Phu Quân Ta Sống Lại Rồi
Chương 3
Những người khuân vác ở khu vực này đều là người làng lân cận, cả gia đình cũng ở gần đó, họ đều quen biết nhau, cũng không sợ bọn hắn phản bội, hơn nữa giá cả lại hợp lý.
Ta còn nghĩ sẽ có một chút rắn, côn trùng, chuột, kiến làm cạm bẫy, nhưng không ngờ lại là bọn thổ phỉ cướp bóc, cảm giác giống như mình đang kiếm được lời.
“Đem tất cả bọn họ đều áp giải đến quan phủ!” Ta cười lạnh nói.
Mẫu thân đột nhiên hoảng hồn: “Không thể đưa quan phủ, không thể đưa quan phủ! Nếu đưa đến quan phủ sẽ hủy hoại danh tiếng của con.”
“Mẫu thân yên tâm đi, nơi này còn có hơn mười người có thể giúp con làm chứng đâu, thứ nhất không ai có thể đến gần con, thứ hai cũng không có ai đối với con gây rối, làm sao sẽ hủy hoại danh tiếng của con đâu.”
Nghe ta nói xong, những người khuân vác kia liền liên tục phụ họa: “Tiểu thư yên tâm, chúng tôi điều sẽ thay ngài làm chứng.”
“Không được, không được!” Mẫu thân thấy bọn họ sắp bị đem đi, vội vàng ngăn cản bọn họ lại.
“Nếu cứ như vậy áp giải lên công đường sẽ ảnh hưởng đến con, chín người mười ý sợ là bọn họ sẽ nói nhảm về con đến lúc đó ngay cả cha con cũng sẽ bị liên lụy.”
Ta làm bộ suy nghĩ: “Nói cũng phải.”
Vốn dĩ ta cũng không có ý định đưa bọn họ đến công đường, nếu thực sự tra ra kẻ chủ mưu đứng sau, e rằng Lương gia sẽ thật sự trở thành trò cười trong những câu chuyện trà dư tửu hậu.
“Nhưng cứ thế bỏ qua cho bọn họ không phải là quá lợi cho bọn họ rồi sao.”
Đáy mắt ta lộ ra hung quang: “Vậy liền đem bọn hắn hung hăng đánh một trận, tốt nhất đánh gãy tay chân của bọn hắn, để bọn hắn về sau cũng không dám làm điều ác nữa.”
Mẫu thân sắc mặt vừa mới thả lỏng, lại trắng bệch: “Giáo huấn bọn họ một chút là được, đánh gãy tay chân không tốt lắm đâu, dù sao bọn họ cũng chưa có làm gì không tốt đối với chúng ta mà.”
Thẩm Thanh bị trói ở bên kia vẫn đang ra sức giãy giụa: “Lương An, là ta, ta là Thẩm Thanh!”
Ta nhìn qua hắn một chút: “Cái gì Thẩm thanh, Thẩm Lục? Đều đánh cho ta, đánh cho đến chết!”
Nắm đấm của đám người như thủy triều đánh vào ba người, nghe tiếng kêu thảm thiết của bọn họ, ta cảm thấy cả tinh thần và thể xác đều cực kỳ vui vẻ.
5.
Trở lại trong phủ, ta thậm chí còn huýt sáo.
Tuy nhiên, mẫu thân lại nói mình bị phong hàn, liên tiếp nằm trên giường mấy ngày.
Bà không muốn ta đến thăm bệnh, ngay cả thỉnh an cũng miễn, nói phải tập trung tĩnh dưỡng, nói cho cùng, chính là không muốn gặp ta.
Như thế vừa vặn, ta đưa bái thiếp cho hảo hữu Trương Ỷ.
Do sự kiện hỏa hoạn lần trước nên gia đình nàng, tạm thời dọn đến Tây Uyển, phòng ở mới sửa tốt hai ngày trước, mới dọn về.
Đã trở về, ta liền muốn đến bái phỏng nàng một chút.
Ở kiếp trước, ta chưa có cơ hội gặp lại nàng dù chỉ một lần, sau khi ta gả vào Thẩm gia không bao lâu, nàng liền theo cha mẹ đi tới sứ Tây Vực, hoàn toàn cắt đứt liên lạc cùng ta.
“An An, thực xin lỗi, lần trước đã làm ngươi sợ hãi.” Trương Ỷ đối với ta mười phần áy náy.
Ta lắc đầu cười nói: “Cũng may không có nguy hiểm gì. Nhân tiện, nguyên nhân hỏa hoạn lần này có tra ra gì không?”
Trương Ỷ sắc mặt nghiêm túc, hạ giọng nói: “Sau khi cha ta điều tra, quả thật có phát hiện một số vấn đề. Nhưng bởi vì không có người bị thương hay thiệt mạng nên sự việc cũng không được điều tra đến cùng.”
Ta nâng cao tinh thần: “Nói nghe một chút.”
Trương Ỷ nói cho ta, sau khi gia đinh trong nhà tìm kiếm nguồn gốc gây ra hỏa hoạn, phát hiện có rất nhiều mùn cưa ở chân tường phòng phía tây, hơn nữa bột than còn vương vãi khắp nơi.
