Quả Báo Của Tham Vọng - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Thư viện đại học, tôi đang yên lặng học thuộc tiếng Anh IELTS, chuẩn bị cho kế hoạch du học sau khi tốt nghiệp, thì điện thoại bất ngờ rung lên liên tục.
Tôi cầm điện thoại lên xem,
Giáo vụ đang liên tục tag tất cả mọi người trong nhóm chung của trường:
“Xin gửi lời cảm ơn sâu sắc đến ông Lục Chấn Viễn vì sự hỗ trợ to lớn đối với công tác xây dựng của trường ta. Con gái của Chủ tịch Lục, xin hãy liên hệ với tôi, nhà trường trân trọng mời cô và cha cô làm khách mời đặc biệt tham dự lễ tốt nghiệp ngày mai.”
Thấy tên ba tôi xuất hiện trong tin nhắn, tôi sững người trong một giây.
Trường mời tôi và ba tôi làm gì vậy?
Tôi lướt lên xem những tin nhắn trước đó, thì thấy giáo vụ đã gửi hàng loạt bức ảnh.
Trong ảnh, ba tôi cười rạng rỡ bắt tay hiệu trưởng, chuẩn bị cắt băng khánh thành hồ bơi mới của trường.
Còn có một bản tin ngắn được chia sẻ lại:
“Chân thành cảm ơn ông Lục Chấn Viễn, Chủ tịch Tập đoàn Thịnh Hoa, vì đã tài trợ hồ bơi cho trường, mang lại phúc lợi cho học sinh.”
Trường tôi là một đại học tư thục có tiếng ở địa phương, việc nhận tài trợ từ xã hội là chuyện bình thường.
Hơn nữa, ba tôi luôn tích cực tham gia các hoạt động thiện nguyện, lại còn có con gái đang học tại trường, nên tôi cũng không thấy quá bất ngờ.
Chỉ là lần này ông ra tay quá mạnh, tài trợ hẳn một cái hồ bơi luôn.
Giáo vụ vẫn đang không ngừng cảm ơn trong nhóm.
Tôi có chút ngại ngùng, liền trả lời một câu:
“Thầy khách sáo rồi ạ, là một thành viên của nhà trường, có thể góp chút sức cho trường là vinh hạnh của em.”
Nhóm lập tức bùng nổ.
“Wow, thì ra con gái Chủ tịch Lục học ở trường mình à!”
“Thật là khiêm tốn quá trời, trước giờ chưa từng nghe nói luôn đó.”
“Quá đỉnh! Ba tài trợ hồ bơi, con gái thì lại xuất sắc thế này.”
Các bạn lần lượt bày tỏ sự kinh ngạc và thán phục, tin nhắn liên tục cuộn lên. Tôi nhìn mà mặt đỏ bừng, có chút hối hận vì đã vội vàng trả lời công khai, lẽ ra nên kết bạn với giáo vụ rồi nhắn riêng mới đúng.
Tôi đang suy nghĩ có nên nói gì thêm không thì một bạn nữ có avatar hình thỏ trắng dễ thương đột nhiên gửi liền mấy đoạn ghi âm, chửi tôi:
“Trên đời này đúng là nhiều kẻ dị thật, có người lại còn chủ động nhận người khác làm ba mình, bộ mày không có ba à?”
“Đúng là cóc ghẻ mà cũng đòi ăn thịt thiên nga, xấu mà mơ mộng cao sang!”
“Muốn làm con nhà giàu đến điên rồi à? Không được thì đầu thai lại đi, khỏi phải đóng giả người ta nữa!”
Tôi bị những lời chửi rát mặt ấy làm cho sững sờ, phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại được là cô ta đang chửi tôi.
Giận dữ, ấm ức và hoang mang ập đến cùng lúc.
Cái quái gì đang xảy ra vậy chứ?
Tôi nhận chính ba mình mà cũng bị chửi?
Tức đến mức tôi lập tức gõ chữ trả lời cô ta:
“Bạn học à, bạn nhầm rồi đó. Làm sao tôi có thể nhận nhầm ba ruột của mình được?”
Avatar cô ta nhìn quen quen, tôi bấm vào xem, thì phát hiện ra là Lục Tuyết Vi – bạn cùng lớp.
Bình thường hai đứa chẳng có qua lại gì, tôi thật sự không hiểu vì sao cô ta lại nhảy ra chửi tôi.
