PHU QUÂN NHÀ TA ĐA NHÂN CÁCH - Chương 9: Đều là cầm thú! (HẾT)
Cập nhật lúc: 2025-07-10 02:26:01
19
Nhát d.a.o đó, vẫn chừa ba phần lực, lấy mạng của Đoạn Linh Quân.
Hắn hôn mê hơn mười ngày mới tỉnh.
Ta luôn ở cạnh .
Đoạn Linh Quân mở mắt, trong mắt mơ hồ, dường như quên mất là ai.
Ta căng thẳng quan sát nét mặt .
Mãi đến khi Đoạn Linh Quân sang, nở nụ dịu dàng với , bụng , giọng khẽ gọi: “Lạc Lạc.”
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ thành công , Đoạn Linh Quân ban đêm chiếm lấy cơ thể.
Ta đỡ dậy, xoa xoa băng quấn n.g.ự.c .
“Chàng sẽ trách tay quá nặng đấy chứ?”
“Không …” Đoạn Linh Quân cưng chiều vén sợi tóc dài bên tai , khẽ vuốt.
Những ngày đó, Đoạn Linh Quân đối xử với cực .
Sáng sớm ôm tỉnh dậy, hôn lên trán mới đồ lên triều.
Tối đến trở về, ôm thùng tắm, chẳng cần gì, giúp tắm rửa.
Có lúc quá thoải mái, lười biếng ngủ quên mất.
Đoạn Linh Quân cũng gọi dậy, giúp mặc y phục ngủ, lau khô tóc, bế trở giường nghỉ ngơi.
Ta chỉ than một câu là miệng nhạt, ăn đồ chua.
Hắn liền sai hái mận tươi ngon nhất, rửa sạch, gọt vỏ từng quả từng quả đút cho .
Y phục cho con cũng chẳng cần lo, sai tiệm may nhất kinh thành hết.
Ngay cả bà đỡ cũng là kinh nghiệm nhất mà Đoạn Linh Quân đích chọn.
Lúc ở nhà, bên cửa sổ tắm nắng, bên cạnh là mâm trái cây và bánh ngọt, giống như một con mèo lười biếng.
Cho đến khi, Đông Cô vội vàng về, nhỏ bên tai : “Tiểu thư, nô tỳ gặp Lâm Ngọc Từ .”
Từ khi Đoạn Linh Quân tỉnh , sắp xếp cho Lâm Ngọc Từ rời khỏi viện của chúng .
Còn nàng đưa , cũng hỏi.
Sắc mặt Đông Cô hoảng:
“Nàng về nhà chính Đoạn gia, mà công tử sắp xếp ở nơi khác, nếu nô tỳ mua điểm tâm thì đụng .”
“Nô tỳ tận mắt thấy công tử xuống xe ngựa, viện của Lâm Ngọc Từ.”
Miếng mứt tay kịp đưa miệng, rơi xuống đất.
Đây gọi là — dưỡng ngoại thất.
Đông Cô sốt ruột tức giận: “Tiểu thư, bây giờ?”
“Không , xem .”
Ta đội mũ trùm, đến viện nhỏ mà Đông Cô .
Đang lo , thì thấy tiếng phụ nữ trong viện.
Không thể trách lén, vì mỗi Lâm Ngọc Từ nổi giận đều là gào thét điên cuồng.
“Ta đợi lâu như ! Huynh sẽ phụ , sẽ cưới …
“Thẩm Trường Lạc là cái thá gì? Ngoài cái mặt dễ , ngày thường thì lười biếng, cái gì cũng !
“Nàng may đồ cho ? Biết nấu cơm ? Ngay cả việc quản sổ sách tiếp đãi ở phủ Quốc công nàng cũng lười nhúng tay.”
Ta hiểu.
Cãi thì cãi, mắng gì?
Trong phủ thợ may, đầu bếp, quản gia, giữ sổ sách, một hết thì Đoạn Linh Quân trả lương gấp ba ?
Giọng Đoạn Linh Quân chậm rãi: “Những việc đó, cũng cần nàng .”
Lâm Ngọc Từ nức nở: “Nhị công tử, ngại .”
Đoạn Linh Quân như đang kiềm chế tính khí: “ Trường Lạc để ý, vì mấy chuyện , nàng đ.â.m một dao, đ.â.m thứ hai.”
Bất ngờ nhắc tên, chột xoa xoa mũi.
“Chúng là thanh mai trúc mã, nhưng cũng chỉ là thanh mai trúc mã thôi…”
Giọng Đoạn Linh Quân dần lạnh :
“Nàng nên lừa Trường Lạc, ở đình nghỉ mát ở Bắc địa cùng nàng mấy câu đó, vốn .
“Nàng cố ý tìm đóng giả để lừa nàng , khiến nàng bỏ .”
“Đừng mà!”
Lâm Ngọc Từ cố giữ chặt : “Sau sẽ dùng mấy chiêu trò đó nữa, cầu xin đừng tuyệt tình như .”
Đoạn Linh Quân lạnh giọng:
“Ngày mai sẽ đưa nàng về bên phụ mẫu, trả khế bán cho nàng, từ nay về nàng là tự do, thể tùy ý gả , sẽ chuẩn của hồi môn cho nàng.”