“Trước khi xảy ra chuyện, sảnh phía Tây đã được sơn sửa lại. Những người thợ sẽ phải đánh bóng xà và cột gỗ trước khi sơn nên không thể khẳng định mùn cưa còn sót lại ở chân tường là cố ý hay vô tình.”
“Còn bột than nữa. Để mừng sinh nhật một tuổi của em trai, nhà đã chuẩn bị sẵn nhiều hộp pháo lớn. Có thể người hầu đã làm vỡ vỏ pháo khi lấy và rải nó khắp nơi.”
“À, còn nữa, vốn dĩ ngọn lửa không lớn đến thế, nhưng tình cờ mấy hôm đó lại là mùa xuân lạnh giá, xà và cột đã bịt sơn bóng, bên trong sơn còn chưa khô nên mới bắt lửa.”
Nghe Trương Nghị nói xong, ta không khỏi cau mày: Nhiều sự việc có thể trùng hợp như vậy sao?
“Cô nương Chu gia kia là có chuyện gì? Tại sao nàng lại tới thư phòng? Hơn nữa ta nhớ, nhà họ Chu chỉ là quan viên thất phẩm, cùng nhà ngươi không thân cũng chẳng quen, theo lý mà nói, không nhất định sẽ mời nhà bọn họ nha.” Ta hỏi.
“Phu nhân Chu gia tới cùng với Tần nãi nãi, Tần nãi nãi là họ hàng của đại tẩu ta, phu nhân Chu gia bảy rẽ tám quẹo làm thân với Tần nãi nãi, có thể là bà ấy đã cầu xin Tần nãi nãi, mượn cơ hội lần này để kết giao với những gia đình quyền quý khác.”
“Về phần vì sao lúc đó cô nương Chu gia lại một mình đi tới phòng sách, cái này chúng ta cũng không rõ. Vốn cũng muốn hỏi thăm cô nương Chu gia một chút, nhưng sau khi nàng được công tử Thẩm gia cứu ra vẫn luôn ở tại Thẩm gia, ngay cả Chu gia cũng không thể nhìn thấy mặt nàng.”
“Ai, ngươi nói Thẩm gia này làm việc cũng quá không biết chừng mực, cũng chính là Chu gia gia cảnh bình thường, cố ý leo lên quyền quý, đổi lại là những gia đình danh giá khác, vị công tử Thẩm gia kia làm việc không biết chừng mực như vậy, cũng đủ hắn ăn mệt.”
Trong lòng ta lại đang yên lặng thầm nghĩ: Tần nãi nãi.
Ta nhớ thời điểm xuất giá ở kiếp trước, Tần nãi nãi còn tới vì ta thêm trang, lúc đó ta mới biết được Tần nãi nãi là bạn thân khuê phòng của mẫu thân.
Bởi vì trước kia đi theo trượng phu ra bên ngoài, hai năm gần đây trở về kinh thành mới tiếp tục lui tới cùng mẫu thân ta.
Các phu nhân trong kinh có qua lại giao lưu cũng không hiếm lạ, nhưng chuyện này có thể dây dưa đến mẫu thân của ta cùng Chu Oánh, thì có chút lạ.
Sau khi tạm biệt Trương Ý, ta dặn dò nàng cho dù có đi Tây Vực cũng nhớ giữ liên lạc với ta.
Trương Ý mỉm cười nói: “Phụ thân ta hôm nay mới quyết định chuyện này, ngươi liền thu được tin tức, ngươi đúng là có thuận phong nhĩ nha.”
Ta cười qua loa, vừa định rời đi, Trương Ý lại gọi ta lại.
“Nhân tiện, đầu bếp nữ lần này mẫu thân ngươi đề cử đúng là không tệ, giúp chúng ta nở mày nở mặt trên bàn tiệc không ít, mẫu thân ta luôn muốn đến nhà để cảm tạ mẫu thân ngươi đó.”
Tim ta đập thình thịch, hỏi: “Ngươi nói nữ đầu bếp Tuyên Trù có tổ tiên từng làm trong ngự thiện phòng?”
Trương Ý mỉm cười nói: “Chính xác.”
Là nàng? Nữ đầu bếp Tuyên Trù vốn là đầu bếp của nhà ngoại tổ phụ ta, sau này gia đình ngoại tổ phụ ta chuyển về cố đô, nữ đầu bếp Tuyên Trù không theo cùng liền lưu lại.
Tất cả các bữa tiệc lớn nhỏ ở nhà ta đều do nữ đầu bếp Tuyên Trù chuẩn bị.
Kiếp trước ta gả vào Thẩm gia, mẫu thân sợ ta hầu hạ Thẩm Thanh không được tốt, còn cố ý để nữ đầu bếp Tuyên Trù dậy bảo ta một chút.
Mẫu thân dặn dò ta tất cả mọi việc đều phải tự thân làm, rửa tay nấu cơm, như vậy mới được xem như là một thê tử hợp cách.
