Phượng Hoàng Thật Và Phúc Tinh Giả
Chương 1
01.
Mặc dù biên giới luôn chiến loạn không ngớt, vật tư nghèo nàn, khí hậu thường xuyên thay đổi, nhưng luôn có một quốc gia không bị điều này ảnh hưởng.
Dân gian tương truyền rằng Tiên hoàng và Phượng hoàng Thần nữ đã đồng thuận lập ra một khế ước. Hàng năm, người dân trong nước sẽ cử hành cho Thần nữ một buổi hiến tế long trọng, như vậy Thần nữ sẽ phù hộ dân giàu nước mạnh.
Kể từ đó, chỉ cần kẻ địch bên ngoài tới xâm phạm, vừa tới biên giới lập tức nôn mửa tiêu chảy, hốt hoảng trốn chạy.
Khai khoáng tại ngọn núi cằn cỗi lại đào ra được mỏ vàng mỏ bạc. Đất xấu mà sản lượng hoa màu trồng được còn cao hơn bình thường.
Không ai không biết đến tiếng tăm của Thần nữ. Thần nữ nhận được hết thảy sự sùng bái của người đời.
Còn ta thân là Hoàng hậu cao quý, năm nào cũng cùng con dân của mình biểu diễn tiết mục hiến tế cho Thần nữ tại vùng đất trang nghiêm ấy.
Có lần, ta đề nghị dâng rượu gạo, Hoàng đế nói thẳng là tội lỗi. Thứ xứng tầm với Thần nữ chỉ có bách hoa tiên lộ.
Thôi bớt dùm, ta chính là Thần nữ, chẳng lẽ bản thân thích ăn gì còn không biết sao?
Mỗi kiếp, ta sẽ giáng sinh tới một gia đình người phàm bất kỳ, sau quá trình rèn giũa gian khổ, tu vi sẽ tăng thêm một bậc.
Kiếp này, ta và Hoàng đế Ngọc Hành là thanh mai trúc mã, xuôi dòng hợp lẽ mà kết duyên phu thê.
Thế nhưng Thần nữ không thể để lộ thân phận với người đời, và pháp lực sẽ mất hết trong vòng một năm sau khi hoàn thành hiến tế. Ta đành phải nhìn cả nước vui nhảy, đèn đuốc sáng trưng cứ như thật từ năm này qua năm nọ.
Mãi đến một lần, Hoàng đế cải trang vi hành trở về, còn dẫn theo một nữ tử vào cung. Nàng ta nói mình là sứ giả của Thần nữ, chân thân của Thánh nữ, xuống thế gian để truyền đạt mệnh lệnh của Thần nữ, chúc phúc cho người đời.
Hoàng đế mừng rỡ, muốn sắc phong nàng ta làm Quý phi.
Sao ta không biết mình có thêm một sứ giả từ bao giờ nhỉ?
02.
Cùng thắc mắc còn có các đại thần là người hâm mộ trung thành của Phượng hoàng Thần nữ.
Mười mấy ông lão bao vây Ngự Thư Phòng kín kẽ, khuyên Hoàng đế hãy suy nghĩ kỹ càng.
Lúc ta đi tới Ngự Thư Phòng, người hâm mộ lớn nhất của Thần nữ, tức người cha già là Thừa tướng của ta đang quỳ gối trước cửa oán giận.
“Mong Hoàng thượng suy nghĩ kỹ càng. Thân phận Thần nữ cao quý, chúng thần không dám to gan tự phỏng đoán, tuy nhiên cũng không thể để kẻ tiểu nhân chui vào kẽ hở. Nàng ta nói mình là sứ giả của Thần nữ thì đúng là vậy thật sao? Lỡ nàng ta chỉ là một kẻ giang hồ bịp bợm, chọc giận Thần nữ sẽ bị trời phạt đó ạ!”
“Thừa tướng nói đúng, chớ nên làm nguội lạnh trái tim của Thần nữ!” Quần thần phụ họa.
Ừm, nhóm người hâm mộ trung thành rất hiểu chuyện.
“Loảng xoảng!”, tiếng chén ngọc va đập vỡ vụn khiến tất cả mọi người ở đây đều sợ tới chấn động.
Xem ra Ngọc Hành nói sao làm vậy thật rồi.
Khi thái giám mở cửa phòng, bên cạnh Ngọc Hành có thêm một nữ tử xinh đẹp trẻ trung.
Môi đỏ da trắng, dung nhan tựa trăng sáng.
Nữ nhân kia ngẩng cao đầu, khí thế bễ nghễ.
