Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Phu Quân Ốm Yếu Của Tôi

Chương 3



Tôi nhìn bộ dáng hắn nửa thân thể đều muốn xuống mồ sau phong ba tối qua, cười ha ha không tin là thật.

4.

Nhưng là mọi người trong nhà, thôi cũng không cần nhắc tới, liền nói đám đầu bếp trong Hầu phủ thật là tuyệt nha!

Lúc đầu tôi còn tưởng, sau khi gả tới đây liền phải cùng Hoa Hành Quân ba bữa cháo loãng nấu cùng kỷ tử, bởi vậy còn cố ý mang theo mấy người đầu bếp tới làm của hồi môn. Thật không ngờ tới hắn lại để cho người khác giúp tôi làm cơm, khiến cho đám đầu bếp tôi mang tới không có đất dụng võ.

Nhìn trên bàn bày đầy món ngon, ma ma thấp giọng hỏi: “Ngươi có chắc Thiếu phu nhân nhà ngươi ốm yếu nhiều bệnh, lúc trước ở nhà chỉ uống sương?”

Tiểu Thúy chột dạ ho nhẹ một tiếng: “Có thể là tiểu hầu gia của các ngươi… Vượng thê.”

“Đó là gà bách hoa của Giang Nam đúng không?” Tôi thả miếng chân giò đã được gặm sạch sẽ xuống, hướng vào trong chén của hắn liếc mắt một cái.

Trong chén của hắn đựng một cái đùi gà, hai nha hoàn bên cạnh đang dùng đũa cùng kéo cắt thịt gà thành từng miếng nhỏ, sắp xếp ngay ngắn trong đĩa.

“Ừm, nàng cũng thử một chút đi.” Hoa Hành Quân ra hiệu hạ nhân bưng đĩa gà còn nguyên tới trước mặt tôi.

Tôi nhìn đôi đũa ngọc hắn cầm, chậm rãi gắp mấy miếng gà đã được xé nhỏ bỏ vào trong bát cháo, sau dó dùng thìa từ từ uống.

Rồi lại cúi đầu nhìn hai tay đầy dầu mỡ của mình.

Quên đi, vẫn là ăn theo cách này càng ngon hơn.

Lúc ăn cơm tôi luôn rất tập trung, ăn cũng rất nhiều. Hoa Hành Quân mỗi lần chỉ ăn một chén cháo nhỏ, cho nên sau khi hắn ăn xong, luôn thích chống cằm, cười híp mắt nhìn tôi ăn.

Người luôn chuyên chú trong mỗi bữa ăn như tôi, đều bị hắn nhìn chằm chằm tới mức xấu hổ.

Thân thể của hắn không tốt, hầu như không ra khỏi cửa. Mà tôi lại thích chạy nhảy khắp nơi, cho nên mỗi lần ra ngoài chơi trở về đều bị hắn lôi kéo kể lại những chuyển xẩy ra bên ngoài hơn nửa ngày.

Tôi liền buồn bực, một đại nam nhân, tại sao lại thích nghe những chuyện tầm phào bát quái như vậy?

Những người hầu trong viện Hoa Hành Quân cũng rất hòa thuận với tôi, bởi vì tôi luôn hào phóng với bọn họ, tiền thưởng của tôi có đôi khi so với tiền lương một tháng của bọn họ còn nhiều hơn.

Tóm lại, sau khi tôi gả tới đây, ngoại trừ bà bà thường gây một ít rắc rối, cùng cuộc sống sinh hoạt ở Cẩm Châu lúc trước cũng không có gì khác nhau.

Nhưng bà bà đúng thật là rất giỏi tìm rắc rối!

Tôi không đọc được sổ sách, bà liền gọi tôi tới một mình kiểm tra, nói tôi không có dáng vẻ của chủ mẫu Hầu phủ, liền phạt tôi quỳ trong Phật đường hai tháng.

Tôi cảm thấy tủi thân nhưng lại không có chỗ trút, đem cơn giận phát tác ở trên người Hoa Hành Quân.

Tôi vẫn nhớ đêm đó sau khi ném ly rượu, tôi ở trong ngực hắn khóc lóc nói muốn về nhà, sáng hôm sau khi tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng, hắn cũng không nói gì. Liền bắt đầu giúp tôi học xem sổ sách.

Hầu phu nhân sai người đến truyền tôi qua, lần này là Hoa Hành Quân đi thay tôi.

Kéo lê thân xác ốm đau bệnh tật, vì tôi, một thân một mình đi tìm mẹ kế của hắn.

Đó là lần thứ hai tôi khóc sau khi gả tới đây.

5.

Hoa Hành Quân đi hồi lâu vẫn chưa trở lại, tôi lau nước mắt xong liền muốn đi tìm hắn, lại bị thị vệ của hắn ngăn cản: “Thiếu phu nhân, chủ tử nói có một số việc cần ngài ấy phải tự mình giải quyết mới được, xin ngài hãy tin tưởng ngài ấy.”

