Phụ Thân Ta Là Cận Vệ Của Quý Phi
Chương 3
7.
Bên cạnh Viên Kính có một quân sư tên Bạch Thuật, trời sinh thể chất yếu ớt, song đầu óc lại rất nhanh nhạy.
Lúc một binh lính câm điếc cõng hắn vào lều mẫu thân, ta biết ngày là đã đến lúc rồi.
Hắn ngồi bên cạnh Viên Kính, im lặng không lên tiếng quan sát ta và mẫu thân:
“Năm trước Bạch mỗ may mắn đi theo người trong nhà tham gia một buổi cung yến, mới mấy tháng thôi mà bây giờ không còn nhận ra nữa.”
Cây gậy gỗ dùng để viết chữ trong tay ta ngừng lại một chút, trong mắt vừa có kiêu căng vừa có ẩn nhẫn: “Ngươi là cái thá gì chứ, ngay cả cái mặt ngươi mà bổn công chúa cũng…”
Mẫu thân ho nhẹ hai tiếng, ta bèn miễn cưỡng cúi đầu.
“Ngày ngày chịu khổ như vậy, một hộp Ngọc Dung Cao cũng chẳng có, làm sao có thể nhận ra…” Nói xong câu này, ta lại cảm thấy mình lỡ lời, “Ta không có ý nói chỗ này nghèo kiết hủ lậu, mẫu phi nói tướng quân là người tốt.”
Nghĩ sao nói vậy, vừa không có tâm cơ lại vừa nghe lời, mẫu thân bảo ta phải thể hiện bản thân mình như vậy.
Vì thế ta lại nhìn chằm chằm Bạch Thuật:
“Vốn dĩ có một cung nữ tên Xuân Đào, ngày xuất cung đã chết thay cho bổn công chúa. Nếu nàng ta không chết thì tốt rồi, cũng không đến mức ngay cả một người hầu hạ cũng không có. Ngươi cũng đã từng vào cung, có thể tìm cho ta hai cô cung nữ biết điều một chút không?”
Bạch Thuật lạnh lùng nhìn ta trong chốc lát, ta bị hắn nhìn đến hốt hoảng, lập tức chạy ra sau lưng mẫu phi trốn.
Sau một lúc lâu, hắn nhẹ nhàng thở ra: “Tướng quân, Bạch mỗ cảm thấy có thể. Sau này chúng ta sẽ là quân Viên, có lý do chính đáng để chinh phạt.”
Viên Kính vui mừng ra mặt, ôm chầm mẫu thân cười ha hả: “Phu nhân thật đúng là ngôi sao may mắn!”
8.
Sau đó, ta bị mẫu thân đối xử như một đứa con trai.
Màn trời chiếu đất, lên đường ngày đêm, bà bảo ta học thương, dạy ta học cách quan sát vẻ mặt người khác, phỏng đoán tâm tư của bọn họ.
Bà bảo ta dính lấy Bạch Thuật như con chó mặt xệ, cho dù bị thờ ơ hay làm nhục cũng phải nhẫn nhịn.
Bà bảo ta điên cuồng tiếp thu tất cả những thứ có thể học được, và nói với ta rằng:
“Phải làm con trai thì con mới có thể sống sót.”
Mẫu thân nói không sai, dọc theo đường đi, Viên Kính bảo bọn binh lính cởi hết áo giáp cứ như một đám thổ phỉ.
Đói bụng thì đến thôn trang cướp đoạt lương thực, thiếu binh khí vật tư thì tiến công một thành trì nhỏ
Nhìn thấy phụ nữ thì nhào đến giống hệt lũ dã thú.
Viên Kính nói các huynh đệ quá khổ cực, nên làm vậy để thư giãn.
Ta nhìn cô gái bị bẻ gãy tay chân một cách thô bạo, miệng chảy máu tươi dưới thân thể của bọn họ, nhất thời chẳng nghe thấy được một chút âm thanh nào.
Vì sao làm phụ nữ lại phải khổ sở như vậy chứ?
Ngày tháng đào vong đã qua khoảng hai năm, ta thấy được hết thảy luyện ngục trần gian.
