PHƯƠNG NIỆM TỪ - 15
Cập nhật lúc: 2025-07-10 18:56:42
23.
Xung quanh yên tĩnh. Mặt mày tái mét, che chắn Tề Ngọc và Tiểu Quả Tử phía , coi như sẵn sàng chỗ chết.
"Ngươi g.i.ế.c thì cứ g.i.ế.c …"
Mắt Tạ Chỉ đỏ ngầu, như chuyện lớn trong thiên hạ.
"Sở Sở, bản hầu diễn trò cùng nàng lâu như , nỡ g.i.ế.c nàng đây?"
Ta ngây : "Ngươi cái gì…"
Tạ Chỉ cúi đầu : "Nàng thấy Ức Liễu, bản hầu liền g.i.ế.c nàng . Nàng mang về một đứa con hoang nhận, bản hầu nhận thì ."
“Nàng sủng ái, bản Hầu sẽ bù đắp cho nàng những năm tháng mất. Thế nhưng nàng lời chứ…”
Đầu óc ong ong, thì ngay từ đầu tất cả, cứ để mặc diễn trò. Giống như mèo vờn chuột, trêu đùa đến khi chán chường mới giáng xuống đòn chí mạng. Ta cứ tưởng thông minh, nào ngờ vô cùng ngu xuẩn. Bị đùa bỡn trong lòng bàn tay mà vẫn đắc ý, cứ ngỡ thể trốn thoát khỏi nơi .
Dứt lời, đôi mắt lạnh lẽo của Tạ Chỉ thoáng hiện sát ý.
“Người , g.i.ế.c chúng!”
Ta loạng choạng tiến lên nhưng thể ghì chặt.
Tiếng roi vun vút, mùi m.á.u tanh nồng nặc, Tề Ngọc che chở Tiểu Quả Tử , m.á.u tươi đầm đìa lưng. Máu đỏ như thủy triều tràn mắt , nhớ tới Tử Yên năm xưa ngã xuống vũng máu, nhớ tới Bích Hà đánh chết...
Hắn là ác quỷ... sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ...
Ta bò đến chân Tạ Chỉ, níu lấy vạt áo : “Hầu gia... Hầu gia, Sở Sở sai , Sở Sở chạy trốn nữa…”
“Hầu gia! Xin ... xin tha cho họ…”
“Người Sở Sở lời, Sở Sở sẽ lời...”
Tạ Chỉ cúi đầu , nở nụ yêu mị.
“Sở Sở, cầu xin như .”
Ta ngẩn , đầu Tề Ngọc đang thoi thóp đất. Hắn , ánh mắt tràn đầy van xin, cầu xin đừng như , đừng cúi đầu kẻ đó.
Ta nhớ đầu gặp , với : “Sở Sở, thể là của , muôn ngàn quý trọng bản .”
Lại nhớ từng : “Sở Sở, đợi tìm , sẽ giúp ngươi tìm .”
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, chút do dự. Ta dậy, vòng tay ôm cổ Tạ Chỉ, chậm rãi cởi y phục nhưng tay Tạ Chỉ nắm chặt, gương mặt vô cùng dữ tợn.
“Ngươi! Vì mà đến mức !”
Thân thể run rẩy, mặt mày tái nhợt, cố gắng nịnh nọt .
“Hầu gia... Sở Sở nguyện ý tất cả chuyện…”
“Xin ... tha cho họ một mạng...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phuong-niem-tu/15.html.]
Hắn nhạt, đôi mắt đen láy ẩn chứa tia m.á.u điên cuồng.
“Để cho thây.”
Nói xong, bọn họ nữa, bế thốc lên, sải bước phòng. Ta nghẹt thở trong chớp mắt gào thét điên cuồng.
Ta đ.ấ.m đá loạn xạ: “Tạ Chỉ! Ngươi là tên điên! Tên điên! Ngươi g.i.ế.c thì g.i.ế.c !”
“Là cãi lời ngươi! Là lừa ngươi! Ngươi g.i.ế.c !”
Hắn mặc kệ, ném lên giường, đè xuống . Hắn cắn xé như điên dại, trừng phạt . Ta giơ tay tát một cái. Hắn đột ngột nắm chặt cổ tay , ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ như lột da rút xương .
“Nàng , mấy năm nay lật tung cả kinh thành, nhưng tìm thấy một chút dấu vết của nàng, khổ sở đến nhường nào!”
“Sở Sở! Ta hối hận ! Ta nên bỏ rơi nàng!”!
“Ta từng thề nếu nàng về bên , nhất định... cái gì cũng theo nàng…”
“Thế nhưng Sở Sở... nàng ngoan, rời bỏ …”
“Không lời! Phải phạt!”
Ta trừng mắt , chỉ cảm thấy rợn tóc gáy: “Ngươi đúng là điên !”
Trong lúc hoảng loạn, sờ thấy con d.a.o trượt từ trong tay áo, nghiến răng, nắm chặt dao, đ.â.m mạnh n.g.ự.c . Máu từ khóe miệng trào , từng giọt từng giọt rơi xuống trán . Mặt trắng bệch, nở một nụ hung ác pha lẫn hưng phấn.
"Mới mấy năm... Sở Sở vì một nam nhân khác mà g.i.ế.c …”
"Tên đó... rốt cuộc gì ..."
Hắn buông đao, tùy ý ném sang một bên.
"Vậy thì, g.i.ế.c cũng ."
Không để vùng vẫy, đè xuống như trả thù, hết đến khác tuyên bố chủ quyền. Hai hàng lệ trong suốt lăn dài đến mang tai, ngây dại cửa sổ, ánh nến lập lòe bên khung cửa. Giống như đêm đó, bốn chiếc đèn hoa đăng lập lòe, nương tựa .
Ta bỗng dưng trở về đêm hôm , về thôn Hạnh Hoa.
Cơ thể bỗng dưng đau nhói, mắt là gương mặt âm trầm đáng sợ của Tạ Chỉ. Hắn lôi , kéo trở sân. Hắn bóp cằm , thì thầm bên tai như ác quỷ. Hắn bảo hãy cho rõ, cho rõ Tề Ngọc. Nhìn cho rõ giờ là một chết, để đừng hòng, đừng hòng nghĩ đến nữa.
Mùi m.á.u tanh nồng nặc trong khí, đập mắt là màu đỏ tươi. Tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Quả Tử vẫn còn văng vẳng bên tai, như thứ gì đó sụp đổ ầm ầm.
Ta chống đỡ nổi nữa, ngã quỵ xuống đất.
24.
Kể từ ngày hôm đó, Tạ Chỉ giam lỏng trong phòng. Sống , c.h.ế.t cũng xong.
Tạ Chỉ giỏi nắm bắt nhân tính. Hắn g.i.ế.c Tề Ngọc nhưng tha mạng cho Tiểu Quả Tử. Ta dám chết. Hắn nếu chết, sẽ cho Tiểu Quả Tử chôn cùng. cũng sống. Thế là đổ bệnh.
Ta bệnh đến mê man, lúc thì cầu xin Tần ma ma tha cho . Lúc thì cầu xin Tạ Chỉ đừng g.i.ế.c , lúc cầu xin thả Tiểu Quả Tử. Lúc thì Tạ Chỉ mà gọi tên Tề Ngọc: "Tề Ngọc, chúng về nhà ."
Tạ Chỉ ngờ trở nên như , đau lòng ghen tức đến phát điên. Hắn cho phép vì một nam nhân khác mà sống dở c.h.ế.t dở.