Phúc tinh chuyển thế - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Một tháng sau, một ngày nọ, bố mẹ tôi bất ngờ xuất hiện trên tin tức địa phương. Không phải vì chuyện tốt, mà là vì bị mắng trên đó.
Các nền tảng video ngắn đều đang lan truyền, nói rằng bố mẹ tôi là người độc ác. Nói rằng ông Tô Chấn Nghiệp người đã nuôi tôi 12 năm, bị bệnh nặng, và giờ chỉ có một mong muốn duy nhất là được nhìn thấy con gái mình thêm chút nữa.
Nhưng gia đình tôi lại kiên quyết không cho phép, thậm chí còn có thái độ tồi tệ với ông ấy. Video kèm theo là cảnh chúng tôi đang ngồi trong xe tại bãi đỗ xe, còn vợ chồng ông Tô Chấn Nghiệp thì đứng ngoài xe nói chuyện.
Họ cũng cắt một phần bức ảnh tôi và anh trai xô ngã Triệu Lam ở cổng trường. Một thời gian, cả gia đình tôi đều trở thành mục tiêu công kích.
Đặc biệt khi mọi người biết rằng gia đình tôi mấy năm qua sống ngày càng khá giả, nhiều người cho rằng bố mẹ tôi có tiền rồi thì mất hết nhân tính. Họ nói rằng tôi vô ơn, không hiểu sự vất vả của những người làm cha mẹ.
Họ nói anh trai tôi không biết tôn trọng người lớn, là kẻ vô dụng trong xã hội. Có người còn gọi điện báo cáo trường của anh tôi, yêu cầu đuổi học.
Cũng có người mắng tôi là kẻ vong ơn bội nghĩa, nhìn thấy bố nuôi bệnh nặng như vậy mà không đi thăm.
[Giả sử tôi là bố nuôi của cô ta, kiểu con gái như vậy thật sự không cần cũng được!]
[Thực sự, tôi cũng là con nuôi, nhưng mối quan hệ của tôi với bố mẹ thật sự còn thân thiết hơn cả với cha mẹ ruột.]
[Đúng là một gia đình, một đám người đều lạnh lùng, ích kỷ.]
[Tôi nghe nói nhà bố nuôi của cô ta đã phá sản, giờ đang sống rất khó khăn. Thực sự, xã hội này, người tốt lại chẳng được báo đáp…]
Tôi nhìn từng bình luận một trên mạng, một nỗi đau vô lực trào lên trong lòng.
Tôi không quan tâm người khác nghĩ thế nào về tôi, nhưng tôi không thể chịu đựng nổi khi bố mẹ và anh trai tôi bị kéo vào chuyện này.
Họ tốt như vậy, tại sao phải chịu những tổn thương vô lý này? Nghĩ đến bộ mặt của Tô Chấn Nghiệp và vợ, tôi thậm chí nghĩ xấu rằng ông ta chluôn trong bệnh viện đi.
Họ đã nuôi tôi 10 mấy năm, nhưng những năm tháng ấy tôi chỉ cảm thấy tự ti, sụp đổ, trầm cảm, căm ghét bản thân mình. Họ nuôi tôi, nhưng lại khiến tôi cảm giác sống không bằng ch.
Nếu không có bố mẹ và anh trai tôi, dù tôi không ch trong nhà họ Tô, tôi có lẽ cũng ch ở một góc nào đó trong xã hội, mãi cho đến khi x á c thối rữa mới được phát hiện!
Nhưng giờ đây, họ lại lợi dụng miệng lưỡi người đời để rũ bỏ hết sự độc ác và ích kỷ của mình, tự xưng là người có đạo đức, coi trọng tình cảm.
Họ cũng xứng sao?! Nghĩ đến đây, tôi ngay lập tức muốn đến bệnh viện. Nhưng không muốn rời khỏi phòng, tôi lại thấy bố mẹ và anh trai tôi đã chờ sẵn ở phòng khách.