Tất nhiên là tôi tin hắn, nhưng tôi vẫn lo lắng cho hắn.

Bệnh của Hoa Hành Quân đã mời danh y khắp thiên hạ, không biết đã bỏ ra bao nhiêu bạc trắng để điều dưỡng thân thể, nhiều năm như vậy vẫn không thuyên giảm mà ngược lại càng trở nên nghiêm trọng.

Tôi đã sớm hoài nghi điều này từ lâu, cũng cẩn thân kiểm tra kĩ đồ vật mỗi lần Hầu phu nhân đưa tới, nhưng không phát hiện ra cái gì.

Hầu phu nhân tái giá tới chỉ có một đứa con trai chế/t yểu, hiện tại Hầu phủ trên dưới cũng chỉ có Hoa Hành Quân một dòng độc đinh, chẳng lẽ bà còn muốn cho Hoa gia tuyệt hậu?

Tôi nhíu mày đi tới đi lui trong sân, tiểu Thúy kêu rên một tiếng: “Ôi, phu nhân ơi, người đừng đi qua đi lại nữa, nô tỳ đều muốn chóng mặt rồi!”

“Ngươi ngồi ở kia choáng cái gì…đợi đã!”

Tôi dừng lại bước chân, đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm gì đó rất kỳ lạ, tìm hồi lâu mới phát hiện ra đó là một góc vườn trồng hoa hẻo lánh trong viện.

Tiểu Thúy ngơ ngác hỏi: “Tiểu thư, có cái gì không đúng sao?”

“Tiểu Thúy, ngươi còn nhớ Gà bách hoa của Giang Nam không?”

“Nhớ kỹ nha, chúng ta lúc trước cũng thường xuyên ăn món này ở Cẩm Châu, nhưng đầu bếp hình như không thích làm món này lắm, lần nào cũng phàn nàn cả nửa ngày.”

Tôi híp híp mắt, nhìn chằm chằm vào bông hoa: “Đúng vậy, bởi vì món ăn này cần một loại hoa gọi là hoa hương đêm. Hoa hương đêm có tác dụng thanh lọc gan và cải thiện thị lực, nhưng hương hoa của nó lại có hại cho thân thể con người, đặc biệt là về đêm khi hoa thơm nhất ”.

Tiểu Thúy không nhận ra hoa hương đêm, nhưng lại hiểu được ánh mắt của tôi.

“A, đây không phải là trước phòng ngủ của ngài cùng cô gia sao? Những bông hoa này là để ngắm cảnh, hay là cố ý trồng cạnh cửa sổ.” Tiểu Thúy hiểu ý tôi.

“Tiểu Thúy, ngươi đi hỏi ma ma phụ trách hoa cỏ một chút… Không, ngươi trực tiếp đi hỏi nhũ mẫu của cô gia, những bông hoa hương đêm này là ai đưa tới.”

Tôi một bên nhỏ giọng phân phó nàng, một bên bước tới, rón rén vặt hết những bông hoa trắng trong bụi.

Trong đêm, tôi kéo Hoa Hành Quân lên giường và lặng lẽ kể cho anh ấy nghe chuyện này.

“Thật ra nàng không nên hỏi nhũ mẫu.” Hoa Hành Quân nói.

Tôi giật mình, hơi cau mày: “Vậy những người trong viện này…”

“Ngoại trừ người thị vệ mà mẹ đẻ để lại cho ta, đều không thể tin.”

“Vậy chẳng phải là ta đã đánh rắn động cỏ.” Tôi vừa lo lắng vừa hối hận, không khỏi cảm thấy đau lòng cho người trước mặt.

Thân thể của hắn ban đầu đã không tốt, những người xung quanh lại muốn hãm hại hắn, mỗi ngày chỉ có thể sống dưới sự giám sát…

“Không sao, ta cũng quen rồi. Hơn nữa Kiều Kiều lo lắng cho ta như vậy, ta rất vui vẻ.”

Hoa Hành Quân khẽ mỉm cười, đưa tay vén lọn tóc trước trán tôi, lời nói của anh khiến tai tôi nóng lên.

“À sáng nay chàng đi lâu như vậy, bà ấy có làm gì chàng không?” Tôi lại nghĩ đến.

“Ta đã cùng dì thương lượng một số chuyện, bà sau này sẽ không làm khó nàng.” Hoa Hành Quân nắm chặt tay của tôi, nhẹ nhàng vỗ nhẹ biểu thị an ủi.

Tôi lại sốt ruột nói: “Làm khó ta thì có làm sao? Điều quan trọng nhất là không được xuống tay với chàng!”

“Bà ấy sẽ không xuống tay với ta. Ta đã nhờ người kiểm tra Hoa hương đêm rồi, là Hoa Sùng An giở trò.”

Hoa Sùng An? Cái tên này sao lại quen như vậy…

Hoa Hành Quân lại ho, tôi vội vàng vuốt lưng cho hắn, đột nhiên phản ứng: “Đợi đã! Đó không phải là cha của chàng sao!?”

Chương trước Chương tiếp
Loading...