Quả Phụ Xinh Đẹp
Chương 2
9.
Tôi bị đánh thức bởi tiếng heo kêu.
Nói như thế nào đây?
Loại cảm giác này còn rất kỳ lạ, hôm nay trở về nhất định phải khen ngợi Ngưu ca, nó còn chưa từng đánh thức tôi dậy.
Tôi mặc lại quần áo lỏng loẹt lên người, đang định ra ngoài thì nghe thấy tiếng động ở ngoài phòng.
“Tam Cân, sự tình lần trước thẩm nói ngươi suy tính như thế nào?”
Giọng nói của dì Vương, bà là người có cái miệng rộng nhiều chuyện nhất thôn Bạch Vân.
Chỉ cần hôm nay tôi bước ra khỏi cánh cửa này với bộ dạng như thế này, tất cả già trẻ lớn bé trong thôn Bạch Vân đều sẽ biết tôi đem Lưu Tam Cân ngủ.
Có đôi khi, dư luận vẫn là rất đáng sợ.
Tôi trở lại trong phòng, quyết định đợi cho đến khi dì Vương đi rồi mới ra ngoài.
Chờ đến khi tôi ăn mặc chỉnh tề và tạo thêm được một kiểu tóc, dì Vương cuối cùng cũng rời đi trong sự im lặng của Lưu Tam Cân.
Tôi vui vẻ bước tới cửa, tay vừa mới đặt lên khung cửa.
“Tam Cân, lần trước tôi kể cho cậu nghe về con gái của chị hai tôi, cậu thấy sao?”
Giọng dì Lưu vang lên.
Hiện tại mọi người cũng đang xếp hàng để tới làm mối cho Lưu Tam Cân?
Ngay lại lúc tôi chuẩn bị quay lại giường ngủ tiếp, lại nghe có người nói: “Nghe nói Bạch quả Phụ rất thường xuyên đến chỗ cậu, chẳng lẽ cô ấy cũng có hứng thú với cậu à?”
Đang đem đẹp, sao tôi nằm yên cũng trúng đạn vậy?
Tôi nằm ở trên cửa, chăm chú lắng nghe.
“Tam Cân, đừng nhìn bộ dạng của cô ấy rất đẹp, trước khi kết hôn cô ấy cũng không có đàng hoàng gì.” Lại có người nói một câu.
Tôi có không đứng đắn sao, bất quá là những tên đàn ông kia không không ăn được thịt thì nói thịt hôi, định cho tôi tội danh.
Nhưng là không ai tin tôi, ngay cả cha cũng không tin tôi, cho nên tôi mới dễ dàng bị Tần Tự đoạt đi như vậy.
Để cho tôi lấy lại tinh thần chính là âm thanh tiếng dao đập mạnh vào trên bàn.
Lưu Tam Cân, người nãy giờ vẫn im lặng, lên tiếng: “Ồ? Không biết kiềm chế như thế nào?”
Một đám người bàn tán xôn xao.
Cuối cùng, Lưu Tam Cân cười khẽ một tiếng, con dao lại một lần nữa rơi xuống bàn.
“Cô ta là một quả phụ.” Không biết là ai không cam tâm.
“Quả phụ thì thế nào?”
Không biết qua bao lâu, trong sân trở nên yên tĩnh.
Tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng tim chói tai của mình, cùng câu nói “Quả phụ thì thế nào” trong đầu.
Nhưng khi Lưu Tam Cân mở cửa bước vào, tôi chạy như một làn khói ra ngoài.
“Ngươi thì biết cái gì? Cái này không gọi là chạy trối chế/t.” Tôi ngồi cạnh Ngưu ca, tự bào chữa: “Ta chỉ là có chút đói. Mệt mỏi cả buổi tối, lại đói bụng một buổi sáng, bây giờ dù là mười con bò ta cũng ăn được.”
Ngưu ca vô tội chớp chớp mắt.
