Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Phu Nhân Ta Thật Xấu

Chương 2



03.

Vốn dĩ ta có thể chạy, nhưng biết làm sao được ta là thê tử mới cưới của hắn, hơn nữa hôm nay chúng ta chẳng biết tại sao lại nghe được tiếng lòng của đối phương, lại có thể nghe được tiếng lòng của người khác muốn ám sát chúng ta.

Cho nên cuối cùng, chúng ta không chỉ bái thiên địa, còn thuận tiện bái kết nghĩa, nói có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.

Hiện tại hắn gặp nạn, ta cũng không có khả năng bỏ lại hắn để chạy.

Lương Tề đã ngủ, một mình ta nằm bên cạnh hắn mở to mắt gác đêm.

Cứ canh gác rồi lại canh gác, mặt trời đã lên rồi, người muốn giết chúng ta còn chưa tới.

Lúc Lương Tề tỉnh lại, bị vành mắt thâm quầng của ta làm cho hoảng sợ.

Hắn khẩn trương kéo ta hỏi: “Người kia tới rồi sao?”

Chịu đựng một đêm dài, cả người không còn sức lực, ta miễn cưỡng trả lời: “Có thể lát nữa sẽ tới.”

Lương Tề giải thích tối hôm qua Hoàng thượng luôn ở bên cạnh mời rượu, hắn chịu không nổi, không cẩn thận liền uống nhiều.

Ta vẫy vẫy tay, đổi lại là hắn trông coi, ta muốn ngủ một lát, thật sự chịu không nổi, đợi lát nữa còn phải đi kính trà.

Trước khi đi ngủ, đột nhiên nghe được một giọng nói hối hận.

“Hỏng bét, ngủ quên mất rồi, quên mất chuyện phải đi ám sát Thái tử, không vội, vậy tiến hành kế hoạch B đi.”

Nghĩ đến tối hôm qua ta mở to mắt nằm cả đêm, bực bội ở trong lòng mắng: “Vãi, có bệnh à!”

Lương Tề: “??? Đang mắng ta sao?”

Kế hoạch B của người đó là, khi chúng ta vào cung kính trà cho hoàng thượng và hoàng hậu, sẽ đâm chết thái tử.

Lương Tề trăm mối vẫn không có lời giải: “Tại sao hai chúng ta chết, còn phải có trình tự, sao lại phải là ta chết trước?”

Ta buông tay, tỏ vẻ không biết.

Trà thì phải kính, nhưng người muốn hại chúng ta, cũng phải bắt được.

Bởi vậy, một mặt hài hước bây giờ xuất hiện.

Ta và Lương Tề tay trong tay, thấy chết không sờn nhìn chằm chằm mỗi người trong đại điện, vẻ mặt trang nghiêm.

Một tia gió thổi cỏ lay trong đại điện, đều làm cho ta cùng Lương Tề khẩn trương quá độ, tay càng nắm càng chặt.

Hoàng thượng nhìn thấy, vui vẻ ra mặt đáp lời Thái hậu: “Thái hậu, người xem bọn họ, ân ái biết bao. Trẫm nghĩ, qua không lâu nữa trẫm sẽ có cháu trai cháu gái ôm.”

Nói xong, còn vẻ mặt vui mừng nhìn chúng ta.

Ta và Lương Tề sửng sốt, tay như bị điện giật, nhanh chóng tách ra.

Thái hậu cười híp mắt nhìn ta, đối với ta cái gì cũng cảm thấy hài lòng.

Kỳ thật ta cùng thái hậu không quen, phụ thân cũng không có cùng người lui tới bao nhiêu, không biết thái hậu như thế nào liền nhìn trúng ta.

Nhưng mà ngược lại ta nghe nói, thái hậu vẫn luôn muốn nâng đỡ nhị hoàng tử, vẫn đem thái tử trở thành cái đinh trong mắt.

Từ thái độ của Thái tử đối với bà mà xem, tin đồn này chính là sự thật.

Bà vừa gật đầu vừa nói: “Thái tử phi ta chọn, người đẹp hông rộng, nhất định là giỏi sinh con, ta tin tưởng nàng, cũng tin tưởng A Tề.”