“Ta đã tạo phúc cho quốc gia, mang đến vinh quang và hòa bình cho các người. Ta làm sứ giả của Phượng hoàng Thần nữ chính là để truyền đạt ý chỉ của Thần nữ, cầu phúc cho bá tánh.”
Cha ta tra hỏi nàng ta: “Ngươi làm thế nào để chứng minh mình là chân thân của Thánh nữ?”
Nữ nhân kia lặng thinh.
Hiển nhiên, nàng ta đâu còn lời gì để nói. Bởi ta vốn không hề có ai gọi là sứ giả, chứ đừng nói đến Thánh nữ gì đó.
Đẹp thì đẹp đấy, song cũng chỉ là một kẻ lừa đảo mà thôi.
Đương lúc toàn bộ chúng ta cảm thấy nàng ta sẽ bị đuổi ra ngoài giống với những kẻ giang hồ bịp bợm đó…
… Nữ tử này thế mà lại hô biến ra ngọn lửa từ tay không. Đôi tay múa may, tia lửa văng khắp nơi. Ngón tay mân mê, ngọn lửa hóa thành hoa hồng.
Các đại thần xem đến trợn tròn mắt, ta cũng nhíu mày lại.
Nàng ta lấy một cái túi rỗng ra, sau khi triển lãm thì thò tay vào đó, vậy mà tóm được một con bồ câu ra từ không khí.
Nàng ta tiếp tục xòe bàn tay chứng minh tay trống trơn, vừa lật tay, vô số thẻ bài bay từ tay ra giữa không trung.
Một chiêu thôi. Nàng ta đắc chí nhìn mọi người.
“Thứ này tên là bài Poker.”
Chuyện này… Đến cha ta cũng dập đầu “bụp bụp”.
“Cung nghênh Thánh Nữ, cung nghênh Thánh Nữ, cung nghênh Thánh Nữ!”
Ta không hiểu, nhưng ta đã bị rúng động.
Chưa từng gặp chiêu thức nào thế này. Huống hồ, ta còn không cảm nhận được chút pháp lực nào ở nàng ta.
Ngọc Hành nhìn xuống mọi người.
“Nếu các ái khanh không còn dị nghị gì nữa thì ngay trong hôm nay, Hàn Mai Mai sẽ được sắc phong làm Quý phi, chọn ngày cử hành điển lễ sắc phong.”
Các đại thần liên tục thưa vâng.
Từ lâu đã biết những ông lão này không đáng tin mà. Ta giậm chân.
“Không được! Sao có thể tự tiện sắc phong Quý phi. Mặc dù ta không biết nàng ta hô biến ra kiểu gì, nhưng nàng ta cũng chỉ là một kẻ lừa đảo mà thôi.”
Hàn Mai Mai quan sát ta tỉ mỉ, khe khẽ mỉm cười.
“Mọi người đều đã thấy năng lực của ta, trái lại ngươi thân là Hoàng hậu cao quý, nhận hết mọi vinh hoa phú quý nhiều năm như vậy, nhưng ngươi đã làm được gì cho quốc gia chưa? Chẳng qua chỉ là một bình hoa thôi, ngươi dựa vào đâu mà không đồng ý!”
Ta đang định phản biện thì Ngọc Hành quát ta dừng lại.
“Được rồi, không được động chạm đến Thánh nữ. Ý trẫm đã quyết, mong Hoàng hậu hiểu cho nỗi khổ tâm của trẫm, đừng nhiều lời nữa.”
Thú vị, thực sự thú vị. Tu hú chiếm tổ, ta bị một con sói đuôi to đào ổ.
Được, ta xem ngươi nhảy nhót được bao lâu.
03.
Ta vốn tưởng nàng ta chỉ được sắc phong làm Quý phi thôi, kết quả điển lễ sắc phong còn rầm rộ hơn của ta lúc trước. Thậm chí mũ miện đội đầu kia cũng giống mũ phượng ta đội vào ngày sắc phong Hoàng hậu như đúc.
Đến các đại thần cũng không ai phản đối chuyện vượt khuôn phép này, bởi họ cho rằng nàng ta là sứ giả của Thần nữ thật, đội mũ phượng này có khi còn thiệt.
Từ Hoàng hậu của một quốc gia, thoáng cái ta đã trở thành bình hoa không làm ăn được gì.
Trong yến hội, ta ngồi tại ghế Hoàng hậu, Hàn Mai Mai lại ngồi cạnh Hoàng thượng.
Ngay cả các phi tần bình thường nịnh nọt ta cũng bắt đầu phản bội đứng về phe địch, khe khẽ thì thầm.
