Phu Quân Ta Sống Lại Rồi
Chương 6
Bãi tắm có lính canh nên người bình thường không vào được, lại có bà tử nha hoàn đi theo, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Ta mỉm cười đồng ý.
Đi đến dược trì bên cạnh, một nha hoàn nói: “Tiểu thư, trên bàn bên kia có chuẩn bị trà bánh, chúng em qua lấy một ít rồi quay lại.”
Ta gật đầu: “Được rồi, các ngươi đi nhanh rồi trở về.”
Sau khi thấy mọi người rời đi, ta liếc mắt ra hiệu với bà tử bên cạnh một cái, nàng liền lưu loát đánh ngất nha hoàn bên cạnh, kéo ra sau cây đại thụ, ta cũng nhanh chân trốn vào đó.
Bà tử nhanh chóng lấy một bọc quần áo trong ngực ra, nhặt một hòn đá lớn dưới đất và buộc chặt vào cái bọc đó rồi ném xuống hồ.
Ao nước mờ mịt khí nóng chỉ nghe “Bùm” một tiếng, khó mà biết được là thứ gì rơi xuống.
Sau đó lại truyền tới “Bùm” một tiếng, khóe miệng ta nổi lên ý cười.
Chỉ chốc lát sau, mẫu thân chậm rãi ung dung đi tới, thấy ta còn đang đứng bên cạnh ao, có chút giật mình, liên tục nhìn xem bốn phía, không thấy người nha hoàn đã bị đánh ngất xỉu đâu.
“Tiểu Hồng đâu?” Bà hỏi.
“Bị hơi nóng trong ao làm bất tỉnh, con để cho người đỡ nàng ra phía sau nghỉ ngơi rồi.”
Mẫu thân có vẻ tức giận, lại nhìn về phía trong ao.
Có gió thổi tới, thổi bay hơi nóng trên mặt ao.
“Hình như ở trong ao có người.” Mẫu thân tập trung nhìn kĩ, bỗng trở nên hoảng hốt.
“Mau đến cứu người! Mau đến cứu người!”
Ta khoanh tay mỉm cười ở một bên nhìn mẫu thân kêu cứu.
Người được cứu là Thẩm Thanh, không biết vì lý do gì mà bất tỉnh trong ao, cùng một chỗ với lên còn có mấy chiếc khăn tắm cùng áo choàng tắm.
Bởi vì Thẩm Thanh hôn mê ở trong nước thời gian quá lâu, lại hít phải rất nhiều bột thuốc trong suối nước nóng, tim phổi bị tổn thương, cơ bản trở thành người tàn phế.
11.
Mẫu thân bị đả kích không nhỏ, thật sự ngã bệnh.
Ta đến thăm bà, bà liền nắm lấy tay ta nói: “An An, Thẩm Thanh trở thành như vậy, về sau sợ là khó lấy được vợ, thật sự đáng thương cực kỳ. Con từ nhỏ đã là một đứa trẻ lương thiện, con gả cho hắn có được hay không?”
Ta tránh ra khỏi tay của mẫu thân, thản nhiên nói: “Hắn biến thành cái dạng này đều là hắn gieo gió gặt bão, nếu hắn không trốn ở bể tắm bên cạnh mưu đồ làm loạn, cũng sẽ không có loại kết cục này.”
Mẫu thân hai mắt trừng trừng: “Ngươi…… Ngươi cũng biết?”
Bọn họ đã sớm ở trong ao tắm rắc thuốc bột, cùng với lưu huỳnh có trong suối nước nóng, người bị hít phải không bao lâu sẽ mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Nếu như ta không may “trượt chân” rơi vào trong ao, Thẩm Thanh sẽ xuất hiện cứu giúp, sau khi được đại phu chẩn trị, sẽ đạt được kết luận do ta ngăm tắm thuốc quá lâu dẫn đến thân thể khó chịu, nếu như không phải có người kịp thời cứu ta lên, tính mệnh sẽ gặp nguy hiểm.
Vừa có ân cứu mạng lại tăng thêm rơi xuống nước được cứu lên sẽ tiếp xúc da thịt, ta không gả cho Thẩm Thanh cũng không được.
Đây chính là mưu kế của mẫu Thân ta cùng Thẩm mẫu ngày đó.
Mà điều ta làm, chính là tương kế tựu kế.
Trong bọc quần áo rơi xuống nước kia không chỉ có bột thuốc còn có bột lưu huỳnh, sau khi ném xuống nước, Thẩm Thanh tưởng ta rơi xuống ao, sẽ theo như kế hoạch nhảy xuống cứu ta.
Vào trong nước không lâu, hắn sẽ hôn mê bất tỉnh, mà trong ao là suối nước nóng, chờ sau khi hắn được người cứu lên, thuốc bột trong nước đã bị cuốn trôi từ lâu, thế nhân cũng sẽ cho là hắn ngâm tắm quá lâu dẫn đến tai nạn ngoài ý muốn.
Ta bất quá chỉ là sử dụng lại kế sách của bọn họ mà thôi.
“Ngươi… ngươi thật là độc ác!” Mẫu thân nghiến răng nghiến lợi chỉ vào người ta.
“Con sao có thể lợi hại hơn so với nương được?” Ta bình tĩnh nói: “Nhà Trương Ý gặp hỏa hoạn, bọn cướp ở Bắc Săn, sự kiện nào không phải do người gây ra? Người để Tần Nhị nãi nãi mang theo Chu phu nhân tham dự yến hội, lại mua chuộc đầu bếp nữ vụng trộm bỏ bột than gây ra hỏa hoạn, còn đem Chu Oánh dẫn đến phòng sách.”
