Phu Quân Ốm Yếu Của Tôi
Chương 5
8.
“Thúy nhi, ngươi cũng tiện tay nhặt một cành cây đi, đến lúc đó cứ yên tâm lớn mật cùng ta động thủ, xảy ra chuyện đã có cô gia thay chúng ta gánh!”
Tôi ước lượng trọng lượng của nhánh cây trong tay, cảm thấy vừa khẩn trương lại kích thích.
“Yên tâm đi Thiếu phu nhân, em đã sớm chuẩn bị xong rồi!” Tiểu Thúy cho tôi xem thứ mà nàng đang cầm, không biết nha đầu chết tiệt này ở nơi nào trộm được cây côn, so với cái của tôi còn rắn chắc có tác dụng hơn nhiều.
“Đi thôi, một lát nữa em đi đầu, ta sẽ phối hợp với em!” Tôi vỗ nhẹ vai của nàng, lùi lại phía sau.
Hai chúng tôi ngươi một lời ta một câu giúp nhau tăng dũng khí, lặng lẽ mon men ra sau hòn non bộ ở hậu viện, dưới ánh trăng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy phía trước có một bóng người.
“Tên trộm to gan! Bỏ vũ khí! Ngồi xổm xuống, ôm đầu, thành thật một chút! không phải chúng ta…” Hai chúng tôi ẩn nấp hồi lâu, cuối cùng quyết định ra tay trước, quơ lấy nhánh cây liền xông tới, nhưng không biết làm thế nào, tôi chỉ có thể nhắm mắt tăng thêm lòng dũng cảm cho mình.
“Đợi… đợi một chút, thiếu phu nhân, là…. là cô gia!?” Tiểu Thúy đột nhiên nói.
Hả?
Tôi mở mắt ra, quả nhiên thấy trước mắt có hai người.
Một người trong đó là một đại hán cường tráng thân cao tám thước, giờ phút này đang nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.
Người còn lại là vị phu quân ốm yếu nhiều bệnh của tôi, giờ phút này trên tay đang cầm một thanh kiếm còn đang nhỏ máo, ngơ ngác mà nhìn hai người chúng tôi.
“Phu, phu quân?” Tôi không chắc chăn gọi một tiếng.
Hoa Hành Quân tay run một cái, thanh kiếm rơi xuống đất kêu một tiếng, sau đó sắc mặt tái nhợt che ngực quỳ xuống, nắm tay che bên miệng khụ một tiếng phun ra một búng máu trong miệng.
Tôi:”……”
Ngươi là tùy thân mang theo bao máu bên người sao nói nôn liền nôn?!
“Đừng giả bộ nữa.” Tôi ha ha hai tiếng, vứt nhánh cây sang một bên.
Tiểu Thúy còn chưa hiểu, lo lắng hỏi thăm: “Thiếu phu nhân, cô gia nôn nhiều máu như vậy, ngài không đi đỡ một chút sao?”
“Làm sao anh ta có thể chảy máo nhiều như người bên cạnh? Ta nghĩ người được giúp nên là hắn ta mới đúng.” Tôi hừ lạnh một tiếng, kéo Tiểu Thúy quay người rời đi.
Coi như có mù hay có ngốc tới đâu tôi cũng đã rõ, chẳng trách Hoa Hành Quân lại dễ dàng đồng ý cho tôi đến đây dự tiệc, hóa ra là anh ta vẫn luôn đi theo phía sau.
Thiệt thòi tôi còn chăm sóc hắn hơn nửa năm, ngày đêm lo lắng không biết ngày hôm sau tỉnh dậy mình có biến thành quả phụ không. Kết quả, cái vị được gọi là m a bệnh này không chỉ có thể lặng lẽ lẻn vào phủ Tam hoàng tử mà còn có thể bất động thanh sắc nhẹ nhàng giải quyết một tên tráng hán.
Cho nên hắn mới không thèm để ý chút nào đến những tai mắt trong phủ, tự tin nói với tôi rằng không cần phải lo lắng gì cả.
Hóa ra cái gọi là tin đồn cơ thể dần trở nên ốm yếu từ sáu bảy tuổi, sống không quá tuổi hai mươi, đều chỉ là một âm mưu do hắn thiết kế ra mà thôi.
Trong lúc nhất thời tôi không biết nên vui hay là nên giận.
9.
Người chết trong phủ của Tam hoàng tử chính là đại thống lĩnh Cấm Vệ quân, không biết là ai báo án, nghe nói sau khi chúng tôi hồi phủ không bao lâu, quan binh liền đem phủ hoàng tử bao vây đến một giọt nước cũng không lọt.
