Phượng Hoàng Thật Và Phúc Tinh Giả
Chương 5
14.
Quả nhiên, không lâu sau đó, thân tín trong quân đội tới báo: Hầu hết các chức vị quan trọng trong quân đội đều đã bị đổi người.
Ta giận tím mặt.
“Là ai động tay động chân? Chém mẹ nó đi!”
“Là cha ngài – Thừa tướng đại nhân.”
Ta lập tức bị sắc, mãi sau mới bình tĩnh được.
Người hâm mộ đứng đầu của ta quả là được việc thì ít hỏng việc thì nhiều!
“Trong quân đội, ngoài hành động của Thừa tướng thì còn một người thần bí khác cầm hổ phù, âm thầm gom khá nhiều quân, rạng sáng sẽ xuất phát tới biên giới, quét sạch toàn bộ các thôn trang dọc đường đi.”
Đúng là… Nói đi ra ngoài làm việc có lợi cho quốc gia và dân chúng, trên thực tế lại âm thầm hành động, lén làm ra loại chuyện này.
E rằng ngọn gió thổi bên gối lúc trước cũng không thoát khỏi liên quan tới những việc này.
Ta nghiến chặt răng, ngẫm nghĩ một lát rồi nói với y: “Điều động các huynh đệ của ta, cần phải ngăn lại họ trước khi đội quân vượt qua biên giới.”
Thân tín hơi do dự.
“Hoàng hậu, tự tiện điều binh chính là tội chết.”
Ta nhìn sao trời, thở dài:
“Đây là cái bẫy nàng ta thiết lập cho ta. Ta không đi thì sẽ chôn vùi tính mạng của ngàn vạn huynh đệ, khiến những thành thị vô tội đó bị hủy diệt. Ta đi thì ván đã đóng thuyền, nhận chắc tội danh, đến lúc đó mọi người chỉ cần khăng khăng là ta ép mọi người dấy binh, đặt mình ra ngoài cuộc là được. Nếu mà vẫn không có tác dụng thì ta giết tên Hoàng đế chó má kia.”
“Hoàng hậu…”
“Quân lệnh như núi, chớ phải nhiều lời.”
Nha hoàn lấy ra bộ áo giáp đã nằm trong tủ nhiều năm của ta.
Khoác khôi giáp lên người, toàn thân ta bừng bừng nhiệt huyết, tựa lưỡi kiếm giấu mình trong vỏ một lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời.
Ta vung roi thúc ngựa, lao thẳng tới chiến trường.
Đuổi tới nơi đúng vào lúc hai quân đang giằng co, giương cung giơ kiếm, nước sôi lửa bỏng.
Ngựa chiến hí lên một tiếng. Đội quân mênh mông thấy ta mặc áo giáp xuất hiện thì có một phần ba số đó cứ thế buông vũ khí, ngỏ ý sẵn sàng trở về.
Số ít còn lại cố gắng chống trả.
Ta cầm lưỡi đao cong, hét lớn:
“Các tướng sĩ! Các người đều có cha mẹ thê nhi, quốc gia người ta cũng thế. Trong chiến tranh, bá tánh luôn luôn là người chịu khổ. Các ngươi sẵn sàng khơi lên chiến tranh, cướp nhà người khác một cách vô cớ sao?”
Đám lính nhìn nhau, lòng tin hơi dao động.
Một bóng hình lại đi ra từ đoàn quân. Ngọc Hành sửa soạn lại khôi giáp, vẻ mặt lạnh lùng.
“Thì ra lòng Hoàng hậu của ta không chỉ canh cánh con dân ta mà còn lo lắng cho con dân quốc gia kia sao. Trước đây Mai Quý phi nói nàng có lòng tạo phản, ta còn chưa tin, bây giờ xem ra ta không tin cũng phải tin.”
Thì ra thứ chó má này đã chờ tại đây từ lâu. Tình cảm ở chỗ cả hai cùng nhau sút vào chỗ hiểm của ta.
15.
“Vì để dụ ta ra mà hai ngươi sẵn sàng khuấy đảo mưa gió thật à. Ngọc Hành, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa thỏa mãn với nhiều năm vinh hoa phú quý như vậy ư? Tại sao ngươi cứ phải cố chấp với chiến tranh làm gì?”
