Quả Báo
Chương 2
6.
Cảm xúc giật mình chỉ kéo dài vài giây.
Trên mặt hắn khôi phục lại cảm xúc lạnh như băng, hai mắt đỏ tươi, tiến lên đập di ảnh của tôi.
Di ảnh rơi xuống đất nhấc lên một mảnh bụi đất, hắn còn cảm thấy không đủ lại hung hăng đá thêm một cước.
“Làm cái đồ chơi này lừa qu.ỷ à. ”
“Trần Nguyệt Nguyệt sinh ra là người của Trần gia, cả đời này đều phải phục vụ Trần gia, đừng vọng tưởng như vậy có thể thoát khỏi trách nhiệm của mình.”
“Quả thực là người si nói mộng*.”
*Nghĩa câu này là kẻ ngu đần nói chuyện chiêm bao, chỉ người nói năng không ra nghĩa lí gì.
“Nguyệt Nguyệt… ”
Bà ngoại hai mắt đẫm lệ mông lung, giãy dụa đứng lên muốn đi nhặt di ảnh của tôi.
“Trần gia các ngươi có thể có tất cả ngày hôm nay đều là dựa vào Nguyệt Nguyệt, vì cái gì con bé đã chet rồi các người còn không buông tha cho nó, con bé rốt cuộc đã làm sai cái gì?”
Bà ngoại hỏi ra điều tôi vẫn luôn muốn hỏi.
Từ lúc sinh ra đến giờ, sự tồn tại của tôi dường như là một sai lầm.
Nhưng tôi rõ ràng cái gì cũng không làm.
Không nghe được đáp án mình muốn anh tôi hoàn toàn nổi giận.
“Mạnh miệng hả, tôi cho bà mạnh miệng này.”
Giày da cứng rắn từng cước đá vào bụng bà ngoại.
Lòng tôi đau như cắt.
“Đừng đánh nữa, đánh nữa bà ngoại sẽ mất mạng. “Tôi gào khóc nhào tới.
Cố gắng dùng thân thể của mình đi giúp bà ngoại ngăn cản những thương tổn này.
Bà ngoại hấp hối nằm rạp trên mặt đất, khóe miệng máu chảy như trút.
Chưa bao giờ tôi căm ghét bản thân mình đến thế.
Rõ ràng cái gì cũng có thể nhìn thấy, nhưng cái gì cũng không làm được.
Cũng may động tĩnh bên này, khiến cho hàng xóm láng giềng chú ý.
“Ôi, bà ngoại Nguyệt Nguyệt sao lại nôn nhiều máu như vậy.”
“Người đâu, mau tới đây, thằng này nó giet người rồi. ”
“Đây không phải là con trai của Chu Như Niệm sao? Hắn tới làm gì?”
“Người phụ nữ kia thật xấu xa, Nguyệt Nguyệt chet cũng không trở về nhìn một cái.”
7.
Đám người vây xem càng ngày càng nhiều.
Anh trai tôi cuối cùng cũng biết sợ, chạy về phía đỗ xe.
Tôi bị ép bay về phía hắn.
Trên ghế lái phụ, tôi ngồi đó, lạnh lùng nhìn anh trai tôi.
Tốc độ xe rất nhanh, anh tôi nhiều lần liếc về phía điện thoại di động, vẻ mặt bối rối.
Cuối cùng, tôi thấy hắn quay ra một số có ghi chú là “thám tử tư”.
Bên kia rất nhanh liền bắt máy.
“Giúp tôi điều tra một người tên là Trần Nguyệt Nguyệt, tôi muốn tất cả tư liệu của cô ta trong vòng ba năm nay.”
Đối phương hỏi hắn bắt đầu điều tra từ đâu, hắn nhớ lại lần cuối cùng gặp tôi là đêm ba năm trước đuổi tôi ra khỏi nhà.
“Được, đối phương là gì của anh?”
Đôi mắt anh trai tôi thoáng hoảng hốt.
Hắn há miệng, hai chữ kia cuối cùng nói không nên lời.
Cũng đúng.
Trong trí nhớ của tôi, hắn luôn gọi thẳng tên tôi, chỉ khi đối mặt với Trần Du Du mới lộ ra nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng gọi cô ta là “em gái”.
“Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi. ”
Cúp điện thoại, hắn phiền muộn đập điện thoại vào ghế lái phụ.
Hắn đang bực mình.
Tôi nghĩ nó thật buồn cười.
Các người không phải vẫn luôn ngóng trông tôi chet đi sao.
Bây giờ tôi đã chet như các người mong muốn, lại giả bộ buồn rầu cho ai xem đây?
Trở về Trần gia, cả nhà đang chờ đợi trong phòng khách.
Nhìn thấy anh tôi lẻ loi một mình trở về, trên mặt mọi người tràn ngập nghi hoặc khó hiểu.
