại không biết mượn lực đánh lực chứ? Tần thị còn chưa thành sự, những thị thiếp còn lại đều giống chim cút, nữ nhi không thể vừa gả vào chưa đến hai tháng đã tự làm chủ thay phu quân nạp thiếp được.”
Phụ thân cười nhạt, cũng không vội vàng xao động: “Đánh rắn đánh bảy tấc, vi phụ hôm nay cho con gặp một người, sau khi gặp xong nên làm như thế nào tự con an bài.”
Phụ thân vỗ tay hai cái, cửa phòng mở ra, một nữ tử áo vàng chậm rãi bước vào.
“Nô tỳ Tề Thải Vi bái kiến lão gia, tiểu thư.”
Tề Thải Vi ngẩng đầu, khuôn mặt có bảy phần tương tự với Hoàng hậu!
“Hoàng hậu là gì của ngươi?”
Tề Thải Vi nói: “Nô tỳ là do đích nữ Ôn thị Kiềm Dương sinh ra, Hoàng hậu là đích nữ của nhị phòng, xem như di nương của ta.”
“Nếu xuất thân từ Ôn thị Kiềm Dương, sao lại ngàn dặm xa xôi tới Thôi phủ làm thị nữ?”
Phụ thân khoát tay ý bảo nàng ngồi xuống: “Đem những gì ngươi biết, nói thật rõ ràng cho Thái tử phi nghe.”
“Lão gia yên tâm, nô tỳ chắc chắn sẽ kể hết, kể lại thật rõ ràng.”
13.
Qua lời Tề Thải Vi nói, người Hoàng Thượng coi trọng nhất không phải Hoàng Hậu, mà là mẫu thân của nàng.
“Hoàng thượng năm đó gặp nạn ở Hoài Tây, hai mắt bị mù, là mẫu thân cứu hắn, mang hắn về phủ dốc lòng chăm sóc.”
“Mẫu thân mặc dù thân là nữ lang đích xuất của Ôn thị, nhưng lại bị câm bẩm sinh. Nàng sợ nam nhân kia biết nàng là người câm, sau đó ghét bỏ nàng. Lúc cần thiết sẽ gọi đường muội của nhị phòng đến thay nàng nói chuyện.”
“Đường muội trở thành nhân chứng của tình yêu giữa mẫu thân và nam nhân kia, biết hết tất cả những gì đã xảy ra giữa họ.”
“Sau khi Kim Ngô Vệ tìm đến, nam nhân kia phải rời đi. Lúc gần đi, nam nhân đó hứa hẹn, chờ sau khi ổn định sẽ đến cưới mẫu thân làm vợ, có trời đất chứng giám lời hắn nói.”
“Mẫu thân một lòng chờ đợi, rốt cục không lâu sau chờ được người nam nhân kia trở về. Hắn mặc kim bào ngũ mãng, toàn thân khí độ hoa quý vô cùng.”
“Hắn nói, hắn tới tìm Ôn thị nữ đã chăm sóc hắn ngày đó.”
Mẫu thân thoáng chốc đỏ mặt, đang muốn đứng dậy. Lại thấy đường muội mặc áo hồng nhạt thản nhiên đứng lên, nói một câu: “Đã lâu không gặp, Tam Lang.”
Một câu Tam Lang, dễ dàng bắt được trái tim nam nhân. Giọng nói này hắn vô cùng quen thuộc. Trước kia nàng tích chữ như vàng, không chịu nói nhiều nhưng lại có một đôi tay dịu dàng nhất bôi thuốc cho hắn, ngày đêm chườm nóng.
Nam nhân kia đã khẳng định, mỹ nữ khuôn mặt tươi cười như hoa trước mắt này chính là người ngày đêm chăm sóc hắn.
Hai người ôm nhau trước mặt mọi người, nam nhân kia tuyên bố đường muội là Hoàng hậu, chọn ngày vào cung.
Mẫu thân đứng lên, sốt ruột khua tay múa chân. Người nam nhân chú ý tới mẫu thân, trong mắt xuất hiện nghi hoặc.
Đường muội lặng lẽ ngăn cách tầm mắt nam nhân kia: “Đây là đường tỷ của đại bá mẫu, trời sinh câm điếc, có thể là đang vui mừng thay ta và chàng.”