Cuối cùng Viên Kính cũng tìm được một đỉnh núi rồi dàn xếp mấy ngày, gã tuyên bố cho toàn thiên hạ biết hoàng tử của nước Chiêu vẫn còn sống, kể cả vị Quý phi nương nương được sủng ái trong hậu cung kia, cả hai đều được gã nuôi ăn ngon uống tốt.
Hiện tại quân vương của nước Chiêu đã rõ ràng, trăm thứ chờ đợi chấn hưng, gã dự định chiêu binh mãi mã trợ giúp tiểu hoàng tử phục hồi Triệu thị.
Dưới ngòi bút của Bạch Thuật, thống lĩnh phản quân đã từng đánh cướp đốt giết tới Dục Đô đã biến thành nhận mệnh vì dân mà thực hiện thanh quân trắc*, là nghĩa sĩ cũng như cánh tay đắc lực mà Triệu đế đã ủy thác.
(*) Tiêu diệt bè đảng gian thần bên cạnh vua.
Mẫu thân đọc lại phong thư chiêu cáo thiên hạ kia, phiên dịch từng câu từng chữ cho ta nghe.
“Dân chúng là người dễ lừa gạt nhất thiên hạ này, chỉ cần có thể tồn tại, có cơm ăn áo mặc, những người bên trên nói cái gì thì chính là cái đó. Ai làm hoàng đế, ai bắt hoàng đế ra lệnh cho chư hầu, ai là gà mái gáy sáng* cũng đều không có ảnh hưởng lớn. Cái gọi là trung hiếu lễ nghĩa chỉ có sau khi ăn cơm no mới nghĩ ra được.”
(*) Phụ nữ lên cầm quyền, điên đảo âm dương, sẽ khiến nước mất nhà tan.
“Phong Nhi, con hãy nhớ rõ, cái gọi là danh nghĩa đều là do người thắng viết. Người thắng viết cái gì thì cái đó chính là sử sách.”
Ta gật đầu, dựa vào lòng mẫu thân:
“Mẫu thân, con sẽ là người thắng đó.”
Nói xong ta lại không khỏi nghi hoặc, người có trí tuệ như mẫu thân sao có thể kết đôi cùng với Bùi Lê kia chứ?
Mẫu thân sờ sờ đầu ta:
“Lúc trước nhà ông ngoại con sa sút, nếu không gả cho hắn thì phải gả cho Hình bộ Thị lang năm sáu mươi tuổi đã về hưu. Đó là lựa chọn tối ưu ngay lúc đó, mẫu thân cũng không hối hận.”
“Đời này của con phải xem xét thời thế, mượn gió vùng lên, không gió sẽ rơi.”
Ta nghiêm túc lắng nghe, ta muốn nhớ kỹ tất cả lời bà nói.
9.
Lúc gần cuối năm, Viên Kính đã đến Huệ Châu thành.
Hiện giờ mấy vương gia từng truy đuổi gã đã gặp mặt nhau ở Dục Đô thành và hỗn chiến túi bụi.
Thừa dịp phương Bắc loạn lạc, Bạch Thuật quyết định đánh hạ Huệ Châu thành để làm nơi dừng chân.
Cũng thật khéo, đúng cái ngày vào thành, ta nhìn thấy Bùi Lê và quý nhân của ông ta trong đám dân chúng quỳ ở hai bên.
Ba người ăn mặc chỉnh tề, sắc mặt hồng hào, trông có vẻ là chưa phải chịu khổ nhọc gì.
Có gió thổi qua làm rơi một đám tuyết đọng trên cây xuống, Bùi Lê vội vàng nâng tay áo lên che lại khuôn mặt của Quý phi.
Vị Quý phi nương nương phong hoa vô hạn kia bèn cúi đầu mỉm cười, vô cùng yêu kiều.
Ta cười lạnh một tiếng, quay đầu lại nhìn Bạch Thuật đang bịt khăn ho khan.
Trong xe ngựa vốn có một chậu than, hắn lại mặt một cái áo khoác lông cừu màu đen, lúc này bởi vì ta xốc một góc rèm lên mà ho sặc sụa.