Trần Du Du hỏi trước: “Nguyệt Nguyệt đâu?”
“Tiêu nhi, có phải con bé chet tiệt kia không muốn về với con không?”
Trên mặt mẹ tôi lửa giận cuồn cuộn.
Ba tôi mặc dù không mở miệng nhưng sắc mặt âm trầm xuống, đủ để nói rõ hiện tại ông ta rất tức giận.
Tôi cũng nhìn về phía anh trai tôi.
Trong ánh mắt tha thiết của mọi người, hắn chỉ mệt mỏi xoa xoa mi tâm, cất bước đi lên lầu hai bỏ lại một câu: “Người còn chưa tìm được.”
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
8.
Ba mẹ tôi nghe xong nhân tiện mắng vài câu, rồi ngáp một cái trở về phòng.
Trước khi rời đi, còn không quên cẩn thận dặn dò Trần Du Du nghỉ ngơi sớm một chút.
“Ba mẹ ngủ ngon! “
Trần Du Du nở nụ cười không chê vào đâu được.
Chỉ có bàn tay dưới sô pha đang nắm chặt lại lộ rõ tâm tình thật sự của cô ta.
Nghe tiếng đóng cửa, Trần Du Du nhanh chóng đứng dậy, chui vào một căn phòng ở tầng hai.
Tôi bay theo sau Trần Du Du, thấy anh tôi hút thuốc trên ban công.
Trần Du Du vòng eo ôm hắn từ phía sau.
“Anh Tiêu, anh gạt người ta có phải hay không?”
Thân thể anh tôi cứng đờ.
“Anh tìm được Nguyệt Nguyệt rồi. ”
Cô ta vòng tới trước mặt anh tôi: “Có phải giống như mẹ nói cô ấy không muốn trở về, không muốn gả thay em không?”
Nói xong, ánh mắt cô ta ngấn ngấn lệ.
Ánh mắt anh tôi dịu dàng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ta.
“Nó không về được, anh cũng sẽ không để em gả đi.”
“Thật sao? ”
Hai mắt Trần Du Du tỏa sáng.
“Em chỉ biết anh Tiêu đối với em tốt nhất. ”
Cô ta thẹn thùng kiễng mũi chân, thời khắc môi sắp chạm tới, anh trai tôi nghiêng đầu.
“Hôm nay anh mệt rồi, em về phòng nghỉ ngơi trước đi. ”
Trần Du Du ngây người, xấu hổ vì bị từ chối.
Cô ta phẫn nộ lui về phía sau một bước, nở nụ cười gượng ép, chúc anh tôi ngủ ngon rồi rời đi.
Trở lại phòng, cô ta đập phá rất nhiều thứ trong sự tức giận.
“Trần Nguyệt Nguyệt, đều là mày hại tao. ”
Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt méo mó của cô ta.
Đột nhiên suy nghĩ, giờ phút này cô ta có chút hối hận nào không.
Hối hận vì muốn có được tất cả sự thiên vị của người nhà, mà trăm phương ngàn kế đuổi tôi đi.
9.
Thời gian hẹn với Lý tổng chỉ còn một ngày.
Trên bàn ăn, anh tôi đưa ra một giải pháp khác, tất cả mọi người trầm mặc.
“Lúc trước Sử An Quốc huỷ hợp đồng, đã nói chắc chắn cả đời không cùng chúng ta hợp tác, bây giờ đi tìm hắn chưa chắc chịu gặp chúng ta.”
Ba tôi phân tích xong, lắc đầu bác bỏ.
Vẻ mặt mẹ tôi và Trần Du Du cũng ngưng trọng.
Bọn họ nhắc tới Sử An Quốc, chính là đại nhân vật năm đó cảm tạ tôi cứu mẹ.
Ngay từ đầu hai công ty hợp tác vẫn rất thuận lợi.
Khi công ty phát triển, số lượng đơn hàng tăng lên, nội tâm người Trần gia cũng bành trướng theo.
Ăn bớt ăn xén nguyên liệu trong vật liệu hợp tác với Sử gia, lấy hàng nhái thay thế.
Sử An Quốc không chỉ một lần nhắc nhở bọn họ nhưng bọn họ làm lơ, thậm chí còn cảm thấy không cần Sử gia che chở nữa.
Trong một dịp quan trọng, cha tôi và Sử An Quốc hoàn toàn trở mặt.
Tuyên bố không hợp tác với Sử An Quốc.
Loại hành vi qua cầu rút ván này, cũng triệt để chọc giận Sử An Quốc vốn có bản tính ôn hòa.
Trong cơn tức giận ông ấy buông lời tàn nhẫn, cả đời này sẽ không hợp tác với Trần gia nữa.
Hai người cãi nhau tan rã trong không vui.