Hoa Hành Quân suốt đêm không trở về.
Tôi không cần suy nghĩ nhiều liền có thể đại khái hiểu được chuyện này.
Người mời tôi đến hậu hoa viên chính là tâm phúc của Hoa Sùng An, nhưng lại không thấy bóng dáng đâu, ngược lại người chờ ở đó lại là thống lĩnh Cấm Vệ Quân.
Ly rượu mà Tam hoàng tử phi muốn lừa tôi uống, xem ra cùng chuyện này không thoát khỏi quan hệ.
Nghĩ đến tam hoàng tử không được sủng ái, một hầu gia nhàn tản không dính líu đến việc tranh chấp trong chiều đình, cùng Thống lĩnh cấm vệ bảo vệ hoàng cung, ba người này đều là người trên cùng một thuyền.
Chỉ là Hoa Sùng An, một nho sinh lại có thể nghĩ ra thủ đoạn hèn hạ như vậy, chỉ vì khiến cho tôi thân bại danh liệt, đồng thời để cho Hoa Hành Quân cũng liên luỵ mà mất đi danh tiếng, thật sự là đáng buồn cười.
Không biết Hoa Hành Quân đã biết kế hoạch này từ trước hay chỉ là sau khi bí mật đi theo tôi mới phát hiện ra, tóm lại Hoa Sùng An đều chú định chơi không lại con của hắn.
Tôi cũng không hiểu được, phải thông minh tài trí cỡ nào, mới có thể bắt đầu ngụy trang mình ngay khi còn nhỏ như vậy?
Đầu óc tôi hỗn loạn, thức trắng một đêm suy nghĩ đủ thứ, cuối cùng chạm vào một bên giường lạnh băng, cảm thấy tất cả những thứ này đều trống rỗng.
Mặc kệ hắn lợi hại đến cỡ nào, cũng dám cả đêm không về? Vậy tôi cũng phải cho hắn biết thế nào là lễ độ!
“Tiểu Thúy, không có lệnh của ta, không được để cô gia tiến vào viện.”
“Vâng, Thiếu phu nhân.”
Lúc đi ra phân phó, liếc nhìn mấy người trong viện, đều là những gương mặt xa lạ, xem ra Hoa Hành Quân đã diệt trừ hết nhãn tuyến mà Hoa Sùng An sắp xếp vào đây.
Vậy xem như lời phân phó của tôi đều vô ích, nếu là hắn muốn tiến vào, cũng ngăn không được.
Ban đêm, đúng như tôi dự đoán.
“Phu nhân, ta sai rồi.” Hoa Hành Quân tiến vào trong viện, nhưng cũng rất cho tôi thể diện mà không trực tiếp vào phòng.
“Phu quân có sai cái gì sao? Chỉ là một ngày một đêm không có về nhà mà thôi, thiếp thân sao dám trách ngài?” Tôi âm dương quái khí trả lời.
“Kiều Kiều, ta thật sự có chuyện không thể rời đi, hiện tại xong việc, liền ngay lập tức trở về giải thích cho nàng.” Hoa Hành Quân hạ nhỏ thanh âm, xem ra bên ngoài có không ít hạ nhân đang xem náo nhiệt.
“Nói một vạn lần, tên của ta là Chu Giáp Giáp.” Tôi tức giận mở cửa, kéo người vào.
Hiện tại thì tốt rồi, biết hắn từ trước đến giờ chỉ là giả vờ, cũng không cần phải cẩn thận từng li từng tí nữa.
“Ta biết Hoa Sùng An muốn xuống tay với nàng, mặc dù đã bố trí tốt để chuẩn bị thu lưới, nhưng tóm lại cũng không thể yên lòng, cho nên mới âm thầm đi theo nàng. May mắn ta đi, mới phát hiện ra thống lĩnh Hoàng Thống đang cùng Hoa Sùng An làm giao dịch, muốn hại nàng…Ta nhất thời không nhịn được, liền xuống tay có chút mạnh.”
Hoa Hành Quân vòng tay qua vai tôi, đẩy tôi xuống giường rồi ngồi xuống bên cạnh.
Ra tay có chút nặng, chính là nói hắn không tiếng động chơi chết tráng hán thống lĩnh mười vạn Cấm Vệ quân Hoàng thành?
Hoa Hành Quân thực sự đã giải thích từng chuyện từng chuyện một cho tôi nghe, chỉ là giải thích một hồi, bàn tay liền không an phận không ngừng chuyển động khắp cơ thể tôi.