Nam nhân gật đầu, nhìn mẫu thân thản nhiên nói: “Đa tạ đã quan tâm.”
Ánh mắt không dừng lại trên người mẫu thân thêm một chút. Đường muội vào cung, phụ mẫu của mẫu thân lại càng không dám nói rõ chân tướng, vội vàng lựa chọn một vị hôn phu cho một mẫu thân, sau đó gả mẫu thân đi.
Phụ thân ta dòng dõi không cao, là một tú tài, nhưng ái mộ mẫu thân đã lâu.
Thời gian lâu dài, mẫu thân cũng dần dần quên đi chuyện cũ, sống thật tốt cùng với mẫu thân.
Nhưng đường muội vào cung lại không có ý định buông tha cho mẫu thân. Nàng sợ một ngày nào đó sự việc bị bại lộ, gây bất lợi cho nàng.
Đầu tiên là phái người sát hại đại bá phụ cùng đại bá mẫu của nàng, tạo hiện trường giả thành đi đường gặp thổ phỉ, sau đó bị bọn chúng giet h ại.
Vì để người khác không nghi ngờ, qua hơn một năm sau nàng mới phái nhóm người thứ hai đi s át h ại toàn bộ người một nhà của vị tú tài kia và đường tỷ.
Nói tới đây, Tề Thải Vi đã có chút nghẹn ngào.
“Nhắc tới cũng trùng hợp, ngày đó ta đang ở trong hầm chơi đùa, hồi lâu không thấy đệ đệ tìm được ta, ta nhẹ nhàng leo lên cầu thang vừa muốn đi ra ngoài đã ngửi thấy mùi m áu tươi nồng nặc.”
Cùng với đó là tiếng rít của d ao đ âm vào da thịt người, đồng thời nàng còn nghe thấy tiếng hét th ảm thiết của phụ mẫu.
Nàng sợ tới mức không dám thở mạnh, sợ bị kẻ tr ộm phát hiện. Qua hồi lâu, mọi thứ xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh, mùi máu tươi càng nồng.
Phía dưới truyền đến giọng nói: “Đã giet sạch sẽ hết chưa?”
“Hết rồi, bảy người không còn một ai nữa, mau đi phục mệnh của Hoàng hậu nương nương.”
Bọn họ vừa cười vừa nói Hoàng hậu nương nương hào phóng, mỗi người được nhận đến hai ngàn quan tiền.
“Ha, hai ngàn lượng thì tính là gì, năm ngoái ta giet phu thê Ôn gia, Hoàng hậu không nói hai lời liền gọi cô nương xinh đẹp nhất trong Xuân Phong Các tới, bồi bên cạnh ta suốt một tháng kìa.”
“Ha ha, cô nương trong Xuân Phong Các có nhiều tuyệt chiêu lắm, ngươi có làm cho cô nương người ta không xuống giường được không đó?”
Mẫu thân tháng trước vừa sinh hạ tiểu đệ đệ, hiện giờ trong nhà đã có tám người. Bọn họ hẳn là không biết, nếu không nhất định sẽ cẩn thận lục lọi trong nhà.
Nàng thở ra một hơi, nước mắt chảy xuống, lại cố c ắn ch ặt môi không dám khóc quá lớn.
Cho đến khi làn khói nóng rực bay vào, là bọn s át thủ kia hoả thiêu nhà của họ, tiêu huỷ chứng cứ.
Bọn chúng phóng h ỏa xong thì vui vẻ bỏ đi, lúc này nàng mới dám bò ra. Nhìn th i th ể đầy đất, nàng vô cùng đau lòng, nhưng cũng không dám ở lại lâu.
Kiềm Dương đã trở thành Hoàng hậu, nàng còn nhỏ tuổi, lại không quen biết ai, chỉ có thể lang bạc như ăn mày.
Khi đói, ngay cả chuột chet trong miếu đổ nát cũng có thể ăn. Ngày đó, nàng đói đến choáng váng, té xỉu trước xe ngựa của Thôi các lão.
Sau khi tỉnh lại biết người cứu mình là Thanh Hà Thôi thị đại danh đỉnh đỉnh. Nàng biết cơ hội đã tới, dứt khoát không hề giấu giếm mà nói hết ra những chuyện mình đã gặp phải.
Cho dù cơ hội báo thù chỉ có một phần vạn, nàng cũng muốn thử một lần!