Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

PI XÀ ĂN BÁM - 11 - 12

Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:42:18

11.

 

Hoàng Hậu như đúng : “Nữ tuổi mười tám biến chứ.”

 

Trẫm ngẫm lời của nàng bèn hỏi: “... Biến trong biến thái?”

 

Hoàng Hậu: “...”

 

Mà thôi đừng nữa, hình như Hoàng Hậu ghép CP tà đạo ghép tới phát điên .

 

Bởi đó, vì trẫm và Tạ Thù Kỳ thành đôi, nàng dùng đủ phương pháp, thủ đoạn, thậm chí còn hết cho trẫm sở thích, thành tựu, châm ngôn sống của Tạ Thù Kỳ.

 

Chỉ thiếu điều lôi hết gốc gác của Tạ Thù Kỳ cho trẫm , tất cả chỉ vì trẫm hiểu rõ Tạ Thù Kỳ một cách diện.

 

Nàng : “Bệ hạ, đại ca của thần cực kỳ lắm tiền, giàu nhất vùng, vô cùng hợp lý cho ngài ăn bám.”

 

Nàng : “Bệ hạ, đại ca của thần đánh cực giỏi, một chấp một trăm, từng chứng kiến đó.”

 

Nàng : “Bệ hạ, con em thế gia ở Lương đô đều tới tìm đại ca , ngài còn tay là đón về dinh đấy!”

 

Tui là Tree, chúc mọi người đọc truyện vô tri, hí hí~

“...”

 

Sau mấy tháng nỗ lực ngừng nghỉ của Hoàng Hậu, trẫm hết sự vụ lớn nhỏ của Tạ gia.

 

Tỷ như, Tạ Thù Kỳ bắt đầu nắm quyền Tạ gia từ tuổi cập quan*.

*Cập quan: chỉ con trai tới tuổi hai mươi thời xưa.

 

Tỷ như, từ ngày Tạ Thù Kỳ cầm quyền Tạ gia mới bắt đầu phất lên, giàu hơn, Tạ Thù Kỳ còn từng kiếm một bút tiền lớn.

 

Tỷ như, Tạ gia từng đổi chủ mẫu một , Hoàng Hậu cùng cha khác với Tạ Thù Kỳ, khi nàng mất, Tạ soái mới nâng Tạ Thù Kỳ lên.

 

Đương nhiên, chuyện ảnh hưởng đến tình em sâu sắc của hai họ.

 

Trẫm trêu Hoàng Hậu: “ là tình hữu nghị sâu sắc, sâu tới nỗi Hoàng Hậu chắp tay dâng đàn ông của , còn mối cho trai của nàng nữa.”

 

Hoàng Hậu trẫm với ánh mắt “Ngài còn ”, ý là trẫm tự tìm nguyên nhân ở bản hả?

 

Trẫm: “...”

 

Nhớ , trẫm cong.

 

với chuyện , trẫm chỉ một suy nghĩ duy nhất… nếu ngày nào đó Tạ gia lâm cảnh bần hàn ngày nào đó Tạ Thù Kỳ đ.â.m lưng, chắc chắn sẽ công lao của Hoàng Hậu.

 

Nàng cái gì cũng dám phanh cho ngoài hết.

 

Hơn nữa, trẫm qua đỉnh đầu nàng , cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, thế là trẫm ban thưởng cho nàng một chiếc ngọc quan bằng phỉ thúy.

 

Hoàng Hậu: “...”

 

để Hoàng Hậu thất vọng, dù Tạ Thù Kỳ ý với trẫm, trẫm vẫn quyết định gọi y cung thường xuyên, bàn về thế cục ở biên cảnh phía nam.

 

Tận dụng, tận dụng chứ, chuyện nam chinh chỉ là tình thế bắt buộc thôi.  

 

Trong lúc Hoàng Hậu nỗ lực đẩy trẫm cho trưởng của nàng, quần thần thì tận sức giục trẫm kiếm đứa con.

 

Tả Tướng đầu têu, mỗi ngày dâng ba quyển tấu nhắc trẫm: “Bệ hạ, giàu, sinh nhiều con, trồng nhiều cây!”  

 

Trẫm đáp: “Lần , khanh bệnh, năm đứa con trai của khanh suýt nữa đánh vì gia sản đấy.”

 

Tạ Soái: “Bệ hạ, ba tội bất hiếu, con nối dõi là tội lớn nhất.”

 

Trẫm đáp: “Khanh cũng sắp con của khanh đoạt quyền đấy, gì nữa.”

 

Đại Phúc: “Bệ hạ…”

 

Trẫm trực tiếp ngắt lời lão: “Hôm qua con nuôi của ngươi ngươi với trẫm đấy, tố ngươi xin nghỉ phép nghỉ bệnh, mà là xuất cung ăn chơi.”

 

Tới đây, tới tổn thương !

