Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Phu Nhân Ta Thật Xấu

Chương 4



“Nàng, khụ khụ khụ……”

Hình như là hắn bị đáp án này làm cho kinh ngạc, quẫn đến một hơi không đi lên, ho khan.

Ta mê mang nhìn hắn, tay quàng ở trên cổ hắn, lập tức không biết nên làm như thế nào cho phải.

Lương Tề sao đột nhiên nóng như vậy, mặt đỏ như vậy?

08.

Thấy ta nhìn chằm chằm mình, hắn lại ho nhẹ vài tiếng: “Nàng… xuống trước đi, ta ra ngoài tìm đồ ăn cho nàng.”

Ta ngây ngô từ trên người hắn đứng lên, cứng ngắc đưa lưng về phía hắn.

Đợi hắn mặc đồ xong đi ra ngoài, mới dám cử động.

Thật là quá mất mặt

Ta vuốt ve khuôn mặt giống như bị bỏng của mình, ảo não.

Tối hôm qua sẽ không phải là ôm hắn cả một đêm chứ?

Đột nhiên “Ha ha” một tiếng cười khẽ truyền đến, là tiếng lòng của Lương Tề.

Mặt ta càng nóng hơn.

Du lịch tuần trăng mật không mang theo người hầu nào, chỉ mang theo một thị vệ bên cạnh hắn.

Lương Tề luôn luôn muốn văn có văn muốn võ có võ, mặt ngoài nhìn hắn quạnh quẽ nhạt nhẽo, nhưng đi ra ngoài chơi, ngược lại giống như là một thiếu niên chưa trưởng thành.

Gặp phải đồ chơi kỳ lạ, hắn luôn muốn đeo cho ta thử xem.

Một lần lại một lần gọi phu nhân, khiến cho ta rất ngượng ngùng.

Đêm lễ hội hoa đăng này, sau khi chúng ta gửi lời chúc phúc đến đối phương, ta liền níu lấy hắn hỏi: “Ta có đẹp không?”

Lương Tề ngẩn ra, chăm chú nhìn ta, hồi lâu sau mới đỏ lỗ tai nói: “Đẹp.”

Ta bĩu môi: “Vậy ngày đầu tiên ngươi còn nói ta xấu.”

Lần đầu tiên ta làm nũng trước mặt hắn, hơn nữa còn là vô thức.

Ta sai rồi, là ta có mắt không tròng.

Hắn nhận sai rất nhanh.

Chúng ta nhìn nhau cười, từ trong mắt Lương Tề, ta nhìn thấy một số tình cảm đang từ từ trỗi dậy.

Ta kéo hắn lại gần hơn, dưới ánh mắt mong đợi của hắn, ta chậm rãi mở miệng: “Lương Tề, ngươi có hay không…”

Câu kế tiếp ta nói không nên lời, bởi vì, trước ngực ta có một mũi tên đâm vào.

Ngực rất đau, hơn nữa chảy rất nhiều máu.

“Tuế Tuế!!”

Trước khi ngất đi, ta không chỉ nhìn thấy khuôn mặt hoảng hốt đến trắng bệch của Lương Tề, còn nghe thấy tiếng lòng kia, tràn đầy đắc ý.

“Rốt cục cũng đã giết chết được một người.”

Vậy là, ta sắp chết rồi sao?

Nhưng ta mới hai mươi tuổi, ta còn không muốn chết nhanh như vậy.

09.

Loáng thoáng, ta nghe thấy một giọng nói cực kỳ bất ổn, mang theo giọng mũi nặng nề, từng tiếng từng tiếng gọi: “Tuế Tuế…”

Rất ồn ào, ngực lại đau.

Ta chỉ có thể mở mắt ra, nhìn xem là ai đang ầm ĩ.

Đập vào mắt là khuôn mặt chán chường và đôi mắt sưng húp của Lương Tề.

“Tuế Tuế, nàng tỉnh rồi? Nàng rốt cục tỉnh rồi!”

Hắn khóc à?

Hình như là, hắn khóc đến có chút bi ai, cho ta một loại cảm giác đang khóc tang.

Ta bĩu môi, muốn đưa tay vỗ vỗ an ủi hắn, không ngờ lại động tới miệng vết thương: “Úi, chết tiệt, đau.”

Lương Tề thấy thế, lập tức gọi thái y tới, bôi thuốc giảm đau cho ta.

Thái y đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ta và hắn.

Chúng ta không hồi cung, vẫn ở trong khách điếm, bất quá lại có thêm một cái giường ghép, lớn như trong cung.

Lương Tề oán trách nhìn ta, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Ta thở dài: “Muốn nói gì cứ nói.”

