Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

PHU QUÂN TA ĐẠM NHƯ CÚC - CHƯƠNG 4

Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:38:56

Ta nhịn bật .

Tống Nhu sốt ruột đấy.

Cũng thôi, vị thiên kim tiểu thư sa cơ lỡ vận , đến giờ vẫn khăng khăng đòi tham gia các buổi giao tế của đám khuê các ở kinh thành, nào là nhã tập, đạp thanh, thi hội, hầu như buổi nào cũng mặt.

Kiếp khuyên nàng bớt vài buổi, nàng liền nổi đóa: “Phải , cho tất cả các khuê tú ở kinh thành thấy, dù Tống gia giờ suy tàn, Tống Nhu vẫn sống dáng!”

Cái “ dáng” đồng nghĩa với việc, mỗi nàng tham gia đều cần xiêm y lụa là, trâm cài ngọc ngà, nhất là mỗi buổi một bộ trùng lặp.

Thế nên giờ thấy nhà hết tiền, Tống Nhu còn sốt sắng hơn cả Tống Dục.

Dưới sự thúc giục của Tống Nhu, Tống Dục đành đến tửu quán.

Hắn quầy thu ngân, từ xa chỉ điểm cho khách nào là mạo danh, xong còn trách móc :

“Nàng cũng chẳng phân biệt gì cả, lũ phu phen bán thịt ngoài chợ, thể giao tình cũ với Tống gia chúng chứ?

“Thôi , muộn còn hơn , nàng mau đòi tiền rượu của bọn chúng về , cũng coi như muộn.”

Khá lắm, tiền thì , nhưng cái việc hạ đòi nợ thế , Tống công tử của chúng vẫn chịu đích mặt.

Không , thì .

Ta bước lên phía , hướng về phía bàn khách đông nhất khó: “Mấy vị khách quan, xin phiền thanh toán tiền rượu ạ.”

Đám khách đang uống đến là say sưa, đột nhiên cắt ngang, tỏ vẻ vui: “Sao thế bà chủ, chẳng đó cần trả ?”

Ta mặt mày ủ rũ, khẽ chỉ tay về phía quầy: “Dạ đúng là thế, nhưng phu quân nhà hôm nay đến quán. Cổ ngữ câu, “phu vi thê cương”, thực sự dám trái lời , mong các vị nể tình thông cảm cho.”

Đám khách ngà ngà say, lập tức bất mãn với Tống Dục mặt.

“Hồi bà chủ quán chủ, hào phóng hiếu khách bao.”

“Giờ cái gã Tống công tử mới đến quán một ngày, thành thế .”

“Thật là, còn danh sĩ phong lưu cái nỗi gì, danh sĩ mà so đo với chúng chút tiền rượu mọn! Phì!”

Đám khách quen thói nợ nần trả , vốn dĩ phần lớn đều là lũ vô mồm mép tép nhảy, thế là chẳng những chửi mắng Tống Dục, còn cố tình xúm gần mà chửi, để cho rõ mồn một.

Tống Dục vốn từng giao du với hạng chợ búa bao giờ, khuôn mặt vốn thanh tú tức đến méo xệch, môi run rẩy, nhưng ngẩn đến cuối cùng vẫn chẳng nghĩ câu nào để đáp trả.

Ta bước đến bên cạnh Tống Dục, đưa tiền lên: “Phu quân, tiền rượu đòi về đây.”

Tống Dục giận tím mặt, chẳng thèm đoái hoài đến , phất áo bỏ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phu-quan-ta-dam-nhu-cuc/chuong-4.html.]

Ôi chao, ôi chao.

Tống Nhu cô nương xem kìa, là ca ca của cô tự cần tiền đấy nhé.

Ta nhét tiền , cùng Tiểu Thúy kéo đến Đông Biên tửu lâu chén món móng giò hầm tàu xì.

6

Nói thì , danh tiếng cái thứ thật kỳ lạ.

Nếu tất cả đều đồng thanh về bạn, thì dù trong lòng nghĩ bạn gì, cũng sẽ tự động ngậm miệng thinh.

Tuy nhiên, chỉ cần ai đó khơi mào, bắt đầu , thì gần như chỉ trong một đêm, dường như tất cả đều hùa theo, cho rằng bạn chẳng gì.

Danh tiếng của Tống Dục cứ thế mà bỗng chốc trở nên tồi tệ.

Trước , ai nấy đều ca tụng hào phóng, trượng nghĩa, phẩm hạnh cao quý.

Giờ đây, đồng loạt sang mắng chẳng nỗi khổ nhân gian, đạo đức giả, ích kỷ.

Tống Dục giờ đây mò tới tửu quán, đường chỉ thấy những lời chửi rủa .

Vị công tử từng ca tụng là “trăng thanh gió mát” giờ mặt mày đen như đáy nồi. Hắn mặt nặng mày nhẹ tìm đến , nào ngờ thấy đang nhàn nhã bên cửa sổ ngắm tuyết.

“A!” Ta đắm đuối ngâm nga, “Tuyết lớn bay tán loạn đầy trời, giống lông ngỗng như đường. Chẳng giống lông là đường, nghĩ nghĩ lòng bàng hoàng.”

Ngâm xong, mới đầu , bắt gặp vẻ mặt âm trầm của Tống Dục, như thể sắp nhỏ nước đến nơi.

“Phu quân tới .” Ta hớn hở , “Phu quân thấy bài thơ của thế nào?”

Tống Dục im lặng hồi lâu, cuối cùng chẳng đáp lời , chỉ lạnh lùng buông một câu: “Cái tửu quán mở chẳng ý nghĩa gì, đóng cửa .”

Ban đầu mở tửu quán , một tay gầy dựng nên, Tống Dục hầu như chẳng góp chút sức nào.

Vậy mà giờ chỉ một câu , đóng cửa.

Ta ngập ngừng: “Phu quân, tửu quán là tâm huyết của …”

Tống Dục quát: “Ta bảo nàng đóng cửa!”

Trong lòng vui vẻ đáp lời: Dạ, thôi.

Ta nhanh chóng cho đóng cửa tửu quán.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

 

Loading...