Ta chột dạ rót một chén trà nóng rồi đưa qua:
“Mời tiên sinh uống trà.”
Hắn “Ừm” một tiếng và nhận lấy chén trà:
“Thấy được gì à, mới vừa rồi ngươi đã nổi lên sát khí.”
Lưng ta thoáng cứng còng một chút, ta rụt tay về, ngậm miệng không chịu nói chuyện.
Bạch Thuật cũng không thúc giục, ta dường như không thể ngồi yên, nhụt chí xòe tay ra:
“Ta thấy bên ngoài có một người phụ nữ xinh đẹp, rất xinh đẹp… Bạch tiên sinh, ngài nói xem ta còn phải làm con trai bao lâu nữa?”
Hắn đặt chén trà lên trên bàn nhỏ, cười như không cười mà dựa ra sau:
“Điện hạ ăn nói cẩn thận.”
Ta lắc đầu:
“Mẫu thân ta nói Bạch tiên sinh có trí tuệ vượt trội, ngài hỏi cái gì thì ta cứ nói thật là được, không cần che giấu.”
Nghe thấy ta nhắc đến mẫu thân, trong mắt hắn mới có chút dao động:
“Mẫu thân ngươi cũng không phải là người ngu xuẩn như lời đồn, ngươi phải nghe lời nàng.”
Ta cúi đầu, giấu đi vẻ trào phúng trên mặt.
Đúng vậy, mẫu thân của ta hiển nhiên phải tốt hơn một vạn lần so với Quý phi nương nương kia.
10.
Viên Kính dừng chân ở Huệ Châu thành, tự xưng là Sấm vương, lại làm giả một di chiếu của Triệu hoàng đế, nâng đỡ ta lên vị trí thái tử.
Thế nhưng thật sự có rất nhiều người từ các nơi chạy tới Huệ Châu thành, nói muốn phụ tá ta phục hưng nước Chiêu.
Trong tay Viên Kính có binh mã, mà ta thực tế lại là một đứa con gái, gã tự tin rằng mình đã nắm chặt mẹ con chúng ta trong lòng bàn tay.
“Người xưa có thể bắt thiên tử ra lệnh chư hầu, Viên Kính ta đây cũng noi theo lẽ đó.”
Gã học được một chút dáng vẻ trưởng giả từ chỗ Bạch Thuật, mỗi lần đến chỗ của mẫu thân để qua đêm đều muốn lấy mấy câu ra khoe.
Mẫu thân một bên rót rượu gắp thức ăn, một bên phụ họa:
“Loạn thế xuất anh hùng, đại vương chính là minh chủ có thể thống nhất thiên hạ.”
Gã cười càng đắc ý, ngay trước mặt ta mà dám thò tay vào vạt áo của mẫu thân.
Mỗi lần lúc này ta sẽ thức thời mà lui ra ngoài, để lại mẫu thân một mình chịu nhục.
Lúc chạy trốn khỏi Dục Đô, ta đã nhặt được một con dao găm không biết do ai đánh rơi trên núi, ngay cả vỏ dao cũng không có, nó được ta dùng một mảnh vải quấn lấy rồi giấu trong quần áo.
Khi trong lòng quá nghẹn uất, ta sẽ đi mài con dao này.
Mẫu thân đã dạy ta rất nhiều đạo lý, nào là Việt Vương nằm gai nếm mật, Hàn Tín chịu nhục bò qua háng…
Bà nói quân tử báo thù mười năm không muộn.
Những lúc mài dao, trong đầu ta đều là bộ dáng chính mình khi báo thù.
Ta sẽ dùng con dao găm này đâm xuyên tim từng người ức hiếp mẫu thân, xoay con dao khuấy động máu thịt trên người bọn họ.
Bùi Lê, Lệ Quý phi, Viên Kính, còn có cái tên Bạch Thuật ra vẻ đạo mạo kia.
Ta mài con dao từng lần từng lần, nhưng nỗi hận trong lòng vẫn không biến mất chút nào.