“Vinh hoa phú quý? Làm Hoàng đế của một quốc gia nhỏ là vinh hoa phú quý rồi sao? Ta có nhiều hùng tâm tráng chí như vậy, phải thống nhất Cửu Châu. Chỉ mình Mai Quý phi hiểu cho ta. Còn ngươi, ngoài cản trở ta thì chẳng làm được gì cả. Hôm nay ai dám ngáng đường ta đều phải chết!”
Nói xong vung tay ra hiệu cho quân đội tấn công. Ngoài những người buông vũ khí khuất phục đó, những người khác đều giơ đao lớn xông tới chỗ chúng ta.
Ta nâng thanh đao cong lên, sống đao đánh chuẩn vào gáy những người này, lập tức đánh ngất họ.
Còn những binh lính quyết đổ máu kia thì không may mắn đến vậy.
Đao thấy máu, đao thấy thịt, kinh nghiệm thực chiến của các phó tướng đi theo ta đều phong phú. Chẳng mấy chốc, phe đối diện đã thua trận.
Lý Đại tướng quân múa may đao lớn, cười với ta: “Đại tướng quân, chúng ta thắng rồi.”
Ngay sau đó, một chùm lửa xông thẳng về phía lồng ngực hắn, nổ tung hoa máu. Lý Đại tướng quân ngã xuống theo tiếng, đến đôi mắt cũng chưa nhắm lại.
“Lý Đại!” Ta dốc hết sức gọi hắn.
Ngoảnh mặt nhìn lại, Mai Quý phi cầm một thanh vũ khí trên tay, nhắm thẳng tới chỗ Lý Đại. Phía sau nàng ta chính là đội quân đông đảo, đang cầm vũ khí nhắm thẳng vào những phó tướng dưới trướng của ta.
“Ngại quá, đội quân súng lửa của ta tới rồi. Ngươi tưởng ta im ắng lâu vậy để làm gì? Ta mượn hổ phù của Hoàng thượng, vẽ bản vẽ, chế tạo súng lửa chính để đề phòng một ngày có phản tặc như ngươi xuất hiện.”
Sát khí hiện lên trong mắt Ngọc Hành.
“Bỏ đao của ngươi xuống, nếu không toàn bộ tay sai của ngươi sẽ chết hết.”
“Hoàng hậu đừng đầu hàng, thần quyết liều chết!” Mấy người trong đó nói xong lập tức lao tới chỗ Mai Quý phi.
Mấy đóa hoa máu nở rộ, ta gào thét quỳ rạp xuống đất.
“Ta đầu hàng! Ta đầu hàng! Đừng giết bọn họ!”
Thanh đao cong rơi xuống đất, đồng nghĩa với đó, ta đã thua hoàn toàn.
16.
Khi ta bị trói tay ra sau kìm kẹp, cha ta quỳ rạp xuống đất, liên tục cầu xin Ngọc Hành:
“Hoàng hậu chỉ hồ đồ nhất thời. Xin Hoàng thượng hãy nể sự trung thành tận tâm của thần. Thần tình nguyện từ chức Thừa tướng, cùng nữ nhi bị biếm làm dân thường, đến gác miếu Thần nữ chuộc tội.”
Cha già cũng thật lòng thật, mỗi tội ngốc quá, bị vỏ bọc Thần nữ của Hàn Mai Mai che mờ hai mắt.
Mai Quý phi từ tốn nói: “Thừa tướng nói vậy sai rồi, làm vậy sao có thể nguôi được cơn giận của Thần nữ. Ba ngày sau tới buổi hiến tế cho Thần nữ. Để xoa dịu cơn giận của Thần nữ, chúng ta sẽ lấy Hoàng hâu ra huyết tế, tiện đó khẩn cầu Thần nữ chúc phúc lần nữa, phù hộ ta sinh ra lân nhi, phù hộ Bệ hạ vạn thọ vô cương.”
Bắt người huyết tế Thần nữ? Đúng là điên rồi.
“Đề xuất của Mai Quý phi hay lắm.” Ngọc Hành vậy mà phụ họa.