“Bố, mẹ…”
“Chuẩn bị đi tính sổ với họ à?” Bố tôi hỏi.
Tôi cắn môi, không nói gì.
Anh trai tôi cười khẩy, nói: “Em một mình thì làm được gì.”
“Muốn tính sổ, chúng ta tính rõ từng món với họ!”
Mẹ tôi gật đầu, vẻ mặt từ trước đến nay dịu dàng, nay lại trở nên nghiêm nghị, mang theo một áp lực không thể bỏ qua.
Tôi ít khi thấy mẹ giận, nhưng giờ tôi cảm nhận rõ sự tức giận của bà.
Tâm trạng tôi trở nên nhẹ nhõm, tôi nhìn mọi người trước mặt và gật đầu một cách chắc chắn.
Trên đường đến bệnh viện, tôi, bố mẹ và anh trai đã chuẩn bị đầy đủ. Nếu đã muốn đánh thì phải đ á n h cho Tô Chấn Nghiệp và những người đó không thể đứng dậy nổi.
Rất nhanh, chúng tôi đến bệnh viện, tôi một mình lên lầu. Tuy nhiên, chỉ vừa nhìn thấy Tô Chân Nghiệp, tôi đã biết ông ta đang giả vờ bệnh.
Kiềm chế cơn tức giận trong lòng, tôi bước nhanh về phía ông ta.
Ông Tô Chấn Nghiệp và Triệu Lam thấy tôi đều ngớ người, sau đó cùng nhau nở nụ cười.
“Nhanh lên, nhanh lên, để Minh Minh vào đây.”
Tô Chấn Nghiệp vội vàng ra lệnh, còn giả vờ ho vài tiếng.
Tôi nhìn khuôn mặt đỏ hồng của ông ta, lòng đầy sự mỉa mai, không nói lời nào mà tiếp tục đi tới.
“Tô Minh à, xem tình hình này…”
“Chúng ta cũng không cố ý. Bạn của bố con làm việc ở một tòa soạn tin tức, lúc đến thăm ông ấy vô tình để chuyện này bị lộ ra ngoài.”
Triệu Lam mỉm cười nhìn tôi, nói rằng bà ta không ngờ lại bị người khác sắp xếp thành như vậy.
Tôi không phản ứng gì, chỉ hỏi bà ta chuyện gì đã được sắp xếp.
Triệu Lam cứng lại, ngừng một chút rồi mới nói:
“Chúng ta biết con là đứa trẻ ngoan, bố mẹ con cũng không phải… cố ý không cho chúng ta gặp con.”
“Vậy sao các người không giải thích?”
Tôi nhìn chằm chằm vào Triệu Lam , hỏi tại sao không tìm người để làm rõ, tại sao để cho người khác vu khống bố mẹ và anh trai tôi.
“Vì các người cố ý, các người làm vậy là để tẩy não tôi, ép tôi phải tới đây.”
“Vì các người lại đi tìm thầy bói, người ta nói tôi không phải kiếp nghèo hèn mà là sao may mắn.”
“Còn các người lại lười biếng, chỉ nghĩ đến việc hưởng lợi mà không chịu làm việc. Giờ các người cần tôi đến để ban phước, giúp các người việc làm ăn được suôn sẻ.”
“Tôi nói đúng không?”
Nụ cười trên mặt Triệu Lam dần dần biến mất, cuối cùng trở nên lạnh lùng.
Vẻ mặt của Tô Chấn Nghiệp phía sau cũng không dễ coi, dường như không tin là tôi có thể đoán ra hết mọi chuyện.
Trong mắt họ, có lẽ tôi vẫn là cô bé yếu đuối, tự ti, chịu đựng bị ứ c h i ế p như hai năm trước.
Không biết đã trôi qua bao lâu, sắc mặt của Tô Chấn Nghiệp cuối cùng cũng thay đổi.
Ông ta ngồi thẳng người, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc, nói rằng nếu tôi đã hiểu rõ, thì ông ta cũng không cần phải giấu giếm nữa.
