Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Phu Quân Ta Là Hôn Phu Của Biểu Muội - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:59:34

Từ hôm , giam lỏng trong phủ.

May mà cũng chẳng quá lâu.

Những ngày giam giữ, kỳ thực cũng đến nỗi tồi tệ.

Trong đám cỏ dại nơi viện vắng, bất ngờ tìm loài dược thảo mà năm xưa từng khổ công tìm kiếm.

Năm , vì dùng nó điều chế kim sang dược, leo đèo lội suối suốt một ngày một đêm.

Nay gặp , lòng còn nảy sinh ý niệm hái lấy.

Ta còn nhớ rõ, đêm đó, mãi đến hửng sáng mới xuống núi.

Từ xa thấy Tiết Hoài đó, lặng lẽ như pho tượng.

Nghe tiếng động, lập tức lao đến, ôm chặt lấy .

Người lạnh như băng, tóc mai ướt đẫm sương đêm, hẳn là chờ suốt cả đêm.

Đường núi quanh co hiểm trở, vốn quen thuộc, vẫn mò xuống . Nếu chậm hơn chút nữa, e rằng leo thẳng lên núi tìm .

Tiết Hoài cúi xuống hôn .

Nói là hôn, chẳng bằng là cắn.

Chàng như mang theo cơn giận ngút trời:

“Nàng chẳng gả cho ư? Sao lặng lẽ bỏ ?”

Khóe môi tràn vị tanh của máu, vùng vẫy thoát:

“Không …”

Là thầy thuốc, thấu tỏ tâm lý .

Chàng vốn giận , nhưng vì đôi mắt mù lòa mà dựa dẫm, sợ rằng một khi bỏ , sẽ ai cứu chữa cho nữa.

Song ngờ, lớn gan đến thế — hôn đến nửa canh giờ, suýt chút khiến hôn mê.

Về nhà , vẫn tiết chế, càng lúc càng mạnh bạo.

Ta cắn răng trách:

“Chàng… chẳng vẫn khỏi hẳn ?”

Chàng khẽ l.i.ế.m vết thương nơi khóe môi , mỉm nhỏ:

“Chỗ trọng yếu hề gì. Nàng ngoan một chút, chớ để thương thêm nữa.”

Khi , là phu quân, là bệnh nhân, là mỹ nam tử mà xiêu lòng.

Bởi , càng bao dung hơn .

------------------

Đêm tiệc xuân năm , chuyện rõ ràng.

Thế nhưng, Tiết Hoài vẫn chậm chạp chịu cầu .

Trong phủ, Hà Gia Du nhiều phen nổi trận lôi đình, đập phá ít đồ đạc.

Hà Thiên Thành cho gọi tới, hỏi thẳng:

“Ngươi sống cạnh ba năm, hẳn rõ tâm tính .”

“Nói xem, còn do dự điều chi? Gia Du của chẳng lẽ chỗ nào vẹn ?”

Hà Thiên Thành xưa nay đối với vốn thẳng thừng. Ngay cả chuyện Hà Gia Du mạo danh , ông cũng dám ngang nhiên bàn bạc, còn hỏi nên bày dáng vẻ thế nào cho giống hơn.

Bởi trong mắt ông, chỉ cần , bất cứ lúc nào cũng thể tiêu diệt , căn bản xem gì.

ông sớm âm thầm bày kế.

Vết chu sa cổ tay , vốn dĩ là do tự dùng dược thảo chế thành mà điểm lên.

Hà Thiên Thành một mực cho rằng và Tiết Hoài chỉ “phát hồ tình, chỉ hồ lễ”, nhưng thực tế .

Tiết Hoài, một khi nếm trải tư vị , liền như sói đói lâu ngày thể nhịn .

Nếu nhờ âm thầm uống dược tránh thai, e rằng sớm sinh cho mấy đứa con .

, chỉ cần khi Tiết Hoài phát hiện Hà Gia Du vẫn còn trinh tiết, dối trá và toan tính của Hà Thiên Thành tất sẽ sụp đổ.

Trước câu hỏi của ông, chỉ lặng lẽ cúi đầu, nửa lời.

Hà Thiên Thành cũng miễn cưỡng, chỉ nhàn nhạt phất tay:

“Thôi . Ngày mai Gia Du mời dạo thuyền, ngươi theo đó mà quan sát.”

------------------

Ta ép đóng vai một tiểu thị nữ, lặng lẽ lưng Hà Gia Du.