Cũng đúng thôi, trong lòng hắn, thanh mai trúc mã đã là gì, lên chiến trường giết địch cho hắn thì đã sao? Từ đầu tới cuối, hai ta vẫn chỉ là phu thê trên danh nghĩa mà thôi.
Lòng hắn có quyền quý ngập trời, dùng gót sắt san phẳng từng mảnh đấy. Còn lòng ta lại có từng cây hoa nhành cỏ trên vùng đất rộng lớn này.
Vậy nên chúng ta được định sẵn sẽ đối đầu nhau.
17.
Ta bị giam vào đại lao không thấy ánh mặt trời.
Ngày tới đêm qua, bên ngoài nhà lao khí thế ngất trời, rầm rộ chuẩn bị cho buổi hiến tế.
Bọn họ đang đợi đến ngày hiến tế. Ta cũng đang đợi đến ngày hiến tế.
Khoảnh khắc bị đói đến hơi hoa mắt váng đầu, binh lính áp giải ta ra khỏi đại lao, ngồi lên xe ngựa.
Không biết xe ngựa xóc nảy bao lâu, cuối cùng dừng lại trước miếu Thần nữ.
Khác với cảnh hương hoa bốn phía trước đây. Miếu Thần nữ hôm nay ngập trong thứ mùi mục nát. Mọi người bịt mũi miệng oán giận không ngớt.
“Đừng nói là chọc giận Thần nữ, Thần nữ giáng tội nhé? Sao chỗ này thối thế?!”
“Tất cả là do Hoàng hậu mưu đồ tạo phản, làm hại chúng ta chịu tai ương chung. May mà còn Mai Quý phi cứu vớt chúng sinh.”
Ta không khỏi cười lạnh, lúc này đã bị áp giải đến chính giữa đàn tế.
Xưa kia, nơi này xếp đầy trăm hoa, bây giờ lại chỉ có mình ta nằm đây. Và dưới đàn tế chính là lửa nóng hừng hực.
Mai Quý phi chắp tay trước ngực như thật.
“Thần nữ truyền ý chỉ, để thể hiện lòng thành kính. Hoàng thượng hãy tự tay đẩy Hoàng hậu vào đàn tế để cảnh cáo răn đe.”
Ngọc Hành ngoảnh mặt sang nhìn ta, trong mắt thấp thoáng vẻ do dự.
“Hy sinh một phản tặc để đem đến cho Hoàng thượng công đức muôn đời. Hoàng thượng còn do dự chi nữa?”
Ngọc Hành vươn tay xoa mặt ta.
“Xin lỗi.”
Ta chê ghét tránh đi. Khi quay đầu lại lần nữa, ta đã bị hắn đẩy một phát xuống đàn tế rực lửa.
Ta nghe thấy tiếng gào của cha ta, nghe thấy cả tiếng cười to ngông cuồng của Hàn Mai Mai.
Cơ thể nóng rát đau đớn khiến ta không khỏi gầm khẽ. Da thịt trên người tróc ra, thế mà dần dần hiển lộ cánh chim màu vàng kim.
Ta ở dưới chịu đựng cơn đau lửa thiêu nhưng vẫn có thể thấy rõ cảnh tượng bên trên.
Ta thấy Ngọc Hành đầy vui mừng, ôm eo Mai Quý phi.
“Chờ hiến tế xong, Thần nữ bớt giận rồi, ta sẽ thực hiện lời hứa, sắc phong nàng làm Hoàng hậu. Từ đây không còn gì chắn đường, sau này Cửu Châu chính là thiên hạ của chúng ta.”
“Thiên hạ của chúng ta? Là thiên hạ của ta mới đúng!” Mai Quý phi đột ngột thay đổi thái độ.
Ngọc Hành nhìn nàng ta khó tin.
“Ý nàng là sao?”
18.
“Ngươi tưởng ta vất vả lên kế hoạch chỉ vì vị trí Hoàng hậu thôi sao? Nói ngươi biết, ta vốn chẳng phải sứ giả Thần nữ gì, ta cũng chưa từng mang thai, chẳng qua ta uống thuốc tạo dấu hiệu mang thai giả mà thôi. Ta xuyên không tới đây với chức trách thống nhất đại lục, trở thành nữ đế thiên cổ của cõi đời này.”
Mai Quý phi cười sang sảng.