Nhưng mẫu thân ta, cả đời này đều chưa từng xuống bếp, vì cha ta nấu dù chỉ một chén canh.
6.
Trong xe ngựa, ta nhắm mắt gõ đùi, trong đầu hiện lên vô số mảnh vỡ, tưởng chừng như không liên quan nhưng lại đầy rẫy mối liên hệ.
Dường như có điều gì đó rất quan trọng đã bị ta bỏ qua, khi ta đang cố nhớ lại thì xe ngựa đột nhiên dừng lại.
“Có chuyện gì thế?” Ta để nha hoàn đi xem một chút.
Nha hoàn ra ngoài xem xét rồi quay lại nói: “Là công tử Thẩm gia Thẩm Thanh ngăn cản xe ngựa, nói có chuyện muốn nói với tiểu thư.”
Mặt ta thoáng chốc lạnh đi, có phải còn chưa bị đánh đủ hay không?
Ngày hôm đó, những người khuân vác kia đến cùng vẫn là hạ thủ lưu tình, cũng không đánh gãy tay chân của bọn hắn.
Ban đầu ta vốn không định gặp Thẩm Thanh, nhưng nghĩ tới chuyện hắn đem xe ngựa chặn giữa đường sẽ gây ra những lời bàn tán không đáng có, liền nhịn sự chán ghét xuống xe.
Trên khuôn mặt của hắn còn những vết xanh tím chưa biến mất, nhìn thấy ta xuống xe, vẻ mặt kiêu căng đắc ý nói với ta: “Lương An, ngươi rốt cuộc là muốn gây chuyện đến bao giờ, nếu ngươi còn tiếp tục làm loạn, ta sẽ không cưới ngươi!”
Lông mày của ta nhíu chặt, người này da mặt sao có thể dày như vậy!
“Thẩm công tử! Ngươi có bệnh đúng không? Chạy đến trước mặt ta phát ngôn bừa bãi cái gì vậy. Ngươi cưới ta? Ngươi mà cũng xứng sao? Trong nhà ngươi không có cái cân nào sao? Chính mình có bao nhiêu cân lượng cũng không biết?”
Thẩm Thanh nghe xong vẻ mặt không thể tin nhìn ta, lập tức sắc mặt tối sầm: “Ngươi là đang giận dỗi ta sao? Có phải là tức giận vì ta đã đưa Oánh Oánh về Thẩm gia? Ngươi yên tâm, địa vị chính thê sẽ luôn là của ngươi, thể diện ngươi nên có ở Thẩm gia cũng sẽ không thiếu.”
Ta lắc đầu, hắn ta đã không có thuốc chữa.
“Thẩm Thanh, hôm nay ngươi liều lĩnh chặn xe ngựa của ta trên đường, dùng những lời ô ngôn tuế ngữ nhục nhã danh tiết của ta, ta trở về, nhất định để cho phụ thân, thúc bá cùng huynh trưởng của ta, toàn bộ Lương gia liên hợp vạch tội Thẩm gia của ngươi, ngươi chờ đó cho ta!”
Nói xong, ta quay lại xe ngựa đầu cũng không ngoảnh lại, để lại Thẩm Thanh với vẻ mặt mờ mịt: “Trước đây ngươi không phải như vậy…”
Ta trước kia sao?
Những năm mới gả vào Thẩm gia, ta luôn khắc kỉ phục lễ*, hiếu kính cha mẹ chồng, cho dù Thẩm Thanh có đối xử với ta lạnh lùng như sắt đá, ta cũng móc tim móc phổi, nỗ lực làm thật tốt mọi việc.
* “Kiềm chế bản thân để phụng sự lễ giáo là điều nhân đức”
Bời vì có ân cứu mạng, phụ thân ta cũng dìu dắt Thẩm Thanh một bước lên mây.
Về sau phụ thân ta lâm bệnh, không thể tiếp tục nâng đỡ Thẩm Thanh trên con đường làm quan, người Thẩm gia liền lộ bản chất hàng ngày ngược đãi ta.
Trời tuyết lớn vì để thỉnh an mẹ Thẩm và cha Thẩm ta phải chờ mấy canh giờ ở bên ngoài phòng, những chuyện này đều là chuyện thường.
Vì muốn ăn cá sống, Thẩm muội để cho ta giữa mùa đông đập băng xuống sông mò cá cũng không phải số ít.
Mẹ Thẩm sợ lạnh, nói phích nước quá nóng vừa bỏng lại cấn chân, liền để cho ta dùng hai tay đặt ở phía trên phích nước nóng, dùng hai lòng bàn tay đã được hun nóng giúp bà ủ ấm chân.
Đôi bàn tay tê cóng đến nứt nẻ của ta đặt trên phích nước nóng, vừa bỏng rát vừa ngứa ngáy, ta đã phải chịu đựng những điều này suốt năm năm.
Cha Thẩm thích ăn xôi do ta tự tay chiên, nhất định vỏ phải tách ra, mỗi lần chiên có hơn chục viên, từng cái bị dầu chiên bắn lên, dầu nóng hổi bắn tung tóe khắp mặt và tay ta.