“Chúng ta thực sự có suy nghĩ này.”
“Nhưng mà, Tô Minh, dù sao chúng ta cũng nuôi con lớn như vậy, một chút báo đáp cũng không quá đáng chứ?”
“Cứ như nuôi một con chó, chó còn biết vẫy đuôi để làm vừa lòng chủ nữa mà.”
Tôi nhìn người trước mặt, khẽ nói: “Vậy nếu tôi không làm thế thì sao?”
“Không làm gì?”
“Tôi không muốn ở lại, không muốn giúp các người.”
Tôi nói rằng họ chưa bao giờ tiêu tiền vào tôi.
“Nhưng tôi ở nhà Tô bao lâu, thì cũng bị vứt bỏ và hanh ha bấy lâu.”
“Các người chưa bao giờ thực hiện trách nhiệm của những người làm cha mẹ.”
Vậy thì họ có tư cách gì yêu cầu tôi phải trả lại?
Tô Chấn Nghiệp lại cười một tiếng, nói vậy thì sao, họ vốn không phải là cha mẹ ruột của tôi.
“Tô Minh, chúng ta không có yêu cầu gì khác.”
“Chỉ cần con ngoan ngoãn ở lại, khi việc làm ăn của chúng ta thành công, con muốn gì chúng ta cũng có thể cho con.”
“Nhưng nếu con cứ làm khó chúng ta, thì chúng tancũng sẽ không để gia đình con sống yên ổn.”
Chưa dứt lời, cửa phòng bệnh bị ai đó mở toang.
“Ông Tô, ông định làm gì khiến họ không sống yên ổn!?”
Tại cửa, bố mẹ tôi cùng một phóng viên cầm máy quay bước vào.
Phóng viên đó mặt đầy phẫn nộ, vừa vào đã mắng mỏ Tô Chấn Nghiệp là đạo đức giả.
“Nếu không phải ông Tề liên lạc với tôi, kể cho tôi sự thật, có lẽ bây giờ tất cả mọi người đều bị các người lừa hết rồi!”
Ngay lập tức, Tô Chấn Nghiệp và Triệu Lam hoảng hốt.
Triệu Lam càng thêm tức giận, quát phóng viên ra ngoài.
“Ra ngoài thì ra ngoài, tôi sẽ đăng bộ mặt xấu xí của các người lên mạng, để mọi người biết được bộ mặt thật của các người!”
Phóng viên nói xong liền quay người rời đi.
Chỉ để lại Triệu Lam còn đang sững sờ, vội vã nhìn về phía Tô Chấn Nghiệp.
Tô Chấn Nghiệp hoảng loạn, nói: “Nhìn tôi làm gì, không mau đuổi theo đi.”
“Dù tốn bao nhiêu tiền cũng phải ngăn cản hắn lại!”
Bố tôi cười khẩy một tiếng, chặn Triệu Lam lại, nói: “Muộn rồi.”
“Chúng tôi đã đăng video đính chính lên mạng từ lâu rồi.”
“Các người tưởng chỉ dựa vào những đoạn video cắt ghép nửa vời của các người là có thể lừa được tất cả mọi người sao?”
“Bây giờ người ta không phải là ngu ngốc đâu, ai cũng đoán được sẽ có một màn lật ngược tình thế mà!”
Triệu Lam không thể tin được, vội vàng lấy điện thoại ra xem.
Nhìn xong, khuôn mặt bà ta lập tức trở nên xanh mét.
Vài giây sau, bà ta tức giận đến mức không kiềm chế được, vung tay đập mạnh vào điện thoại, mắng chửi bố mẹ tôi là tâm địa độc ác.
“Các người cố ý! Cố tình để chúng tôi mắc bẫy!”
“Đám rác rưởi chẳng có giá trị gì, các người thật không thể chịu nổi!”
“Bốp!”
Chưa kịp để Triệu Lam mắng xong, mẹ tôi đã tặng bà ta một cái tát thật mạnh.