Ta vừa dứt lời, hắn liền mở miệng: “Tại sao phải giúp ta chắn tên?”

Lại là một bộ dáng nghiêm túc.

Ta nằm, vuốt ve ngón út của hắn, né tránh hai mắt sắc bén của hắn.

Đúng rồi, đêm Hoa Đăng Hội kia, mũi tên kia là từ phía sau hắn bắn tới, mục tiêu là hắn.

Ta cũng không biết rốt cuộc có thể chết hay không, sẽ đau bao nhiêu, chỉ là theo bản năng, chắn ở trước mặt hắn.

Vừa vặn mũi tên kia, liền trúng ngực ta.

Nhưng phỏng chừng kỹ thuật bắn tên của người nọ không được tốt lắm, bắn lệch, nếu như trúng tim, Diêm vương gia cho dù không muốn nhận, ta cũng không về được.

Ta tốt bụng giúp Lương Tề đỡ tiễn, nhưng hắn lại không vui.

Hắn rất tức giận, mạnh mẽ rút tay lại, không cho ta đụng vào.

Rất nhiều ngày kế tiếp, hắn cẩn thận chăm sóc ta, nhưng lại bày ra sắc mặt lạnh lùng cho ta xem.

Thẳng đến khi ta nhịn không được ủy khuất khóc lên, hắn mới kích động vỗ vỗ sau lưng ta, trấn an ta: “Đừng khóc, là ta không tốt.”

Hắn càng an ủi ta, ta càng được voi đòi tiên, vẫn khóc không ngừng.

Cuối cùng hắn cũng khóc theo, ta bối rối.

“Nếu nàng có chuyện gì? Ta làm sao bây giờ? Nàng làm việc có thể nghĩ đến ta nhiều hơn không.”

“Ta chết đi, không sao hết, thế nhưng nếu nàng chết, ta rất sợ.”

Hắn thút tha thút thít, dừng một hồi, lại tiếp tục nói: “Nàng ngất đi bao nhiêu ngày, ta liền kinh hồn bạt vía qua bấy nhiêu ngày.”

“Ta thậm chí còn nghĩ, là bởi vì ta nên nàng mới như vậy. Ta rất tự trách, ta đã nói muốn bảo vệ nàng, nhưng cuối cùng nàng lại bị thương nặng như vậy, hu hu hu…”

Thấy hắn khóc còn thảm hơn cả ta, ta đành phải dừng lại.

10.

Nhưng ngược lại ta biết, Lương Tề thật sự rất để ý ta.

Ta buồn bực một hồi, mới mở miệng: “Lương Tề, ngươi đè lên ngực ta rồi.”

Hắn hoảng hốt đứng lên, muốn cởi quần áo ta ra xem có chảy máu lần nữa hay không.

Ta ngượng ngùng ngăn tay hắn lại: “Ta không sao, chỉ là một vết thương nhỏ, nhờ ngươi tận tâm chăm sóc bấy lâu nay, ta đã bình phục rất nhanh.”

Hắn siết chặt nắm đấm, trong mắt có ảo não.

Ta biết, mấy ngày nay hắn tức giận không chỉ với ta, mà còn với chính hắn.

Hắn tự trách mình vì đã không bảo vệ ta thật tốt.

Sau khi nghĩ thông suốt một điểm nào đó, miệng ta cong cong, khóe miệng cười càng tươi hơn, tới gần hắn, nhìn mặt hắn, hỏi lại những lời đêm đó chưa hỏi xong.

“Lương Tề, có phải ngài thích ta rồi không?”

Thời gian dừng lại vài giây, Lương Tề nuốt xuống, yết hầu lăn lộn, thanh âm khàn khàn: “Ừm, đúng vậy.”

Đáp án không hề ngoài ý muốn, ta nhào vào trong lòng hắn, xấu hổ đỏ mặt: “Ta cũng vậy.”

Thân thể hắn cứng đờ, qua hồi lâu, mới thật cẩn thận ôm ta, cằm để ở trên đỉnh đầu ta, than thở một tiếng: “Vậy sau này nàng không nên làm những chuyện nguy hiểm này nữa.”

Hắn còn lên mặt sao.

“Cứu chàng cũng không được sao?”

“Dùng an nguy của nàng cứu ta ư, không được. ”Hắn không chút do dự, một chút thương lượng cũng không có.

Sau khi bị trúng tên lần trước, giọng nói ấy reo hò hoan hô.

Ta và Lương Tề đã xác định chính xác, giọng nói kia, chính là của Thái hậu.

Người xưa nói, nơi nguy hiểm nhất, chính là nơi an toàn nhất.

Cho nên, sau khi vết thương lành hẳn, chúng ta lập tức quay về phủ.