Tôi muốn kể cho nó nghe chuyện tối qua, nhưng nhìn đôi mắt trong sáng của nó, tôi cắn một miếng bánh nướng, thở dài một hơi.
“Quên đi, ngươi đừng nghe, không thích hợp thiếu nhi.”
Người đàn ông chính mình tìm, có khóc thì cũng phải ngủ.
Thế là đêm đó, tôi mang theo khoé miệng với vệt nước khả nghi, lại tới nhà của Lưu Tam Cân.
10.
Tôi nhìn cơ bụng tám múi của Lưu Tam Cân, cảm thấy mình thực sự đã kiếm được bộn tiền.
Tôi chỉ tốn mười xu để mua thuốc, với mười xu này, tôi thậm chí còn không thể bước qua cánh cửa của đạo quán Nam kỹ trong thành.
Cho dù có vào, cũng sẽ không có Nam kỹ nào đẹp trai như Lưu Tam Cân được.
“Huh?” Lưu Tam Cân ở bên cạnh, nâng cao âm điệu.
Tôi lấy lại tinh thần, mới nhớ tới hình như vừa rồi anh ấy có nói gì đó với tôi, nhưng tôi lại không nghe thấy một lời nào.
“Cái gì?” Tôi lẽ thẳng khí hùng hỏi.
Lưu Tam Cân hơi nhíu nhíu mày: “Ngày mai cô đừng tới nữa, tôi có việc bận phải ra ngoài một chuyến.”
Một, hai, ba, bốn, năm… mười lăm.
Hắn thế mà nói với tôi tận mười lăm chữ, đây là câu nhiều chữ nhắt mà hắn từng nói với tôi.
Sau khi kinh ngạc, tôi nghiêm túc nói: “Không được.
Đều đã đồng ý nửa tháng, chênh lệch một ngày, một giờ, một phút đồng hồ, đều không được tính là nửa tháng.”
Khóe mắt của Lưu Tam Cân giật giật.
Ngay khi mặt anh tối sầm mặt xuống, tôi bổ sung: “Ít đi một ngày bằng mười ngày”.
Khuôn mặt vốn định tối sầm đột nhiên đỏ bừng.
“Mười ngày? Cô còn cắt cổ hơn cả lão già cầm đồ ở thôn phía tây kia.” Lưu Tam Cân trừng mắt nhìn tôi.
Tôi mỉm cười và dán lại nói: “Đó là cha tôi, ông thường xuyên khen tôi trò giỏi hơn thầy”.
Anh quay người qua chỗ khác, không nhìn tôi nữa: “Tôi chưa bao giờ gặp qua một người nữ nhân vừa vô sỉ vừa mặt dày như vậy.”
Tôi bổ nhào lên người anh, hướng về phía anh trừng mắt: “Tôi cũng chưa từng gặp người đàn ông nào anh tuấn còn tốt bụng như anh”.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt nhẹ từ trên trán xuống sóng mũi của anh.
Rõ ràng vừa mới tới một lần, nhưng hiện tại vẫn là thèm anh muốn mạng.
Lưu Tam Cân nắm lấy bàn tay đang làm loạn của tôi, thở dài: “Ngày mai tôi còn có việc quan trọng phải làm.”
Mổ heo không phải chính sự của anh sao?
Anh ngày nào mà không có chính sự?
“Anh có phải hay không không được?” Tôi ghé sát vào tai anh, “Lúc này mới được mấy ngày?”
Rất hiển nhiên, anh là mười phần sức lực.
Lần này sau khi xong việc, anh khẽ mở cửa sổ bên cạnh giường.
Khi ánh trăng chiếu xuống, anh hỏi tôi: “Trước kia cô cũng là như vậy?”
Tôi mệt mỏi không muốn nói thêm, qua loa nói: “Chuyện gì?”
Sau đó Lưu Tam Cân còn nói gì nữa, tôi một chữ cũng không nghe rõ, một giấc ngủ đến sáng.