“Tiểu Hồng cũng là người của nương đi? Thời điểm hỏa hoạn nàng cố ý đem con dẫn đến nơi hẻo lánh, chậm trễ thời gian con chạy trốn, may mà con mạng lớn, dù có bị xà ngang đập trúng, cũng trốn thoát.”
Mẫu thân lắc đầu: “Ta không ngờ xà ngang sẽ rơi xuống, An An, ta không muốn hại con, ta chỉ muốn để con thuận lợi gả vào Thẩm gia.”
“Muốn gả vào Thẩm gia chính là nương đi?” Ta không chút lưu tình vạch trần bà, “Là bà một mực tâm tâm niệm niệm muốn gả cho Thẩm Nhị thúc, không phải ta! Ta ước gì cả nhà Thẩm gia đều ch ế/ t hết.”
“Ngươi biết…… Ngươi biết tất cả……”
Trong nháy mắt ánh sáng trong mắt mẫu thân ảm đạm đi, chợt hai con ngươi lại phát sáng lên.
“An An, con là con gái ngoan của nương, nương cầu xin con gả cho Thẩm Thanh, coi như thành toàn cho tâm nguyện của nương, bù đắp cho tiếc nuối lúc tuổi trẻ của nương, có được hay không?”
Mẫu thân dùng ánh mắt cầu xin mà nhìn ta.
Ta lắc đầu: “Thẩm Thanh xong rồi, vì báo đáp ân dưỡng dục cùng những gì người đã làm với con, con sẽ nói cho cha, bởi vì sự kiện hỏa hoạn lần trước người bị tổn thương tinh thần, cần phải về thôn nghỉ dưỡng.
Lần trước con đã nói cho cha, nương có chút không đúng, tinh thần hay hoảng hốt, làm việc cũng bừa bãi, để ông chú ý hơn.
“Nói cho cha ngươi?” Ánh mắt mẫu thân trở nên lạnh lùng, “Ta khuyên ngươi vẫn là không nên làm phiền đến ông ấy, thân thể của hắn đã không còn được như trước.”
“Ngươi đang nói đến nữ đầu bếp mà ngươi đã sắp xếp cho ông, chỉ những thực đơn tương khắc kia sao?” Nói đến đây, hận ý trong lòng ta đột ngột tăng.
Người vô tội nhất trong chuyện này chính là cha ta, điều duy nhất ông làm sai là cưới một kẻ điên như mẹ ta, làm hại ông kiếp trước tráng niên mất sớm.
Mẫu thân hoàn toàn nổi giận, muốn đi qua đánh ta: “Lương An, ngươi là nữ nhi của ta, ngươi vậy mà cùng bọn hắn một đám. Đều là bọn hắn làm hại ta không thể gả đến Thẩm gia!”
Ta một bên lui lại, một bên ra lệnh cho hạ nhân: “Mau đi gọi người, nhanh mời đại phu đến, mẫu thân hình như lại phát bệnh rồi.”
Thuốc của người Hồ thật sự lợi hại, sau mấy liều thuốc hạ vào trà của bà, liền khiến bà có chút thần chí không rõ, ngay cả đại phu xem bệnh cũng không thể tra ra nguyên nhân.
Ta khuyên cha, người ở kinh quá lắm lời, không tốt cho việc dưỡng bệnh, vẫn là đưa nương đến thôn trang điều dưỡng, đợi bệnh tình của bà tốt hơn lại đón trở về.
Mặc dù cha thương tâm khổ sở, nhưng vẫn nghe theo lời đề nghị của ta, đem mẫu thân đưa đến một trang tử gần chùa miếu.
Một năm sau, nghe nói nương lần nữa phát bệnh, không cẩn thẩn làm đổ nến đem mình thiêu chết trong phòng.
Ta cùng cha bi thương không thôi.
Nhưng cuộc đời rồi cũng phải trôi qua, cha ta nhờ ngoại tổ phụ ở cố đô giúp ta tìm những gia đình thích hợp, ở cố đô đều là những thế gia lâu năm có danh vọng, có rất nhiều thanh niên trẻ tuổi tài giỏi.
Lại qua một chút thời gian, Thẩm gia truyền ra tin dữ, một thiếp thất họ Chu bởi vì không chịu nổi cha mẹ chồng ngược đãi, hạ độc vào trong đồ ăn của cả nhà, khiến nhiều người t/ử vong, bởi vì thức ăn của Thẩm Thanh cùng bọn họ không giống, nên trốn thoát một kiếp.
Nhìn thấy thảm trạng cả nhà bị độc ch ế.t, hắn phun ra mấy ngụm máo lớn, trong miệng lẩm bẩm: “Không phải như vậy, không phải như vậy, gia đình ta hòa thuận, thê thiếp thành đàn, con cái cả sảnh đường, ta không nên là như vậy. Chu Oánh, đồ độc phụ nhà ngươi! Đều tại ngươi, người đáng chết là ngươi, người phải chết là ngươi mới đúng!”
Ta đã không còn quan tâm.
Ngoại tổ mẫu cùng đại cữu mẫu lại đưa tới mấy quyển tập tranh, để cho ta chọn lựa vị hôn phu, làm ta rất nhức đầu.
Trương Ý gửi thư, kể cho ta nghe về phong tục, tập quán của Tây Vực, đồng thời còn mời ta đến làm khách.
Ta vô cùng động tâm, hồi âm hỏi, Tây Vực có gà ăn sao?
Sức khỏe của cha đã không có trở ngại, nghe nói gần đây Lại bộ Thượng thư cáo lão hồi hương, cha là ứng cử viên có hy vọng kế nhiệm nhất.
Theo thời gian trôi mọi việc sẽ ngày càng trở nên tốt đẹp hơn!