Nàng nhiều liếc xéo , song vì đây là an bài của Hà Thiên Thành, nên cũng dám tỏ thái độ phản kháng mặt.

Theo hầu bên cạnh nàng còn một thị nữ tâm phúc, tên gọi Thúy Oanh.

Chiếc thuyền nhỏ khẽ khàng trôi nổi giữa hồ sen, nhấp nhô theo từng làn gió mát.

Hà Gia Du gần như tựa cả Tiết Hoài.

thì vẫn ngay ngắn, lưng thẳng tựa tùng xanh, thần sắc vững vàng như núi.

Hà Gia Du hiệu, sai bưng khay điểm tâm tiến lên, tự tay chọn một miếng tinh xảo, dùng ngón tay ngọc ngà đưa sát tới miệng Tiết Hoài, ý đồ cận.

Tiết Hoài sắc mặt đổi, ánh mắt khẽ rủ, khóe môi mím chặt.

Thần sắc , quá đỗi quen thuộc.

Chàng vốn tính khí nóng nảy, song khi nổi giận đôi khi chẳng phát tác ngay.

Giờ phút chính là như thế.

Chàng rốt cuộc đang giận điều chi?

ưa điểm tâm? Hay thích khác đút ăn?

Không đúng.

Trước đây còn cố tình đánh rơi bát cơm để thương tình mà đút cho ăn.

Ta khi bận ăn cơm, nào rảnh rỗi mà hầu hạ như .

Nay đại tiểu thư dung mạo khuynh thành tự hầu hạ, còn bất mãn?

Thế nhưng, Tiết Hoài vẫn mím môi, chịu hé miệng.

Thúy Oanh vội vàng lên tiếng hoà giải:

“Tiểu thư đối với Tiết tướng quân thật ! Nghe năm xưa khi Tiết tướng quân mù, tiểu thư cũng từng đút từng muỗng cơm nhuyễn, hầu hạ chu đáo vô cùng.”

Lời thốt , khí chợt trầm lặng như tờ.

Sắc mặt Hà Gia Du tức thì tối sầm như mực đặc.

Ta giật về phía Thúy Oanh.

Lúc mới chợt nhận — Thúy Oanh nha từng theo bên Hà Gia Du .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phu-quan-ta-la-hon-phu-cua-bieu-muoi/chuong-3.html.]

… những kẻ từng hầu hạ Hà Thiên Thành và Hà Gia Du hồi đó, e rằng đều diệt khẩu.

Thúy Oanh sắc mặt trắng bệch, run rẩy cúi đầu, dám hé thêm lời nào.

Hà Gia Du vẫn cầm miếng điểm tâm tay, lúng túng ngây tại chỗ.

Bất ngờ, Tiết Hoài mở miệng:

“Không, nàng từng đút cho . Những gì ăn, đều là cơm canh lạnh lẽo, thừa mứa.”

Lời dứt, lưng áo chợt ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Chàng , cũng chẳng hẳn là sai.

Thuở ban đầu, Tiết Hoài mù lòa, chẳng thể tự gắp thức ăn, chỉ thể chờ ăn xong mò vét chút cơm nguội canh nguội còn sót .

Về , dần dà cũng quen tay quen mắt, tự mò dùng bữa, cũng dần quen… với sự tồn tại của .

Một , cố ý gây sự, nằng nặc đòi đút cơm.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập tại kênh youtube 'Mèo Kam Mập Audio' để nghe audio nhé~

Ta bất đắc dĩ :

“Tiết Hoài, còn đang ăn…”

Chưa kịp dứt lời, cướp lời, cúi xuống cắn nhẹ môi , thấp giọng :

“Nàng đút, thì chỉ thể tự tìm tới bên miệng nàng mà lấy thôi.”

Đôi khi, nghi ngờ liệu mắc chứng tật quái gở nào .

Ngay lúc , ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào huyên náo.

Là đám Lý gia ở thôn bên kéo tới.

Cứ vài tháng, bọn họ tới một .

Ta vội chỉnh y phục, nắm chặt cây chổi trong tay.

Đám Lý gia hùng hổ xông , thấy Tiết Hoài liền nhạo:

“Già thì giữ , c.h.ế.t vì dã nam nhân. Trẻ thì giấu nam tử trong nhà từ tấm bé.”