 

Đại Phúc thôi, chần chừ một hồi mới : “Bệ hạ, nô là hỏi, tháng là sinh nhật ngài, chẳng ngài giống năm ngoái, đón sinh nhật bên ngoài ạ?”

 

Trẫm: “...”

 

À đúng , sắp tới sinh nhật trẫm. 

 

Đợt , thằng hai và thằng ba thấy trẫm vẻ như định vứt Hoàng vị cho chúng nó nữa nên cũng chịu về Lương đô, kêu là chúc thọ trẫm.

 

Mấy ngày thằng hai còn cung đánh cờ với trẫm, bảo đang chuẩn cho trẫm quà sinh nhật siêu to.

 

trẫm Đại Phúc: “Ngươi nhận tiền của Lễ bộ ?”

 

Đại Phúc lấy một tấm ngân phiếu trăm lượng : “Thượng thư Lễ bộ cãi với nô, cho nô một trăm lượng, bảo nô hỏi thử xem năm nay sinh nhật ngài chuẩn chút tiết mục ạ.”

 

Trẫm suy nghĩ: “Không tâm trạng, tổ chức.”

 

Đại Phúc nhận câu trả lời xác nhận, đặt một trăm lượng tay trẫm, tiếp lời mà lòng như lửa đốt: “Bệ hạ, ngài cứ nghỉ ngơi ạ, nô về đánh thằng con bất hiếu một trận ạ.

 

Trẫm: “...”

 

Thấy , bảo sinh con chỗ nào mà, còn trả tiền để đánh nó nữa kìa!

 

Đương nhiên, Đại Phúc chạy về chỉ là về để đánh thằng con.

 

Một nguyên nhân khác khiến lễ bộ dám tới hỏi trẫm tổ chức sinh nhật đó là, sinh nhật trẫm cũng là ngày kiêng kị của Lâm Thủy Hàn.

 

Ông sợ chạm mạch trẫm, sợ chỉ ăn mắng bình thường.

 

12. 

 

Ấy là năm Tuyên Hòa thứ mười lăm, trẫm nhắc kế hoạch nam chinh, thu phục Nam Tề là chuyện tất yếu.

 

Phụ hoàng : “Con , con thể vì trốn lập gia đình mà cắn chặt lấy Nam Tề . Người , tuổi ba mươi, thành gia mới lập nghiệp.

 

Trẫm đáp: “Chờ con hỏi xem chừng nào thì nhị ca chịu thành với con?”

 

Tấu chương trong tay phụ hoàng rơi mất tiêu: “Mày coi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/pi-xa-an-bam/11-12.html.]

 

Nói chục cũng .

 

Trẫm vui vẻ lặp : “Không Thái Tử phi , nhị ca đồng ý lời tỏ tình của con .

 

Phụ hoàng: “!”

 

Phụ hoàng giận đến mức vội xuất cung tìm Lâm Soái: “Ngươi quản ?”

 

Lâm Soái nhắc chuyện cũ với ổng: “Năm đó đổi bốn lấy một với thần đúng , đổi , thần đổi một lấy ba .”

 

Phụ Hoàng: “... … …”

 

Phụ Hoàng bắt trọng điểm trong đống lời mắng của Lâm Soái: “Chờ chút, ngươi hai đứa nó lêu lổng với từ lâu .” 

 

Lâm Soái: “...”

 

Lâm Soái im lặng.

 

Vì nữa nửa năm , lúc trẫm trịnh trọng thổ lộ với Lâm Thủy Hàn, ông mặt.

 

Lúc là đêm thất tịch, chiều hôm đó, trẫm hẹn Lâm Thủy Hàn con sông thành du thuyền thả hoa đăng. Lâm Thủy Hàn vốn thích chỗ náo nhiệt nhưng chịu trẫm quấy quá quấy. Thế là thả hoa đăng cùng trẫm, còn uống đến chếnh choáng say.

 

Trẫm thấy đủ say , thế là nghĩ cách tạo bầu khí, trẫm chọn gảy bài “Phượng Cầu Hoàng” dù gảy siêu tệ.

 

Kết quả, đàn một nửa, tiếng đàn của trẫm đánh thức luôn.

 

Hắn dậy đè dây đàn , : “Tiêu Dật Trần, nhất là ngài nên chuyện !”

 

Trẫm: “...”

 

Trẫm gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc của , tủi tủi : “Có mà, nhị ca, thích .”

 

Lâm Thủy Hàn: “...”

 

Từ tỏ tình đắn của trẫm, Lâm Thủy Hàn vẫn giữ thái độ chủ động, cự tuyệt, cứ mập mờ thế thôi. Mặt cho hôn, tay cho nắm, cũng bán miếng ngọc bội uyên ương treo bên hông .

 

cứ chịu trả lời lời tỏ tình của trẫm, rõ là một tên tồi.