“Mọi người bình tĩnh, chắc là có hiểu lầm gì rồi? Có gì từ từ nói.”
“Sao lại có hai người đều nói ông Lục là ba mình nhỉ, thú vị ghê.”
“Ha ha, chẳng lẽ ông Lục còn có con riêng học ở trường mình?”
Các bạn trong nhóm thi nhau bàn tán.
Lục Tuyết Vi giận điên lên, quát một câu:
“Im hết cho tôi!”
Cô ta ném vào nhóm mấy tấm ảnh.
Trong đó có một bức cô ta khoác tay ba tôi vô cùng thân mật, trông như một cặp cha con thực thụ.
Điều khiến tôi càng sốc hơn là bối cảnh chụp ảnh chính là trước cổng biệt thự nhà tôi.
“Biệt thự Thịnh Hoa nổi tiếng nhất thành phố, mọi người không biết sao? Đó là nhà tôi đó.”
Lục Tuyết Vi đắc ý, giọng đầy chế nhạo:
“Còn nữa, Hạ Thanh Lãng, cô giả làm con người ta cũng nên chuyên nghiệp chút chứ, một đứa họ Lục, một đứa họ Hạ, mà cũng dám bịa ra chuyện này!”
Nhìn thấy ảnh cô ta gửi, nhóm liền đổi giọng:
“Trời ơi, đúng là mặt dày thật, giả làm con nhà giàu bị bóc mẽ mà vẫn không chịu nhận!”
“Họ cũng khác mà dám nhận vơ mình là con gái Chủ tịch Lục, chắc điên vì ham làm con nhà giàu quá rồi?”
“Bị lật mặt thế này đúng là bẽ bàng, loại người hám hư vinh như vậy đáng bị vạch trần.”
Có người còn liên tục tag Lục Tuyết Vi:
“Chị đại nhà giàu ơi, mình làm quen nhé!”
“Woa, biệt thự Thịnh Hoa đúng là hoành tráng, cái sân còn to hơn nhà mình. Có dịp cho mình đến tham quan nha?”
“Tuyết Vi, sau này nhớ chia sẻ cuộc sống ở biệt thự nhiều nhiều nhé, cho bọn mình cảm nhận không khí nhà giàu.”
“Từ giờ cậu là mối quan hệ duy nhất của mình trong trường này đó, chị gái à!”
Trong nhóm toàn là lời khen ngợi cô ta và chửi rủa tôi, vài lời kêu gọi bình tĩnh liền bị sóng dư luận cuốn trôi mất.
Lục Tuyết Vi được tâng bốc nên càng thêm kiêu ngạo, trả lời trong nhóm:
“Thôi mà mọi người, khách sáo quá. Mình cũng chỉ là người bình thường thôi. Hôm nay thật sự thấy tức khi có người mơ mộng trèo cao nên mới lên tiếng vạch trần.”
“Nhưng mà, nể tình cùng học một trường, hôm nay cô xin lỗi tôi một cách nghiêm túc, rồi viết bản kiểm điểm 5000 chữ dán lên tường trường, thì tôi coi như bỏ qua.”
Khi một người cảm thấy quá oan ức, thậm chí còn muốn bật cười. Nhìn bộ dạng vênh váo của Lục Tuyết Vi, tôi chỉ thấy nực cười.
Không ngờ, sắp tốt nghiệp rồi mà tôi còn gặp phải cái tình huống máu chó như vậy.
Ba tôi là người gả vào nhà mẹ tôi, mẹ tôi mới là người nắm quyền thực sự sau lưng Tập đoàn Thịnh Hoa, nên từ nhỏ tôi đã mang họ mẹ.
Thế mà cũng bị đem ra làm bằng chứng nói tôi là con gái giả mạo?
Đối phó với người như vậy, tôi lười giải thích.
Thêm một chữ cũng là lãng phí thời gian.
Tôi khóa màn hình điện thoại, cố quay lại với sách IELTS, nhưng điện thoại cứ rung liên tục khiến tôi không thể yên ổn học được.
Bất đắc dĩ, tôi lại mở điện thoại ra nhìn nhóm chat, thấy Lục Tuyết Vi vì tôi không trả lời nên càng được nước làm tới.
Cô ta khoe mẽ gửi một phong bao lệnh mừng 200 tệ trong nhóm, còn gọi giáo vụ ra yêu cầu trường xử lý nghiêm hành vi giả mạo của tôi.