Triệu Lam ngây người ngay lập tức.
Vài giây sau, cô ta hét lên một tiếng chói tai, vung tay đ á n h lại mẹ tôi.
“Con đàn bà này, bà có tư cách gì mà đ á n h tôi!”
Mẹ tôi không nói gì, lại tát thêm một cái thật mạnh.
“ Triệu Lam , tôi nói cho bà biết. Khi Tề Duyệt ở nhà chúng tôi, chúng tôi chưa bao giờ để con bé phải chịu một chút uất ức nào, chúng tôi đã làm hết sức để cho con bé những điều tốt nhất.”
“Nhưng con gái chúng tôi ở nhà các người lại phải chịu đựng bao nhiêu năm uất ức!”
“Cuối cùng con bé đã trở về với chúng tôi, được chúng tôi chăm sóc cẩn thận.”
“Nhưng các người lại không biết xấu hổ, lại dám đến đây, q u ấ y rầy cô bé, bat nat con bé, lại còn định lợi dụng con bé. Các người không chỉ không xứng làm cha mẹ, các người ngay cả làm người cũng không xứng!”
Nói xong, bà lại t á t thêm một cái nữa.
Triệu Lam bị đ á n h cho ngây người, đầu óc hoàn toàn rối loạn.
Cộng thêm việc bà ta vốn là một người yếu đuối, đối diện với mẹ tôi – người làm việc suốt ngày – thì chẳng có chút sức chống cự nào.
Không xa, Tô Chấn Nghiệp thấy vậy tức giận, đứng dậy định lại gần dạy dỗ bố tôi.
Nhưng chỉ trong chốc lát, ông ta đã khỏe lại.
Chưa kịp lên tiếng, một câu của bố tôi khiến ông ta lại thay đổi sắc mặt.
Bố tôi nói:
“À, còn nữa, các người thật sự nghĩ có sao may mắn giáng thế và nghèo hèn chuyển kiếp sao?”
Tô Chấn Nghiệp hỏi bố tôi ý gì.
Bố tôi nhìn hai vợ chồng họ với ánh mắt đầy thương hại, nói rằng thầy bói đó chỉ là kẻ lừa đảo.
Chỉ trong tích tắc, biểu cảm của Tô Chấn Nghiệp và Triệu Lam như thể trời sập xuống.
“Các người nói gì?”
“Không thể nào! Tôi không tin!”
Triệu Lam khó tin nói rằng thầy bói đó quả thật rất chính xác, dễ dàng nói ra ngày sinh của Tô Duyệt, và còn nói họ đã nhặt được tiền lúc đó.
Bố tôi nhìn họ với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, cười khẩy nói: “Không tin à? Tôi đã đoán trước các người không tin.”
Sau đó, ông lấy điện thoại ra gọi cho anh trai tôi.
Chưa đầy một lúc, ông tắt điện thoại và nói:
“ Hắn ta đang lên thang máy, sắp tới rồi.”
Triệu Lam lộ rõ vẻ đề phòng, hỏi người nào sắp tới.
Bố tôi không trả lời.
Chỉ vài giây sau, cửa phòng lại bị đẩy mở.
Anh trai tôi kéo thầy bói đó vào, nắm lấy cổ áo của lão ta.
Khi thấy vẻ mặt đầy tội lỗi của thầy bói, Tô Chấn Nghiệp và Triệu Lam cuối cùng cũng hiểu ra.
Món tiền một nghìn tệ lúc đó không phải là họ “nhặt được,” mà là mồi câu của thầy bói.
Khuôn mặt Triệu Lam ngay lập tức trắng bệch, loạng choạng vài bước rồi ngồi phịch xuống giường bệnh.
Tô Chấn Nghiệp thì tức giận đến mức sôi máo, hét lên đòi xông lên đ á n h chec thầy bói.
Bị anh trai tôi và bố tôi ngăn lại.