Kỳ thật lại nói tiếp, còn phải cảm tạ thái hậu. Nếu không phải vì bà ta, tình cảm giữa ta và Lương Tề cũng sẽ không tiến triển nhanh như vậy.

Chính vì vậy, chúng ta mới quyết định, cùng nhau mặt đối mặt với Thái hậu.

Hỏi xem rốt cuộc điều kiện của bà ta là gì, mới nguyện ý buông tha cho chúng ta.

Nhưng hỏi ra khỏi miệng, bà ta lại giả ngu: “Nghe không hiểu các người đang nói cái gì?”

Ta rất tức giận, muốn xông lên hủy diệt khuôn mặt dối trá của bà ta, Lương Tề lại nắm chặt tay ta, xoa tay để an ủi.

“Thái hậu, từ nhỏ người đã không muốn gặp ta, ta biết người chán ghét ta, hận không thể giết chết ta, kỳ thật, ta cũng chán ghét người.”

“Nhưng hôm nay, ta rất cảm tạ người, đem Tuế Tuế đưa đến bên cạnh ta. Bất luận là âm mưu của người cũng được, hay là quỷ kế khác cũng được, ta cũng nhận, ta quả thật yêu nàng. Nếu nàng muốn, mạng của ta đều cho nàng, ta chỉ hy vọng, ngươi không nên động đến nàng.”

Có chuyện gì vậy?

Lương Tề đến bây giờ có phải vẫn còn cho rằng ta và Thái hậu là một phe phải không?

11.

Lương Tề từng nói, cái chết của mẫu hậu hắn chính là có liên quan đến Thái hậu, Thái hậu nuôi lớn hắn, lại không cẩn thận để cho hắn biết chuyện này, đây cũng là nguyên nhân Thái hậu vẫn muốn mưu sát hắn.

Chỉ bất quá đột nhiên có thêm một người là ta, hơn nữa còn có thể nghe được tiếng lòng lẫn nhau, lúc này mới ôm đoàn hợp tác.

Kỳ thật ta nhìn ra được, hắn rất thương tâm, chỉ là cố giả bộ kiên cường.

Thái hậu nghe xong lời nói của hắn, nhíu mày không kiên nhẫn đuổi chúng ta đi, nói chúng ta đừng ở trước mặt bà ta show ân ái.

Ta kéo Lương Tề đi, muốn về nhà hỏi hắn một chút, có phải đối với ta còn có hoài nghi hay không.

Ở trong phòng, ta chống nạnh, uy phong lẫm liệt: “Lương Tề, chàng còn đang hoài nghi ta cùng thái hậu là một phe đúng không?”

“Chàng làm lòng ta đau đớn, đêm nay chàng ngủ ở phòng khách, đừng tới chen chúc với ta!”

Không để ý tới ánh mắt đáng thương của hắn, trực tiếp đuổi hắn ra khỏi cửa phòng.

Ngoài cửa, truyền đến thanh âm ủy khuất của Lương Tề.

“Phu nhân, ta sai rồi.”

“Phu nhân ~”

Ta biết hôm nay hắn nói như vậy, là bởi vì Thái hậu căn bản cũng sẽ không buông tha hắn. Nếu quả thật là như vậy, hắn muốn bỏ mặc ta, bảo đảm ta bình an vô sự.

Thế nhưng, mặc dù biết hắn cố ý nói như vậy cho Thái hậu nghe, ta vẫn cảm thấy đau lòng.

Hắn nói hắn có thể tùy ý đưa mạng cho ta, ý tứ chính là, nếu như Thái hậu muốn, có thể tìm ta lấy, nhưng điều kiện tiên quyết là, muốn ta bình an.

Không có Lương Tề, ta xoay người trái phải không ngủ được, cuối cùng vẫn kêu hắn vào.

Hắn giống như một con chó xù, ôm ta không buông tay.

“Lương Tề.”

“Ài, phu nhân!”

Hắn phi vào rất nhanh.

Nhìn hốc mắt hắn bị thổi đỏ ở bên ngoài, trong lòng ta mơ hồ đau đớn.

Đau lòng cho hắn.

Ta ôm eo hắn, vùi mặt vào cổ hắn, không nhẹ không nặng cắn một miếng.

“Đây là trừng phạt. ”Ta ngẩng đầu nói với hắn.

Ánh mắt Lương Tề sâu thẳm, đôi môi nóng bỏng dán lên, cực kỳ ôn nhu, giống như sợ ta sẽ bị đụng hỏng.

Trong nháy mắt rung động này, làm cho ta quên hết thảy xung quanh, tận tình hưởng thụ trong ôn nhu say lòng người này.