Lý đại trông thấy băng vải che mắt Tiết Hoài, lập tức hừ lạnh:

“Lại còn là một tên mù? Có tiền nuôi phế nhân, mà tiền trả nợ ư?”

Tiết Hoài nghiêng đầu hỏi :

“Nàng nợ bọn chúng bạc ?”

Đám Lý gia giành lời:

“Mẫu ả từng chữa bệnh cho phụ , kết cục ông vẫn chết! Ngươi xem, mạng nợ bao nhiêu bạc?”

Nếu là khi , ắt sẽ hoặc là đưa bạc dẹp yên, hoặc liều mạng mà liều lĩnh phản kháng.

, nhân nhượng thêm nữa.

Năm đó, phụ bọn họ mắc lao phổi, y quán đuổi ngoài.

Mẫu chỉ là nữ tử hái thuốc, vốn danh phận hành y, nhưng chẳng nỡ thấy gặp nạn nên liều cứu chữa.

Thuở đầu, bệnh tình thuyên giảm, bọn họ cảm kích vô vàn.

Thế nhưng đầy vài tháng, ông vẫn bạo bệnh mà mất. Kể từ đó, Lý gia coi mẫu như kẻ thù đội trời chung.

Mẫu khi còn sống áy náy trong lòng, từng đưa gần nửa gia sản cho họ. Đến khi bà qua đời, chỉ còn cô thế cô, đành tiếp tục dùng tiền bạc để chuộc bình an.

Lúc , bước tới, nắm lấy tay Tiết Hoài, ngẩng đầu :

“Đây là phu quân của .”

Tiết Hoài sững , môi mỏng khẽ nhếch nụ nhạt.

Lý nhị khẩy:

“Ha, thế ngươi lấy ?”

Ta ngẩng cao đầu, dõng dạc:

“Mù thì ? Người mù còn hơn phường vô bám riết buông như các ngươi!”

Lý đại quắc mắt quát lớn:

“Con tiện nhân xem chừng là định trả bạc nữa !”

Thấy bọn họ chuẩn động thủ, Tiết Hoài liền đoạt lấy cây chổi trong tay .

Ngay trong lúc giằng co căng thẳng, chợt rút bộ giáp giấu trong phòng:

“Phu quân là Bách phu… , Thiên phu trưởng!”

Ta vênh mặt kiêu ngạo lớn:

“Chàng chiến trường g.i.ế.c giặc, các ngươi dám động thủ, cẩn thận kẻo tống đại lao cả đám!”

Kỳ thực khi đó, còn phận thật sự của Tiết Hoài, nhưng bộ giáp , khí thế oai phong lẫm liệt.

Đám Lý gia thoáng chần chừ, mấy lượt, tưởng rằng chỉ mạnh miệng dọa nạt.

cuối cùng vẫn ỷ đông h.i.ế.p yếu, nhất loạt xông lên như bầy ong vỡ tổ.

Kết cục, Tiết Hoài đánh cho tan tác, tháo chạy toán loạn.

Song cũng thương nhẹ, loang lổ vết máu.

Ta luýnh quýnh lục lọi khắp hòm thuốc tìm kim sang dược, càng tìm càng cuống, chạy quanh như gà mắc dây.

Tiết Hoài kéo tay , mỉm đắc ý:

“Ta giúp nàng một việc lớn như , nàng định thưởng gì cho đây?”

Ta ngẫm nghĩ giây lát, ghé sát, khẽ hôn lên khóe môi .

Tiết Hoài nhướn mày:

“Chỉ thôi ?”

Ta chân thành đáp:

“Thực lòng cảm tạ , lợi hại.”

Ta tiếp:

“Chàng từng bảo vệ nhiều , hôm nay bảo vệ . Vậy nên nhất định từ bỏ, sẽ khỏe mạnh trở .”

Lần , Tiết Hoài thoáng ngẩn , bật ha hả.

“Ta nào định buông bỏ, nàng chỗ nào buông bỏ chứ?”

Mẫu từng bảo, tuy ngốc nghếch, song trực giác linh.

Quả thật là như .

Tiết Hoài ghét việc dùng ân cứu mạng ràng buộc , nhưng luôn cố tình dây dưa trêu chọc , tựa hồ như một kiểu trốn tránh.

Từ hôm , Tiết Hoài dường như chút đổi khác.

Song cụ thể khác thế nào, chính cũng khó lòng rõ.

cũng chẳng rõ rốt cuộc là đổi ở chỗ nào.

Loading...