“Ngươi tưởng xưa giờ ta dè chừng thế lực của ngươi à? Ngươi mà xứng á? Thứ duy nhất ta dè chừng chính là thế lực của Hoàng hậu, mưu trí của Hoàng hậu. Từ đầu tới cuối chỉ mình Hoàng hậu thật lòng vì ngươi. Tiếc thay, nàng ta đã bị người tham lam như ngươi tuyệt tình tự tay đẩy xuống biển lửa này.”
“Không thể nào!” Ngọc Hành không khỏi lắc đầu: “Không thể nào như thế được.”
“Chỉ số thông minh này của ngươi đã định sẵn ngươi không ngồi được tại ngai Hoàng đế này, nhường cho ta thôi.” Mai Quý phi nở nụ cười như đao, từng đao cắt thịt.
Ngọc Hành hét lớn với quân đội: “Người đâu, giết nữ nhân đê tiện này cho ta!”
Tiếng binh khí va chạm “leng keng” vang lên, vừa chói tai vừa rõ rệt. Và người bị chĩa lưỡi đao vào không ai khác chính là Ngọc Hành cứ tưởng mình đã nắm giữ tất cả.
“Các ngươi muốn làm gì? Muốn tạo phản sao?”
Mai Quý phi che mặt giận cười:
“Ha ha ha, thiếu đi đối thủ thông minh như Hoàng hậu thấy không quen lắm. Chỉ nàng ta mới biết ta đã động tay động chân với quân đội, mỗi mình ngươi là chẳng hay biết gì. Ta chỉ thổi nhẹ luồng gió bên gối thôi là ngươi đã ngoan ngoãn giao hổ phù vào tay ta. Ta sớm đã loại bỏ phe cánh đối lập, sử dụng số tiền mình kiếm được tự xây dựng đội quân cho riêng mình. Những ngày tháng tự do nhàn tản của ngươi kéo dài quá rồi, nên thoái vị thôi.”
Đến khi Ngọc Hành phản ứng lại, một thanh kiếm nhọn đã đâm thủng ngực hắn. Hắn kêu lên một tiếng, cuối cùng lặng thinh.
Còn cánh chim quanh thân ta đang được tái tạo trong lửa nóng.
Các phó tướng của ta lúc sinh thời dù bị trói chặt tay chân vẫn ùa nhau chửi ầm lên.
“Cẩu tặc! Ta có thành quỷ cũng phải trả thù cho Hoàng hậu!”
“Tiện nhân! Ngươi sẽ không được chết tử tế!”
Mai Quý phi chẳng thèm quan tâm:
“Muốn mắng muốn chửi gì cứ thoải mái. Các ngươi cũng chỉ biết kêu gào lúc sắp chết. Từ nay về sau, không còn ai có thể đối đầu với ta. Kể từ đây, Thần nữ sẽ phù hộ ta nghìn thu muôn đời. Người đâu, bắt hết chúng rồi giết cho ta! Vứt tro cốt Hoàng hậu xuống hố phân.”
Dưới ánh sáng lạnh lẽo bắn ra bốn phía, mọi người nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết.
Vào khoảnh khắc ngắn ngủi này, một ngọn lửa xông thẳng từ đàn tế lên tận trời.
Trong ngọn lửa, một con phượng hoàng màu vàng kim đang rủ mi khép mắt, toàn thân lấp lánh ánh vàng, một nửa bầu trời cũng bị nhuộm thành màu vàng kim.
“Phượng hoàng! Là Phượng hoàng Thần nữ hiện thân!”
19.
Mọi người đồng loạt buông vũ khí, quỳ xuống đất dập đầu. Đến Mai Quý phi cũng sợ tới mức lao tới trước đàn tế.
Phượng hoàng mở mắt. Sau khi ánh sáng ngời ngời quanh thân tan đi, cánh chim của ta một lần nữa biến thành đôi tay, từ từ biến về hình người.
“Là Hoàng hậu! Phượng hoàng Thần nữ là Hoàng hậu nương nương!”
Tất cả mọi người ngỡ ngàng thốt lên.
Mai Quý phi không khỏi lắc đầu.