“Nghe mẫu thân nói, Kiều Kiều trong bữa tiệc công khai tán thưởng vi phu, còn nói mình đang có thai.”
“Đây là hành động bất đắc dĩ dưới tình thế cấp bách mà thôi, nửa năm nay chàng đã làm những gì còn cần ta nói sao?” Tôi đè lại tay của hắn, trừng mắt nói.
“Quả thực, nửa năm này vi phu đã phải chịu đựng rất vất vả.”
Giọng nói của Hoa Hành Quân rất dễ nghe, không còn suy yếu giống như lúc trước, dỗ dành người ta đắm chìm trong sự dịu dàng này.
10.
Ngay tại lúc hắn lôi kéo tôi làm chuyện hoang đường đến hơn nửa ngày, thánh chỉ của Hoàng đế đến.
Nghĩa Vũ Hầu phủ tạm thời bị niêm phong, Hoa Sùng An cũng bị mang đi.
Hoàng đế kiêng kỵ nhất việc con mình kết bè kết cánh, đặc biệt là loại hoàng tử bình thường không được chú ý đến, lén lút ở sau lưng mài một thanh đao lớn, mọi lúc đều nhìn chằm chằm vào đế vị.
Hai người mà Tam hoàng tử chiêu mộ lần này, tình cờ lại là người mà Hoàng đế vẫn luôn tín nhiệm. Lập tức khiến cho long nhan giận dữ, mặc dù Hoàng thống lĩnh đã chết, nhưng vẫn như cũ liên lụy tới cửu tộc.
Cấm quân bao vây nghĩa Vũ Hầu phủ, Hoa Hành Quân lại vẫn nghênh ngang kéo tôi ra khỏi cửa lớn mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Hắn nhìn ra lo lắng của tôi, nói: “Nàng cho rằng tại sao quan binh cùng cấm quân lại hành động nhanh như vậy? Bọn họ bao vây chính là Hầu phủ, cùng phủ công chúa của chúng ta không có quan hệ.”
Trưởng công chúa Đoan Dương cùng Tấn Dương công chúa đều là muội muội của hoàng đế, cho dù có kết hôn, phủ công chúa cũng vẫn ở trong tay các nàng.
Mà phủ của trưởng công chú Đoan Dương lại ở dưới danh nghĩa của Hoa Hành Quân.
Lời nói này của Hoa Hành Quân đại biểu cho việc hắn đã cắt đứt quan hệ với Nghĩa Vũ Hầu Phủ.
“Chàng bộc lộ rõ như vậy, không sợ thánh thượng nghi kỵ?” Tôi vẫn có chút lo lắng.
“Yên tâm đi, trong lòng bệ hạ luôn cảm thấy hổ thẹn với mẫu thân ta cùng dì Tấn Dương, ông ấy sẽ không làm gì ta.” Hoa Hành Quân siết chặt tay tôi, cười nói:
“Huống hồ, nếu ta thật sự không quyền không thế, thì ở rể Cẩm Châu cũng là một ý kiến hay.”
Tôi né tránh ánh mắt của hắn, lúc này mới chú ý hắn đã dẫn tôi đến đại lao Hình bộ.
Nơi này giam giữ phụ thân của hắn, nghĩa Vũ Hầu Hoa Sùng An.
“Vì một nữ nhân, ngươi lại có thể làm ra chuyện bất trung bất hiếu như vậy! Lão phu thực hối hận… lúc trước không có gọn gàng dứt khoát chơi chết ngươi!”
Hoa Sùng An mặc y phục của tù nhân, tóc tai bù xù, trông hoàn toàn khác với bộ dạng phú quý trước kia.
“Vậy vì sao ngài lại có thể nhẫn tâm đến mức hạ độc cả thê tử của mình?” Hoa Hành Quân lạnh lùng nhìn ông ta.
Hai người bọn họ ngày thường trông khá giống nhau, nhưng những lời đối thoại lúc này lại không có chút nào giống như hai phụ tử.
“Ha ha, vậy thì nên hỏi đồ tiện nhân kia một chút! năm đó ta đã là tiến sĩ cập đệ, tiền đồ vô lượng. Nàng lại lợi dụng thân phận trưởng công chúa của mình, cứng rắn ép buộc ta làm phò mã, làm hại ta cuối cùng chỉ có thề làm một Hầu gia nhàn tản không quyền không thế! Về sau lại sinh ra cái thứ ăn cây táo rào cây sung như ngươi, thật sự là chết cũng muốn kéo ta theo…”
Giọng điệu của Hoa Sùng An vô cùng kích động, ánh mắt nhìn Hoa Hành Quân như muốn ăn thịt người.