 

Dù thế nào chăng nữa, hôm nay trẫm cũng đòi đáp án khẳng định bằng .

 

Lâm Thủy Hàn vẻ mặt kiên định của trẫm, hồi lâu , thở dài, hỏi: “Rốt cuộc ngươi thích chỗ nào?”

 

Thích chỗ nào?

 

Thích nhiều chỗ lắm.

 

Trẫm đang định mở miệng đáp thì nụ hôn của Lâm Thủy Hàn rơi môi trẫm.

 

Trẫm: “!”

 

Hồi lâu , dường như chịu nhận thua trong tiếng tim đập như trống của trẫm: “Được , hỏi ngươi cũng như .”

 

Dừng một chốc, đáp: “Tiêu Dật Trần, yêu ngươi.”

 

Hắn dứt lời, bên tai từ thuyền rơi xuống nước vang lên tiếng ì ùm.

 

Trẫm nghiêng đầu, chỉ thấy Lâm Soái đang bay nhảy trong làn nước.

 

Trẫm hô lên: “Lâm Soái!”

 

Lâm Soái bơi đến gần chỗ trẫm, giận dữ : Điện hạ, đàn đấy, đừng đàn nữa!”

 

Trẫm: “...”

 

Còn bây giờ, Lâm Soái đối mặt với sự chất vấn của phụ hoàng, ông im lặng trong giây lát trả đũa: “Bệ hạ, đừng tỏ kinh ngạc thế gì, hai đứa nhóc ngày nào chả nhảy nhót mặt ngài, ngài dám khẳng định ngài vấn đề ? Chính ngài chịu sửa từ , giờ còn tới đây chất vấn thần!”

 

Phụ hoàng xù lông: “Ý ngươi là trẫm đồng ý cho chúng nó hả?”

 

Lâm Soái: “Ngài mà chia loan rẽ thúy, tới tìm thần đùn đẩy trách nhiệm, chẳng lẽ ngài ngầm đồng ý ?”

 

Phụ hoàng im lặng giây lát, gần như nghiến răng nghiến lợi : “... Thì đấy là trẫm còn nghĩ cách về nhà trình bày với Hoàng Hậu như nào, ngươi cũng đồng ý còn gì?”

 

Lâm Soái lườm ổng một cái: “Vừa , thần cũng đang nghĩ đây.”

 

Trẫm cùng Lâm Thủy Hàn trộm hóng hai ông già cãi : “...”

 

Sau khi hai ông bô chia tay trong vui, trẫm bắt đầu một tấc tiến một thước, hỏi Lâm Thủy Hàn: “Nhị ca, hai ông đều đồng ý , chừng nào thì chịu thành với ?”

 

Lâm Thủy Hàn im lặng giây lát: “Chẳng ngươi còn Nam chinh ? Chờ đánh xong Nam Tề .”

 

kế hoạch Nam chinh một nữa c.h.ế.t yểu từ trong trứng nước.

 

Trước ngày xuất phát một tháng là sinh nhật trẫm, trẫm mở tiệc ám sát, Lâm Thủy Hàn cản một tên cho trẫm.

 

Nhìn đường võ cùng tác phong của thích khách thực sự y đúc với thích khách phản trong quân doanh .

 

Sau khi Lâm Thủy Hàn trúng tên, đám thích khách thấy ám sát bất thành, tất cả uống thuốc độc tự vẫn.

 

Đến cả độc mũi tên cũng là độc , nhưng cứu Lâm Thủy Hàn nữa . Hắn giường bệnh nửa tháng, đó buông rời thế gian.

 

Sau khi Lâm Thủy Hàn mất, Lâm Soái vốn thoát vị nay gặp cơ sự , qua một đêm mà như già mấy chục tuổi. Sau đó, ông còn nhiễm phong hàn, mấy ngày ho khan khỏi, ông giao ấn soái, về vùng nông thôn dưỡng lão.

 

Để tránh quân quyền tập trung tay đáng tin, phụ hoàng chia năm xẻ bảy hai mươi vạn binh vốn trong tay Lâm gia.

 

Một bộ đóng quân ở biên cảnh phía nam, một bộ phận Ngự Lâm quân, đại bộ phận trở thành Tây Nam quân thuộc Tạ gia.

 

Tính tới nay, ba năm trôi qua .

 

Lâm gia từng huy hoàng, theo cái c.h.ế.t của Lâm Thủy Hàn, Lâm Soái quy ẩn, Lâm gia cũng lịm trong dòng sông lịch sử.

 

Hiếm lắm mới nhắc tới.

 

Đám thích khách cũng trở thành bí ẩn lời giải của Đại Lương. 

 

Chúng giống như quả b.o.m hẹn giờ, lúc nào cũng sẵn sàng nổ khiến trẫm khó lòng trở tay kịp. 

Loading...