Trên màn hình đầy ắp các mã lệnh “Xử lý kẻ giả mạo không biết xấu hổ”.
Tôi giận bốc hỏa trong nháy mắt:
Lục Tuyết Vi, đúng là bắt nạt người quá đáng!
Tôi phản bác ngay:
“Lục Tuyết Vi, ông Lục Chấn Viễn có phải là ba của cô hay không, trong lòng cô rõ nhất! Tôi không bóc mẽ cô là vì giữ mặt mũi cho cô thôi, đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”
Cô ta lập tức trả lời:
“Buồn cười thật đấy, cô dám gọi cho ông ấy ngay bây giờ chứng minh đi? Hay là đến số điện thoại cô còn không có?”
Nói xong, cô ta gửi một đoạn video ghi lại màn hình.
Trong video, cô ta gọi video cho một người, vừa kết nối, camera bên kia hiện ra khuôn mặt quá đỗi quen thuộc—chính là ba tôi, Lục Chấn Viễn, Chủ tịch Tập đoàn Thịnh Hoa.
Lục Tuyết Vi ngọt ngào gọi một tiếng “Ba ơi” Ba tôi vậy mà vui vẻ đáp “Ừa” một tiếng.
Video dừng tại đó, nhưng trong lòng tôi thì sóng gió nổi lên.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tại sao ba tôi lại phản ứng như thế khi cô ta gọi ông là “ba”?
Hàng loạt câu hỏi xoay vòng trong đầu tôi.
Tôi tức đến ngây người, lập tức gọi điện cho ba để hỏi cho ra lẽ rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Điện thoại đổ chuông vài tiếng thì có người bắt máy, nhưng không phải ba tôi mà là thư ký của ông. Cô ấy nói với giọng đầy áy náy:
“Chủ tịch Lục đang đi khảo sát dự án khu nghỉ dưỡng trên núi, không mang theo điện thoại, tạm thời không liên lạc được. Cô Hạ, nếu cô có việc gấp thì có thể nói với tôi trước, đợi Chủ tịch về tôi sẽ báo lại ngay.”
Nghe vậy, tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cơn tức trong lòng:
“Vậy được, cảm ơn thư ký Lý.”
Dạo gần đây ba tôi đang bận rộn với việc mở rộng mảng kinh doanh mới của công ty, bận đến mức đầu tắt mặt tối, ngày đêm làm việc, hầu như không thấy mặt mũi đâu.
Nhưng ngày mai là lễ tốt nghiệp của tôi, chắc chắn ông sẽ không vắng mặt.
Tôi lại gõ số điện thoại của mẹ lên màn hình, do dự không biết có nên gọi hay không.
Đoạn video ban nãy khiến tôi cảm thấy bất an —
Lục Tuyết Vi có thể mạnh miệng như vậy, chẳng lẽ thật sự là con riêng của ba ở bên ngoài?
Đàn ông mà có tiền thì dễ hư, chẳng lẽ ba tôi cũng phạm phải cái sai mà hầu như người đàn ông nào cũng dễ mắc phải?
Ý nghĩ đó vừa lóe lên, tôi liền lắc đầu thật mạnh để xua đi cái ý nghĩ đáng sợ ấy.
Ba tôi trước giờ luôn là người có trách nhiệm, biết lo cho gia đình. Ông còn cưng chiều mẹ tôi hơn cả tôi nữa, dù bận đến mấy cũng sẽ tìm cách dỗ mẹ tôi vui.
Một người cha như vậy, sao có thể làm chuyện phản bội gia đình được chứ?
Nghĩ vậy, tôi hoàn toàn từ bỏ ý định gọi cho mẹ.
Tôi không thể vì mấy nghi ngờ mơ hồ này mà làm ảnh hưởng đến sự hòa thuận trong nhà.
Có thể... trong chuyện này vẫn còn gì đó hiểu lầm chăng?
Dù tự an ủi bản thân như thế, nhưng trong lòng tôi vẫn nặng trĩu.
Tôi trằn trọc mãi không ngủ được, lăn qua lăn lại trên giường đến tận gần sáng mới thiếp đi.
Sáng hôm sau, lúc tôi tỉnh dậy thì lễ tốt nghiệp đã bắt đầu mất rồi. Tôi hoảng hốt bật dậy, vội vã chạy về phía hội trường trong trường học.