Trong bóng đêm, chúng ta triền miên, dùng hết toàn lực để có được đối phương.

12.

Ánh trăng dần mờ đi, âm thanh cũng không còn nữa.

Nhưng khi chúng ta nhắm mắt lại, chúng ta cùng nghe thấy một tiếng hoan hô.

“Công lược thành công, nam nữ chính đã yêu nhau, hệ thống thành tích đạt tiêu chuẩn rồi, thời gian chết bất đắc kỳ tử bắt đầu đếm ngược!”

Lương Tề:?

Ta:?

Nam nữ chính, hẳn là chúng ta. Công lược, hẳn cũng là chúng ta. Nhưng chết bất đắc kỳ tử…. là ai?

Ta cùng Lương Tề nơm nớp lo sợ cả đêm.

Sáng sớm hôm sau, đột nhiên truyền đến tin Thái hậu chết bất đắc kỳ tử.

Toàn bộ hoàng cung, đều tràn ngập một mảnh màu trắng.

Chuyện này tới quá đột ngột, ta và Lương Tề trợn tròn mắt.

Tiếng lòng của Thái hậu, cuối cùng nói là: [Thời gian chết bất đắc kỳ tử bắt đầu đếm ngược.]

Sau đó, Thái hậu thật sự chết bất đắc kỳ tử.

Hơn nữa từ sau khi bà ấy đi, ta và Lương Tề, cũng không thể nghe được tiếng lòng của đối phương nữa.

Bất quá chúng ta không ngại, cũng may tai họa ngầm lớn nhất này không còn, trong lòng của ta giống như tháo tảng đá nặng ngàn cân, lập tức được thả lỏng.

Một tháng sau cái chết của Thái hậu, ta đang dọn dẹp phòng và thấy bao thuốc trước kia.

Lúc ấy giấu ở chỗ này, còn chưa có ném.

Ta tiện tay vứt nó đi, bột thuốc bên trong tản ra, loáng thoáng thấy trong đó có chữ viết.

Ta nhặt lên, nhìn thấy trên đó viết: “Ngày hôm sau không thể ra khỏi giường.”

……

Phía dưới cùng còn có một hàng chữ, mờ nhạt, nếu như không chăm chú xem, phỏng chừng sẽ bỏ lỡ.

“Ta là tới trợ giúp các ngươi, không phải tới hại các ngươi, moah moah”

Ta đưa cho Lương Tề xem, Lương Tề nói, đây là chữ của Thái hậu.

Hơn nữa ta lại đem bao bột kia gói lại, cho thái y kiểm tra, thái y nói đây là một bao xuân dược bình thường.

Thuốc kích dục tinh khiết.

Ta và Lương Tề lại song song nằm trên giường cảm khái nhân sinh.

“Quá thần kỳ, chàng nói Thái hậu có phải là Thái hậu lúc trước không, bà ấy là kẻ ngoại lai, có năng lực đặc thù, để cho chúng ta nghe được tiếng lòng, tác hợp chúng ta cùng một chỗ?”

“Tại sao bà ấy lại tác hợp cho chúng ta?”

“Bởi vì bà ấy nói, bà ấy có nhiệm vụ nha.”

Lương Tề gật đầu: “Nàng nói hình như cũng đúng.”

Ta tiếp tục phát huy trí tưởng tượng của mình.

“Bà ấy mang theo nhiệm vụ đến tác hợp chúng ta, sau đó thấy chúng ta yêu nhau, lại mang theo nhiệm vụ đem Thái hậu hại ngươi lúc trước mang đi. Nhiệm vụ của bà ấy hoàn thành, sau đó siêu năng lực lại được tăng lên, nhất cử lưỡng tiện.”

Tay Lương Tề gây án trên người ta, lại có thể phân tâm đáp lại ta: “Sao nàng nhìn ra được?”

“Trong thoại bản đều viết như vậy mà.”

Tay hắn dừng lại một hồi, đoán chừng là cảm thấy ta nói có đạo lý.

Sau đó lại bắt đầu động tác, thanh âm mơ hồ: “Nàng rất có tiềm lực đi viết kịch bản.”

Ta vừa định trả lời, miệng lại bị chặn lại.

Sau đó, Lương Tề rúc trong chăn, ta nhịn không được trêu chọc hắn: “Sao chàng vừa yếu vừa mạnh vậy?”

Đoán chừng là nghe được ta nói hắn yếu, hắn không vui, hừ một tiếng quay đầu liền không để ý tới ta.

Ta cười cười, cảm thấy cuộc sống này thật thú vị, sau này còn có thể thú vị hơn, ta rất chờ mong.

Chương trước Chương tiếp
Loading...