“Ta thấy chức vị Hoàng hậu này sắp đổi chủ rồi đây.”
“Chẳng thế thì sao. Nàng ta chỉ là một bình hoa cái gì cũng không biết làm, nào so được với Thánh nữ, chắc chắn phải xuống sân.”
“Vậy cô nói xem ta có nên lấy chỗ đồ cổ tặng nàng ta lúc trước về không? Tặng nàng ta lãng phí quá.”
Đúng lúc ta đang nắm chặt chén rượu đến phát ra tiếng ‘rắc rắc’, binh lính đột nhiên tiến vào bẩm báo.
“Bẩm báo, thưa Hoàng thượng, chúng ta lại đào thêm được một mỏ vàng khổng lồ, dự tính số vàng đào được năm nay còn nhiều hơn cả năm trước.”
Vừa dứt lời, ta biết ngay trận pháp ta thiết lập phát huy hiệu quả rồi.
Với khế ước, quốc gia này không mở rộng ra ngoài, chỉ sản xuất vàng nhờ mỏ vàng, số ngân lượng kiếm được hằng năm khi chào bán cho bên ngoài không đếm xuể.
Mỏ vàng này là vùng phì nhiêu nhất ở mắt trận.
Lòng ta oán giận không thôi, lại không thể kể với mọi người. Bởi một khi tiết lộ thân phận, lần lịch kiếp này của ta sẽ thất bại ngay lập tức.
Rõ ràng bọn họ đều hưởng thụ tài phú tối cao do ta mang đến, thế mà dám nói ta là bình hoa.
Chờ lần hiến tế sau, ta sẽ biến hết mỏ vàng cho bọn họ thành ao phân!
Đang oán giận, Hàn Mai Mai đột nhiên nâng chén rượu, nói với mọi người dưới bục:
“Đây chính là phúc phần ta ban cho, những mỏ vàng như vậy, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Chỉ cần các ngươi đủ thành kính vâng lời, ta có thể tác thành hết cho các ngươi.”
04.
Ta phì cười thành tiếng.
Hàn Mai Mai ngoảnh mặt nhìn ta.
“Ngươi cười gì? Ngươi làm được không? Ngươi mang đến gì cho quốc gia này? Ngươi chê cười ta chính là chê cười Thần nữ, sẽ đem đến tai họa cho quốc gia!”
Nét mặt mọi người ở đây đồng loạt thay đổi, đến cha ta cũng gằn giọng dạy dỗ ta.
“Không được bất kính với Thánh nữ.”
Mấy phi tần khác lại càng nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, thể hiện sự trung thành với Hàn Mai Mai.
Dung phi là người dẫn đầu.
“Đúng vậy đó Hoàng hậu, công nhận người khác xuất sắc khó lắm sao? Chớ bị ghen tị làm mụ mị đầu óc!”
“Dù là Hoàng hậu cao quý thì cũng phải xem người bên trên mình là ai. Người ta chính là Thánh nữ, một sự tồn tại giống với Thần.”
Ngữ điệu của Ngọc Hành hơi mất kiên nhẫn.
“Được rồi, ầm ầm ỏm ỏm, ríu ra ríu rít, cả ngày chỉ biết làm ồn, đồ vô tích sự!”
Ta không biết có phải hắn đang chỉ cây dâu mắng cây hòe hay không.
Nói xong, Ngọc Hành ngưng giận, giơ chén rượu lên.
“Nhờ hết vào phúc của Thánh nữ nên chúng ta mới đào được mỏ vàng phì nhiêu như vậy. Chúng ta hãy nâng chén vì Thánh nữ!”
Ăn uống linh đình, náo nhiệt khôn xiết, chỉ riêng ta bực tức quay về tẩm cung,
Lấy ra bản đồ trận pháp giấu dưới gầm giường.
Bản đồ bao quát cả quốc gia, mỗi mắt trận đều được ta dày công tính toán thiết kế. Bảo vệ của cải, bảo vệ dân chúng, bảo vệ quốc gia bình yên, giàu có vô ngần.
Mặc dù tạm thời mất pháp lực nhưng vẫn có thể thay đổi bản đồ trận pháp.
Ta cầm bút thẳng thừng gạch bỏ trận pháp mỏ vàng, sau đó cầm hạt dưa đứng ngoài ban công vừa cắn vừa ngắm chim chóc.
Hàn Mai Mai nhà ngươi chẳng phải phúc tinh sao? Ta xem ngươi dàn xếp vụ này sao.