Âm thanh của bà vang vọng mạnh mẽ, ánh mắt nhìn về phía chúng ta, là vẻ mặt yêu thương, không giống như là nhằm vào Thái tử nha.

Bà vẫy vẫy tay, gọi ta qua.

“Cái này cho con.”

Bà đưa cho ta một túi đồ, ghé vào tai ta nói gì đó.

Ngay lập tức, mặt ta đỏ bừng.

04.

Nhìn thoáng qua Lương Tề đứng cách đó không xa, mặt đen nhíu mày, ta hướng về hắn ném một ánh mắt.

Ở chỗ này, chúng ta không thể trao đổi bằng tiếng lòng, có lẽ hắn không biết ta đang truyền đạt điều gì với hắn, sau khi nhận được được ánh mắt của ta, lập tức quan sát xung quanh.

Ta cất túi nhỏ kia đi, thong dong đi về bên cạnh hắn.

Hắn kéo kéo tay áo ta, học Thái hậu ghé vào tai ta như vậy thì thầm: “Thế nào, cô vừa rồi đứng ở chỗ cao, có phải đã phát hiện ra manh mối gì hay không?”

Nhiệt độ ấm áp bên tai đột nhiên xuất hiện, làm ta có chút trở tay không kịp.

Lỗ tai ngứa quá, ngứa đến tận đáy lòng.

Nghĩ đến vừa rồi Thái hậu vẻ mặt mập mờ nói: “Đây là một túi dược liệu sinh con tốt, con cho A Tề uống vào, bảo đảm hài tử rất mau sẽ tới.”

Cả người ta đột nhiên có chút khô nóng, hơn nữa Lương Tề dựa vào quá gần, thân thể đều có chút đổ mồ hôi.

Lương Tề không nghe thấy ta trả lời, tiến đến trước mặt ta, vẻ mặt vô hại: “Cô làm sao vậy? Sao mặt lại đỏ như thế?”

“Thái hậu đã nói gì với cô?”

Hắn cứ truy vấn, mà ta lại không còn bình tĩnh nữa.

Ta đẩy mặt hắn ra, cố giả bộ trấn định: “Lát nữa về nhà rồi nói.”

Hắn không hiểu gì nhìn ta một cái, còn muốn nói cái gì, đột nhiên, thanh âm kia lại vang lên.

“Ai nha, nhiều người quá, không tiện ra tay, ta vẫn nên tiến hành kế hoạch C đi.”

……

Cho đến bây giờ, Lương Tề và ta vẫn không thu hoạch được gì về tình huống bên phe địch.

Song song nằm ở trên giường, cảm thán cuộc sống bi thảm này.

Lương Tề nói mẫu thân ruột của hắn đã qua đời rất sớm, hắn vẫn được đặt ở bên cạnh Thái hậu nuôi dưỡng, nhưng Thái hậu vẫn luôn không thích hắn, hắn thậm chí còn thường xuyên bị Thái hậu đánh.

Ở vực sâu hậu cung này, hắn cẩn thận từ lời nói việc làm, hắn không chiếm được yêu thích, thì chỉ có thể cố gắng học tập.

Hắn nói giấc mộng của hắn là thoát khỏi hoàng gia, du ngoạn bốn phía, làm một người tiêu dao.

Nhưng không như mong muốn, hắn là trưởng tử, có ngôi vị hoàng đế phải kế thừa.

Ta thở dài: “Ngươi cũng là người đáng thương.”

Lương Tề hỏi ta: “Cô có chuyện gì phiền lòng không?”

Ta không muốn đả kích hắn, nói kết hôn với hắn chính là chuyện ta phiền lòng nhất, cho nên thay đổi cách nói: “Có người muốn giết ta, đây chính là chuyện phiền lòng của ta.”

Nếu như không cùng hắn thành thân, ta cũng không bị người nhớ tới.

Bất quá cái này ta không dám nói, cũng không dám suy nghĩ trong lòng.

Dù sao, mệnh lệnh của hoàng thất, không thể không theo.

Lương Tề trầm ngâm một lát, về sau đột nhiên như là nhớ tới cái gì, hỏi ta: “Hôm nay thái hậu cho cô cái gì? Còn nói với cô những gì?”