Còn chưa đến gần, tôi đã nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt vang ra từ bên trong.
Trước cổng hội trường đặt một cổng chào khổng lồ với dòng chữ lớn nổi bật:
"Nhiệt liệt chào mừng Chủ tịch tập đoàn Thịnh Hoa – ông Lục Chấn Viễn – đến tham dự lễ tốt nghiệp của trường chúng ta!"
Ngay bên cạnh còn có một tấm standee hình người cỡ lớn của ba tôi.
Lục Tuyết Vi thì đang tươi cười rạng rỡ đứng đó chụp ảnh kỷ niệm cùng các bạn học vây quanh.
“Tuyết Vi, bình thường cậu kín tiếng quá đấy! Nếu không nhờ chuyện trong nhóm hôm qua, tớ còn không biết con gái Chủ tịch tập đoàn Thịnh Hoa lại học cùng lớp với mình luôn!”
“Đúng đó, Tuyết Vi không chỉ xuất thân danh giá mà còn xinh đẹp, dịu dàng nữa. Sau này phải nhớ nâng đỡ tụi mình nhé~”
“Ờ đấy, công ty nhà cậu có tuyển sinh viên mới tốt nghiệp không? Nhớ chiếu cố đồng môn chút nha~”
“Cái váy hôm nay cậu mặc đẹp quá, chắc là hàng thiết kế riêng nhỉ? Thật sự chỉ có cậu mới hợp với kiểu này thôi!”
Một nữ sinh nhìn Lục Tuyết Vi đầy ngưỡng mộ, mắt lấp lánh như sao.
Lục Tuyết Vi được tâng bốc đến nỗi cười càng rạng rỡ hơn, kiêu ngạo ngẩng cao đầu, trong ánh mắt còn mang theo chút đắc ý:
“Váy này á? Là bố mình mời nhà thiết kế làm riêng cho mình đó~”
Hôm nay cô ta mặc một chiếc đầm trắng lộng lẫy, tóc dài buông xõa, trang điểm tinh tế, trông chẳng khác gì một nàng công chúa thực thụ.
Còn tôi, vì đi vội nên chỉ kịp mặc tạm quần jeans với áo thun, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản. So với cô ta, đúng là thua kém hoàn toàn.
Vừa thấy tôi xuất hiện, mấy người đang khen ngợi Lục Tuyết Vi lập tức im bặt, ánh mắt nhìn tôi đầy ghét bỏ.
“Hôm nay cô ta còn dám vác mặt tới cơ à?”
Một người bạn học thì thầm, giọng không lớn nhưng lọt rõ vào tai tôi.
Lục Tuyết Vi nhìn thấy tôi thì khóe miệng cong lên, nở một nụ cười khinh thường.
Cô ta nhẹ nhàng nâng tay, vuốt lại tà váy:
“Ồ, đây chẳng phải là cô nàng tự xưng con gái Chủ tịch Thịnh Hoa – Hạ Thanh Lãng sao? Ăn mặc kiểu này cũng đến dự lễ tốt nghiệp à?”
Lời cô ta vừa dứt, cả đám người xung quanh lập tức phá lên cười:
“Ha ha ha, nhìn cái bộ dạng nghèo nàn của cô ta kìa, còn thua cả mình nữa, còn bày đặt so với Tuyết Vi.”
“Đúng đó, nhập vai quá sâu rồi, tưởng mình thật sự là thiên kim tiểu thư à?”
“Tôi thấy cô ta bị điên rồi, tự xưng là con gái Chủ tịch Thịnh Hoa, buồn cười chết mất.”
Một nữ sinh trợn mắt, đi lại gần, giọng đầy mỉa mai kéo kéo áo tôi:
“Nhìn cái áo cô mặc kìa, đồ chợ đúng không? Còn mơ làm thiên kim tiểu thư nữa hả? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
Cô ta dùng sức kéo tay áo tôi, tôi trừng mắt nhìn lại, lùi về sau tránh né. Nhưng chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, tay áo áo thun của tôi đã bị cô ta giật rách một đường lớn.
“Áo thế này mà cũng dám giả làm tiểu thư?”
Cô ta cười khẩy đầy khinh miệt —
Nhưng giây tiếp theo, sắc mặt của cô ta đột nhiên cứng đờ lại.