Rất nhiều chuyện, tôi đột nhiên liền hiểu rõ.
Lẽ ra hắn mới đúng là người xin thánh chỉ ban hôn, nếu không thì tại sao công chúa Tấn Dương lại bất mãn với tôi như vậy, bát thuốc đêm tân hôn có lẽ cũng do hắn làm…
Mọi chuyện đều là do trưởng công chúa tuyển chọn hắn.
Tam hoàng tử muốn đế vị, Hoa Sùng An cũng không thể có được địa vị mà bản thân mình muốn, cho nên mới bắt tay với tam hoàng tử, hy vọng không làm cho người khác chú ý, mà sau này lại có thể tham gia triều chính một cách đường hoàng.
Nhưng mọi chuyện vẫn vượt quá tầm kiểm soát – con trai ông ta thông minh hơn ông ta nghĩ rất nhiều, ngay cả người vợ đã khuất cũng có đề phòng.
“Hoa Hành Quân, ngươi thật sự muốn mang danh bất trung bất hiếu sao?” Hoa Sùng An cười lạnh, khàn giọng hỏi.
“Ngài chết vì tội phản quốc, có liên quan gì đến ta? Bệ hạ còn cảm thấy thương xót cho ta, cho nên ta sẽ không bị liên lụy. Ta hôm nay đến đây là xuất phát từ lòng hiếu thảo, ngài nên biết ơn một chút máu mủ trong người đi.”
Đôi mắt Hoa Hành quân như đang cười, nhưng bên trong lại không dịu dàng và quan tâm như thường lệ mà đầy lạnh lùng cùng thù hận.
Tôi nắm chặt tay hắn.
11.
Thời điểm Hoa Sùng An bị xử tử, công chúa Tấn Dương đã đến đưa ông đoạn đường cuối cùng.
Điều này khiến tôi không thể hiểu nổi.
“Dù sao cũng đã làm vợ chồng mấy năm, ta đưa tiễn ông ấy cũng xem như là tận chút tình cảm cuối cùng.” Trưởng công chúa trả lời tôi như vậy.
Kể từ khi Hoa Sùng An bị bắt giam, thái độ của bà ấy đối với tôi đã dịu đi rất nhiều, có lẽ là vì cuối cùng bà ấy đã phát hiện “Khắc phu” tất cả đều chỉ là lời đồn.
Nghe Hoa Hành Quân nói, tiểu đệ của hắn đã bị chết yểu hơn phân nửa cũng không thoát khỏi nguyên nhân do Hoa Sùng An, nhưng công chúa Tấn Dương chưa bao giờ xem xét kỹ và luôn giữ im lặng về chuyện này.
Nói chung là bởi vì bà ấy kiên trì muốn giữ lại chút thể diện cuối cùng.
Bất quá bà là một vị trưởng bối ngoài cứng trong mềm, đặc biệt là lúc Thành ca nhi quấn lấy đòi ôm, bà sẽ khó chịu xoay người lại ôm.
Không sai, sau này cuối cùng cũng không còn phải ẩn núp dưới mắt Hoa Sùng An nữa, chưa đầy nửa năm tôi liền mang thai, đầu xuân sinh hạ thành ca nhi.
Thành ca nhi tính tình khá giống tôi, thích náo nhiệt, Hoa Hành Quân lại không cho phép đứa nhỏ dính lấy tôi, vì vậy bé con chỉ có thể tìm người khác để chơi cùng.
Vì tranh giành cháu trai, cha tôi cùng Tấn Dương công chúa đã không ít lần cãi nhau đến đỏ mặt.
Nhưng người được lợi lại chính là Hoa Hành Quân.
Bây giờ tôi vô cùng hối hận vì lời nói lúc đó “chết dưới hoa mẫu đơn” Bây giờ hắn chính là đang học theo lời nói đó, dăm ba bữa lại muốn lăn lộn tôi một lần.
“Ta nói, chàng thật sự không sợ ta khắc phu sao?” Tôi cười đùa hắn.
“Không có việc gì, nếu là nàng khắc phu, thì ta chính là mệnh cứng, chúng ta trời sinh một cặp.” Hắn cũng cười nhẹ, ôm tôi vào lòng.
Tôi không hề xiêu lòng trước những lời yêu thương của hắn, đẩy hắn ra rồi nói: “Dừng lại, trời sắp sáng rồi.”
Hắn lại dỗ dành tôi: “Một lần cuối cùng, Kiều Kiều, lại giúp ta một chút.”
“…”
Thôi quên đi, chỉ cần vui vẻ là được.
(Hết)