Phương Hạ - 6 + 7 + 8
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:07:07
6.
“Alô… Là Cố tổng tổng ?”
giọng đầy tức giận của Cố Bạc Xuyên cho hoảng sợ.
ngay đó, siết chặt điện thoại, lo lắng : “ là bạn của Phương Vân, cô đang ở bệnh viện, tình hình tệ. Anh thể nhanh chóng đến đây ?”
Đầu dây bên , Cố Bạc Xuyên im lặng.
Anh lạnh lùng : “Cô đang giở trò gì đây?”
càng thêm sốt ruột: “Anh đang gì ? Phương Vân gặp tai nạn giao thông, tình trạng vô cùng nguy kịch…”
“Đủ .” Cố Bạc Xuyên thờ ơ đáp: “Mấy chiêu cô dùng qua nhiều .
“Mỗi phạm sai lầm, cô hoặc giả vờ bệnh, hoặc tự thương để khiến mềm lòng.
“Lần vạch trần, bản gây chuyện quá lớn, nên ngay cả tai nạn xe cũng dựng lên ?
“Phiền cô nhắn với cô , thương thì tìm bác sĩ, bác sĩ.”
“Cố Bạc Xuyên…” hét lên.
vô ích.
Cuộc gọi cúp máy.
7.
Cố Bạc Xuyên ném điện thoại sang một bên, im lặng hồi lâu.
Thẩm Miên Miên hiểu chuyện, nhẹ giọng hỏi: “Cố phu nhân gặp chuyện ? Hay là đến thăm cô , .”
Cố Bạc Xuyên bực bội day day ấn đường: “Không cần quan tâm cô .”
Thẩm Miên Miên cắn môi, dịu dàng : “Giờ chắc chắn cô sợ hãi.”
“Cô chỉ gặp một thôi, dù hai cũng là vợ chồng, chẳng khúc mắc nào là thể giải quyết…”
Thẩm Miên Miên càng khuyên, sắc mặt Cố Bạc Xuyên càng lạnh lẽo.
“Miên Miên, em yên tâm.” Anh , “ sẽ thiên vị cô chỉ vì cô là vợ .
“Chuyện , nhất định sẽ cho em một lời công bằng.”
Nước mắt Thẩm Miên Miên đọng hàng mi, như sắp rơi mà rơi xuống: “Cố , thật .”
“Cố tổng, bệnh viện Nhân Huệ chứ?” tài xế hỏi.
Bệnh viện Nhân Huệ là bệnh viện tư do nhà họ Cố và nhà họ Phương hợp tác xây dựng.
Cố Bạc Xuyên lạnh nhạt đáp: “Không, đến bệnh viện thành phố.”
Thẩm Miên Miên nhận , Cố Bạc Xuyên đang cố tránh mặt Phương Vân. Cô ở bệnh viện Nhân Huệ, mà thà chọn một bệnh viện khác, cũng tiện đường ghé qua thăm.
Thẩm Miên Miên cúi đầu, khẽ nở một nụ một tiếng động.
Cố Bạc Xuyên đưa Thẩm Miên Miên đến bệnh viện thành phố.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ ngoài một vài vết thương ngoài da, cô vấn đề gì nghiêm trọng.
vẻ tinh thần chấn động nặng nề, cứ ngủ một lúc giật tỉnh dậy trong hoảng loạn và nước mắt.
Thẩm Miên Miên rơi lệ, Cố Bạc Xuyên : “Cố , cứ việc , cần lo cho .”
Ban đầu, Cố Bạc Xuyên chút d.a.o động, định xem Phương Vân thế nào.
khi thấy dáng vẻ đáng thương đến cùng cực của Thẩm Miên Miên, quyết định ở .
Mãi đến hai ngày , trạng thái của Thẩm Miên Miên mới định.
Rời khỏi bệnh viện, cuối cùng Cố Bạc Xuyên cũng mở điện thoại cá nhân.
Anh nghĩ hẳn sẽ hàng chục tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ Phương Vân.
, màn hình trống trơn.
Không gì cả.
Một cảm giác kỳ lạ vô cớ dâng lên trong lòng .
Cảm giác giờ từng .
Cố Bạc Xuyên xua sự bất an .
dù trong văn phòng thật lâu, vẫn thể kiềm chế , cuối cùng bấm gọi cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phuong-ha-lugb/6-7-8.html.]
“Phương Vân ?” Giọng lạnh lùng, “Bảo cô điện thoại.”
im lặng lâu, lâu…
“ cô là bạn của Phương Vân.” Cố Bạc Xuyên mất kiên nhẫn. “Bảo cô lập tức đến gặp …”
“Phương Vân c.h.ế.t .” nhẹ nhàng .
Đầu dây bên im lặng lâu.
Một lúc , thấy Cố Bạc Xuyên khẽ nhạt.
“Đừng giở trò với nữa.”
Giọng nhanh chóng trở nên nghiêm túc.
“Nói với Phương Vân, dỗ dành Miên Miên xong . Cô đồng ý báo cảnh sát, cũng sẽ chuyện với ai.
“Phương Vân cần trốn nữa, bảo cô mau đến gặp !”
đáp , chỉ chậm rãi một địa chỉ.
“Nếu gặp cô đến … thì đến đây mà tìm.”
8.
Thời gian là mười một giờ đêm.
Cố Bạc Xuyên tìm thấy trong linh đường.
đó, ngẩn ngơ.
Nghe thấy tiếng bước chân của Cố Bạc Xuyên, máy móc đầu .
“Anh đến .”
Cố Bạc Xuyên gì.
Anh cúi đầu thứ trong tay .
Đó là một hũ tro cốt.
“Đây là…”
chậm rãi cúi đầu, vuốt ve hũ tro.
“ với ? Cô gặp tai nạn xe.” Giọng vô cảm, chỉ hốc mắt là đỏ và sưng tấy, “Nếu khi gọi, lập tức đến ngay, thì hai đáng lẽ thể gặp cuối.”
“Bây giờ, tất cả quá muộn .”
Hai tay Cố Bạc Xuyên run rẩy:
“ chỉ là…”
Hạt Dẻ Rang Đường
cắt ngang lời :
“ , chỉ nghi ngờ cô bắt cóc Thẩm Miên Miên.”
“Không cả, cứ điều tra . Dù thì, kết quả điều tra thế nào cũng chẳng còn liên quan đến Phương Vân nữa.”
ôm chặt hũ tro cốt, lướt qua bên cạnh Cố Bạc Xuyên.
Anh gọi :
“Đợi .
“Cô là vợ , cô …”
dừng bước:
“Anh đưa tro cốt của cô cho , đúng ?”
bật , nước mắt lăn dài từng giọt lớn.
“Không thể nào.”
“Cố Bạc Xuyên, lúc còn sống, chính tình yêu dành cho giam cầm Phương Vân trong nhà họ Cố.”
“Bây giờ cô c.h.ế.t , cuối cùng cô cũng thể yêu nữa. sẽ đưa cô , cho cô tự do.”
Nhìn gương mặt Cố Bạc Xuyên, cuối cùng vẫn thể kiềm chế cơn giận:
“Xin đừng cô là vợ nữa.”
“Bởi vì , căn bản xứng đáng chồng của cô .”