“Không thể nào! Không thể nào! Một người bình thường như ngươi sao lại là Phượng hoàng Thần nữ! Rõ ràng ta là người xuyên không, rõ ràng ta đã làm được đến mức này.”
Ta cười lạnh lùng nhìn nàng ta.
“Từ đầu đến cuối, ta đều giữ tâm thái xem tuồng. Xem ngươi ôm theo khát vọng hư vinh sắm vai sứ giả của ta, nực cười tới tột độ. Kiếp này, vốn dĩ ta phải lịch kiếp một thời gian rất dài. Trời xui đất khiến sao ngươi lại giúp ta một tay, thế mà giúp phượng hoàng ta đây niết bàn. Kiếp nạn đời này sớm đã kết thúc, mà bây giờ chính là lúc ta trừ hại.”
Mai Quý phi điên cuồng chạy về phía ta, còn ta vung tay lên, một ngọn lửa nóng cháy lao thẳng tới chỗ nàng ta. Ngay lập tức, nàng ta biến thành con gà không lông. Tóc và lông mày biến thành tro hết.
Dáng vẻ tàn tạ kia trông hơi buồn cười.
“Hàn Mai Mai, ngươi rất giỏi tính toán, tuy nhiên, ngươi lại không dùng vào đường lối đứng đắn.”
“Không thể nào! Ta sẽ không thua! Không phải người xuyên không sẽ có vầng sáng nhân vật chính sao? Ta không thể thua được! Ta muốn giết hết các ngươi!” Mai Quý phi đau khổ gào thét, nhặt đao dưới đất lên, xông về phía đám người.
Không biết hối cải, vậy đừng trách ta giúp ngươi vào cõi luân hồi sớm.
Ta thở dài, uốn cổ tay. Một tia sáng nhoáng lên, Hàn Mai Mai biến hẳn thành một con gà rừng.
Lông khô vàng, mỏ nhọn hoắt, nhón chân vươn dài cổ nhìn tới nhìn lui thăm dò.
Lần này đến lượt nhóm phó tướng nổi giận. Sau khi được cởi trói, cả đám người đuổi theo, muốn chém con gà rừng làm gà quay.
Cha ta tiến lên định lạy ta, ta vội đỡ ông ấy dậy.
“Do lão phu mắt mũi kèm nhèm, nhìn nhầm gà rừng thành phượng hoàng, hại Thần nữ đại nhân chịu khổ. Nếu Thần nữ đại nhân đã hiện thân thì hãy làm nữ đế của bọn ta đi, bọn ta sẵn lòng ủng hộ người.”
Ta lắc đầu.
“Ta đã tắm lửa tái sinh, phượng hoàng niết bàn, lịch kiếp thành công, sắp vào kiếp sau, không cần mọi người bái tế tiếp. Tại chuyến cuối ở nhân gian, cuối cùng ta cũng hiểu rằng phù hộ tất cả là độc dược mãn tính, khiến các người dần quên sơ tâm. Kể từ đây, ta thu hồi kết giới. Các người phải tự mình nỗ lực sống tốt. Ta sẽ tới nơi kia, chuyển thế lịch kiếp lần nữa. Kiếp cuối cùng lịch kiếp thành công thì ta sẽ có thể phi thăng thành tiên, không phải chịu nỗi khổ lịch kiếp không ngừng nữa.”
Ta những tưởng mình sẽ còn phải tốn ít nước bọt nữa, nào ngờ mọi người đều cười gật đầu.
“Yên tâm thưa Hoàng hậu, à không, thưa Thần nữ đại nhân, bọn ta nhất định sẽ có thể tự lực cánh sinh.” Phó tướng giơ ngón cái với ta.
“Đúng, chúng ta được Thần nữ phù hộ lâu như vậy cũng nên thấy đủ rồi. Thay vì làm người đặc biệt nhất được tất cả mọi người mơ ước, chi bằng làm một người trong muôn vàn chúng sinh, nỗ lực bằng chính sức mình, sống một cuộc sống tốt đẹp.” Cha ta thẳng eo, kiêu ngạo nói.
Ánh sáng dần dâng lên. Mọi người rưng rưng chào tạm biệt ta. Cha ta khua khoắng mạnh đôi tay:
“Chăm sóc bản thân thật tốt nhé!”