Anh trai tôi liếc nhìn ông ta, ánh mắt giống hệt lúc tôi bị ông ta đuổi ra khỏi nhà năm đó, ánh mắt vừa ghê tởm lại khinh bỉ.
“Em gái tôi không phải là sao may mắn, nhưng cũng không phải là kiếp nghèo hèn.”
“Con bé là may mắn của gia đình chúng tôi, nên mới có thể mang lại vận may cho chúng tôi.”
“Còn các người, chỉ biết oán trách số phận, không làm gì hữu ích, dù có cho các người cả trăm người em gái tôi, các người cũng chẳng thể phát tài!”
Tô Chấn Nghiệp mặt mày tái mét, môi run rẩy mà không nói ra lời.
Vở kịch này cuối cùng kết thúc khi Tô Chấn Nghiệp và Triệu Lam bị cảnh sát bắt giữ vì tội xâm phạm quyền riêng tư và quyền sử dụng hình ảnh.
Gia đình chúng tôi cuối cùng cũng lấy lại được danh dự.
Từ đó, không còn ai nhắc đến cái gọi là sao may mắn hay kiếp nghèo hèn nữa.
Khi anh trai tôi đỗ vào một trường đại học hàng đầu trong nước, sự nghiệp của bố tôi cũng đang thăng hoa.
Mẹ tôi không còn làm bảo mẫu nữa, mà trở thành Đại sứ Tình nguyện của cộng đồng, phụ trách các hoạt động xã hội và hỗ trợ người nghèo.
Mẹ còn thường xuyên quay lại làng cũ của chúng tôi để giúp xây dựng một môi trường sống tốt hơn.
Còn tôi, từ một đứa trẻ tự ti, nhút nhát, thiếu an toàn, giờ đã trưởng thành thành một người tự tin, rạng rỡ như một đóa hoa của đất nước.
Còn gia đình nhà họ Tô, nghe nói sau đó đã hoàn toàn sụp đổ.
Tô Chấn Nghiệp đã bán hết tất cả những thứ có thể bán được để bù vào khoản thiếu hụt của công ty, cuối cùng vẫn mắc nợ ngập đầu.
Tô Tử Duệ từ sau lần bỏ đi đó đã không quay lại nữa, còn Tô Duyệt thì hoàn toàn phá sản.
Nghe nói cô ta giờ đã mang thai và đính hôn với người khác.
Và điều xui xẻo hơn nữa là Tô Chấn Nghiệp sau này thật sự bị bệnh.
Bệnh thận. Rất khó chữa trị.
Sau đó, họ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt chúng tôi.
Mỗi khi nhớ lại quá khứ, tôi chỉ cảm thấy nó đã quá xa vời, như một kiếp sống khác.
Tôi cũng không còn oán hận hay căm ghét gia đình nhà họ Tô nữa.
Dù sao thì khi người ta hạnh phúc, những đau khổ trong quá khứ cũng trở nên không đáng kể.
Sau này tôi lại gặp một lần nữa người thầy bói đó, ông ta không còn làm những việc lừa đảo nữa.
Tôi hỏi ông ta có thật sự tồn tại vận mệnh hay không.
Ông nói vận là có, nhưng mệnh thì không thể nói trước được.
“Nếu không, thì Na Tra làm sao có thể cải mệnh được?”
Tôi cười, nghĩ cũng phải.
Vận mệnh có, nhưng không phải là định sẵn, mà là do chính mình quyết định.
Thầy bói còn nói, cuối cùng thì vẫn là cần cù lao động mà giàu có, Tô Chấn Nghiệp xuất thân tốt như vậy, nếu chịu động tay động chân một chút, đã sớm có được thành quả rồi.
Tôi gật đầu.
Đúng vậy.
Nếu bạn muốn buông thả, thì hãy chấp nhận kết quả của mình, đừng oán trời trách đất.
Nếu bạn muốn có thành quả, thì đừng mơ mộng chỉ ngồi không hưởng thụ.
Cuộc sống là do chăm chỉ mà có, không cầu mà có gì.