Sau đó Trần gia không đem chuyện này để ở trong lòng nhưng vòng tròn chỉ lớn như vậy.
Sau khi chuyện đêm đó truyền ra, những khách hàng nể mặt Sử gia hợp tác với Trần gia lục tục tìm đủ các loại lý do hủy hợp đồng.
Đến khi người Trần gia ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề thì đã muộn.
Sau một hồi im lặng, mẹ tôi đột nhiên hỏi tôi.
“Trần Nguyệt Nguyệt vẫn chưa liên lạc được? ”
Trải qua một đêm khó ngủ, vẻ mặt anh tôi vẫn rất bình tĩnh.
“Hôm nay hẳn là sẽ có tin tức. ”
Tin tức?
Tin tức từ thám tử tư!
Trần Du Du ba lần nhìn về phía anh trai tôi.
Cô ta không hiểu tại sao anh trai tôi không nói thật.
Mấy người bọn họ không tìm ra được kế sách gì, vì thế quyết định đến công ty Sử gia thử vận may.
Để bày tỏ quyết tâm xin lỗi, cả gia đình ăn mặc chỉnh tề.
Tôi cũng bay theo.
Trước khi đến, anh trai tôi đã cố gắng liên lạc qua điện thoại.
Điện thoại tư nhân không có người nghe, thật vất vả mới gọi được thư ký nhưng đối phương vừa nghe đến là người Trần gia, liền kiếm cớ khéo léo từ chối.
Đến nơi, bọn họ thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng ở bãi đỗ xe lại gặp Sử An Quốc vừa đến công ty.
10.
Bên cạnh Sử An Quốc chỉ có một tài xế.
Bốn người Trần gia như ong vỡ tổ ùa lên, vây quanh ông ấy.
Tài xế sợ đến mức muốn gọi bảo vệ.
Sử An Quốc lạnh nhạt đứng ở đó, thấy rõ người tới là ai liền giơ tay ngăn lại, ánh mắt lộ ra vẻ lãnh đạm xa cách.
Người Trần gia lấy ba tôi dẫn đầu, mồm năm miệng mười xin lỗi, lời trong lời ngoài hy vọng Sử An Quốc cho Trần gia một cơ hội nữa.
Sử An Quốc yên lặng nghe, không tỏ thái độ gì.
Chuyện Trần gia sắp phá sản ở trong giới không phải là bí mật.
Nghĩ đến Sử An Quốc chắc cũng đã nghe được.
Ánh mắt ông ấy cứng rắn, chậm rãi nhìn xung quanh một vòng, giống đang tìm kiếm cái gì.
Là đang tìm tôi sao?
Tôi phiêu phiêu thân thể, đi tới phía trước ông ấy.
Quả nhiên ông nhìn về phía ba tôi: “Nguyệt Nguyệt đâu? Sao không đi cùng hai người?”
Người Trần gia vừa rồi còn nháo nhào bây giờ đồng loạt im lặng.
Họ nhìn nhau, không dám ngẩng đầu đối diện Sử An Quốc.
“Nó…… Thân thể nó không thoải mái.”
Ba tôi nghẹn nửa ngày, mới tìm ra một lý do.
Mẹ tôi nhanh chóng tiếp lời: “Đúng, con bé bị bệnh, vốn cũng muốn cùng tới đây, nhưng tôi thương nó, mới không cho nó đến.”
“Chị gái thường xuyên nhắc tới chú Sử bên tai con, chị ấy rất nhớ chú Sử.”
Trần Du Du nở nụ cười ngọt ngào nói.
Tôi xoay người.
Đây là lần thứ hai họ nhắc đến tôi với một vẻ dịu dàng trên khuôn mặt.
Lần đầu tiên là lúc tôi cứu mẹ chú Sử.
Chú Sử là người đã quen gặp sóng to gió lớn, buồn vui đều không hiện ra trên mặt.
Tôi không biết ông ấy có tin hay không.
“Sử tổng, nếu như Nguyệt Nguyệt tự mình tới đây, vậy hợp tác của chúng ta…….”
Anh tôi nói tới đây, đáy mắt tràn đầy chờ mong.
Đích thân đến?
Hắn đang lừa mình dối người à!
“Hợp tác với Trần gia, tôi sẽ suy nghĩ lại. ”
Nhìn bóng lưng chú Sử rời đi, tâm tình tôi vạn phần phức tạp.
Ông ấy thực sự là một người tốt.
Lúc còn sống, tôi thường xuyên lên mạng khen ngợi với người ngoài về ông.
Nói ông ấy hiếu thuận với cha mẹ, vợ chồng ân ái, đối với em trai duy nhất lại rất yêu thương.
Bây giờ, ông ấy vẫn còn nhớ tới một người ngoài chỉ gặp qua vài lần như tôi.