Hắn hình như có chút phòng bị, ta dừng một hồi, sau đó đem túi đồ kia móc ra, đầu đuôi gốc ngọn nói với hắn.

Đôi mắt Lương Tề cụp xuống, trong mắt xẹt qua một tia không tín nhiệm.

“Nương tử, chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây, cho nên cô có tin lời của ta hay không?”

Thần sắc hắn ngưng trọng, rất là nghiêm túc.

Ta gật đầu: “Tin.”

Hắn cảm thấy Thái hậu không có khả năng đối với hắn tốt như vậy, bao dược liệu này khẳng định có vấn đề, bảo ta đem nó cất đi.

Ta thuận theo ý hắn, đem bao thuốc kia giấu kỹ.

Để tìm ra kẻ muốn hại chúng ta, ta và Lương Tề cả ngày đều ở cùng một chỗ, ngoại trừ hắn đi vào buổi sáng, thời gian còn lại, chúng ta giống như một cặp, ra ra vào vào cùng nhau.

Các phi tần nhìn thấy, còn nói: “Thái tử và Thái tử phi thật sự rất ân ái, chúng ta thật sự rất hâm mộ.”

“Ân ân ái ái thành đôi, hài tử hài tử mau mau tới.”

Ách, gần đây các phi tần hậu cung sao lại cảm thấy hứng thú với chuyện hài tử như vậy?

Không biết có phải bởi vì thái hậu sủng ái ta hay không, những phi tần này rất thích lôi kéo làm quen với ta.

Các nàng ấy nói với ta chuyện Lương Tề khi còn bé, nói hắn ngoan ngoãn nghe lời, học tập chăm chỉ, một ngày có thể học thuộc một quyển sách.

Ta biết Lương Tề lợi hại, nhưng cũng không cần phải khoa trương như vậy chứ?

Ta rất nể tình chăm chú lắng nghe, kì thực là lấy lại tinh thần, cẩn thận quan sát.

Vừa nghĩ tới, những người lôi kéo làm quen với ta này, có thể có âm mưu bí mật muốn giết chết ta và Lương Tề, ta tuyệt đối không có khả năng lười biếng.

Vào ngày lai mặt, giọng nói kia lại vang lên.

“Đã đến lúc tiến hành kế hoạch C, thừa dịp bọn họ về nhà ngoại lai mặt, nửa đường bắt cóc, giết Lương Tề.”

05.

Ngay khi chúng ta nghe về kế hoạch C của người đó, chúng ta đã chuẩn bị từ sớm.

Lương Tề mặc giáp xong, lau sáng bóng cây đao dài, chuẩn bị đầy đủ người và ngựa, chờ nghênh chiến.

Chúng ta một đường đề phòng, làm tốt chuẩn bị khai chiến bất cứ lúc nào.

Nhưng đợi thật lâu, đi thật lâu, đã đến cửa nhà mẹ đẻ, cũng không thấy có động tĩnh gì.

Chúng ta xuống xe ngựa, để tùy tùng khiêng lễ vào cửa.

Vốn là cha ta vui vẻ đi ra nghênh đón, nhưng nhìn thấy Lương Tề một thân mặc trang phục như vậy, có chút sợ hãi, ông lắp bắp nói: “Con rể, ngài mặc một thân này, là muốn chuẩn bị đi đánh trận sao?”

Lương Tề có nỗi khổ không nói nên lời, ta đành phải giải vây thay hắn.

“Phụ thân, người không cần khẩn trương, đây là hôm nay con chuẩn bị cho ngài ấy, con cảm thấy ngài ấy mặc bộ này rất ngầu, và rất đẹp……. trai.”

Dưới cái nhướng mày của Lương Tề, ta cứng nhắc khen cho xong.

Cha ta thở phào nhẹ nhõm, kéo ta qua nhỏ giọng nói: “Làm ta sợ muốn chết, một đám người đen sì, con rể còn mặc khôi giáp, mặt mày sát khí đằng đằng, ta còn tưởng rằng phải xét nhà đâu.”

Lương Tề tuy rằng đẹp trai, nhưng sắc mặt hắn quanh năm lạnh lùng, cự tuyệt người ngàn dặm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...