Lâm Ngọc Từ như mất hồn: “Ta gì ? Bao năm qua, chẳng lẽ bằng một năm ngắn ngủi của nàng ?”
“Ta cưới nàng , thì trách nhiệm với nàng .
“Xin , Ngọc Từ… từ lúc nào, để tâm đến nàng .”
20
Ta xoa xoa đôi chân tê rần vì xổm, dậy.
Đông Cô vội đỡ lấy :
“Tiểu thư bắt gian ? Người là chính thê mà.”
“Bắt cái gì? Ngươi tưởng bắt cá ? Mệt lắm.”
Ta ngoắc tay với Đông Cô:
“Về phủ thu dọn đồ thôi, chúng về nhà họ Thẩm ở một thời gian.”
Ta dẫn Đông Cô rời khỏi phủ Đoạn gia bao xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phu-quan-nha-ta-da-nhan-cach/chuong-9-deu-la-cam-thu-het.html.]
Đoạn Linh Quân đuổi theo.
Tấm áo choàng tung , chặn xe ngựa nhà họ Đoạn.
Vén rèm xe lên, ánh mắt chằm chằm chớp, trong đôi mắt đen sẫm ba phần giận, bảy phần ấm ức.
“Lạc Lạc, còn chỗ nào ?”
Ta … là nhân cách ban ngày, giả bộ.
Giả nhân cách ban đêm để lừa lấy lòng tin của .
Nếu phát hiện qua với Lâm Ngọc Từ, khi còn lừa dài dài!
Ta :
“Chỉ là về nhà đẻ nghỉ ngơi, phu quân yên tâm, sẽ sớm thôi.”
Đoạn Linh Quân hoảng hốt, lập tức từ chối:
“Không ! Ta đồng ý.”
“Sao đồng ý?”
Hắn cố nén cơn giận, nhẹ nhàng :
“Bụng nàng to , để nàng về một yên tâm.”
“Không , nhà họ Thẩm cũng thể mời đại phu và bà đỡ.”
Đoạn Linh Quân hít sâu, nhắm mắt.
Mở mắt , đổi thành một khác.
Ta nhào tới, ôm lấy cổ :
“Ta nhớ lắm.”
Hắn hôn lên đỉnh đầu , dịu dàng trầm giọng:
“Ta cũng .”
“Vì đ-âm một dao, tỉnh dậy vẫn là nhân cách ban ngày?” – đây mới là điều quan tâm nhất.
Hắn nhẹ nhàng vuốt bụng .
Lần đầu tiên, thấy dáng vẻ mang thai. Chàng khẽ :
“Ta và dung hợp , ký ức của hai thông suốt.
“Chỉ là nhân cách ban ngày của Đoạn Linh Quân mạnh hơn một chút, cho ngoài thì , trừ khi đến ban đêm.”
Ta kinh ngạc.
Nói cách khác, Đoạn Linh Quân ban ngày hết những gì phiên bản ban đêm .
Đoạn Linh Quân ôm lòng, để tựa vai .
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Nhẹ nhàng vuốt dọc lưng .
“Đừng lo, hiểu rõ lòng .
“Chúng đều yêu nàng như .”
Vậy tức là …
Ta hai trượng phu? Có lời quá ?
…….
Phiên ngoại
Buổi tối thả màn trướng.
Ta chút thẹn thùng, ôm lấy cổ Đoạn Linh Quân.
Đại phu thai tụt xuống, vợ chồng mật cũng giúp sinh dễ, mới bằng lòng thử.
Người cẩn thận tránh bụng , hôn đến choáng váng mơ hồ.
Chuyện đó, khá thuận lợi
đến giữa chừng …Đoạn Linh Quân bỗng nhiên cứng , thần sắc biến đổi liên tục. Haizzz. Đa nhân cách thật là phiền phức mà
“Đứa bé rốt cuộc là của , là của ?” – Nhân cách ban ngày bỗng nhiên lải nhải oán trách.
“Cút ! Ban đêm là thời gian của !” - Đoạn Linh Quân nhân cách ban đêm tự véo miệng .
Ta bỗng thấy sợ.
Người mặt vẻ quá kỳ dị.
Hai nhân cách đều giành quyền kiểm soát.
“Ờ… tự nhiên thấy bụng khó chịu, để .”
Ta mặc đồ lặng lẽ trốn ngoài.
Màn trướng bắt đầu cãi :
“Đều do ngươi, dọa vợ chạy mất !”
“Trách ? Không ngươi đòi ngoài ? Không Lạc Lạc nhát gan đang mang thai …”
Và thế là …
Phu quân của thêm một sở thích mới.
Bịt mắt , hôn lên môi , thì thầm bên tai:
“Lạc Lạc, đoán xem ai đang hôn nàng?”
Tốt lắm.
Ta bám lấy mép bàn.
Hai nhân cách giờ đổi qua đổi dễ như trở bàn tay.
Ta dần học cách chấp nhận — cá mặn, phó mặc phận.
“Đoán sai thì phạt.”
“Hư… hư…” – rên rỉ khe khẽ, đầu lưỡi cuốn lấy nước mắt.
“Đoán xem, nụ hôn là ai?”
Đoạn Linh Quân ban ngày thì cục súc, ban đêm thì dịu dàng.
lên giường , tất cả đều là cầm thú!
(Hoàn)