11.
Lưu Tam Cân chính sự không phải mổ heo.
Bởi vì khi tỉnh dậy, tôi phát hiện anh không còn ở trong nhà.
Khi ra ngoài, còn phát hiện tấm biển “không tiếp tục kinh doanh” trên cửa.
Nhưng Lưu Tam Cân nói láo.
“Đã ba ngày rồi.” Tôi càng nghĩ càng tức giận, đem nắm cỏ ném tới trước mặt Ngưu Ca. “Ngươi nói anh ta có phải là bỏ chạy?”
Ngưu ca nhìn cỏ trước mặt, chép miệng.
“Ngươi nói đi!” Ta hiện tại nhìn thấy Ngưu ca đều cảm thấy tức giận, “Ngươi có phải hay không cùng hắn là một nhóm? Ngươi họ Ngưu, hắn họ Lưu! Các ngươi không cùng họ nha, ngươi không lên lầm! Hắn lúc đó thế nhưng là muốn làm thịt ngươi! Nếu không phải ta, ngươi liền cũng những đầu heo dưới tay của hắn giống nhau!
Ngưu ca sau khi nghe tôi nói xong, rất cảm kích hướng về phía tôi phì mũi một cái.
Tôi rất hài lòng, liền nhặt cỏ đưa tới bên miệng của nó.
“Không được, đêm nay ta phải đi xem một chút, hắn có hay không đem thứ đáng giá nào trong nhà mang đi.” Tôi đi phủi chút cỏ vụn dính trên tay .
Ngưu ca chớp chớp mắt: “Bò…ò..~”
Xem ra nó cũng ủng hộ tôi.
Thế là tối hôm đó tôi liền đến trong nhà Lưu Tam Cân.
Ngay khi tôi đang lục tung mọi thứ, một thanh kiếm kề vào cổ tôi.
Tôi vội vàng giơ tay lên: “Anh, anh, đây chính là hiểu lầm!”
Thật sự là hiểu lầm.
Tôi vừa định giải thích thêm thì thanh kiếm kêu leng keng rơi xuống đất, kèm theo đó là âm thanh của một vật nặng rơi xuống đất.
Tôi sẽ không thể giải quyết tất cả cùng một lúc.
“Anh? Anh Lưu?” Tôi thử gọi hai lần, quay lại thì thấy Lưu Tam Cân đang nằm trên mặt đất.
Tôi có chút cam chịu đi tới: “Anh không thể nằm trên giường được sao?”
Chờ tới khi tôi đem anh kéo tới trên giường, đổi lại bộ quần áo sạch sẽ đã là ba giờ sáng.
Cũng may lần trước trong nhà còn sót lại một ít dược liệu.
Thời điểm tôi cầm dược liệu đi ngang qua chuồng bò, ngưu ca liền nhìn tôi với đôi mắt sáng lấp lánh.
Tôi cũng nhìn nó, lúc này là mười phần buồn rầu.
“Ngươi cũng không thể trong hai ngày liền xuất huyết nhiều như vậy.” Tôi nhìn đống dược liệu còn sót lại trong tay, lâm vào trầm tư.
12.
Lão thầy thuốc nhìn dược liệu trong tay tôi, rơi vào trầm tư.
Ngay tại lúc tôi suy nghĩ không trả tiền liền chạy, là sẽ bị đánh vẫn là sẽ bị đưa đến gặp quan, thì lão thầy thuốc mới mở miệng: “Hôm qua trong thành đã xảy ra một vụ án mạng lớn”.
Những lời này nói đến có chút không đầu không đuôi.
“Nghe nói sát thủ cũng bị trọng thương nghiêm trọng.” Lão lang trung nhìn tôi, ngữ khí nghiêm túc.
Đã nói tới đây nếu tôi còn nghe không hiểu ý tứ của hắn, tôi liền so với Ngưu ca còn ngốc hơn.
Tôi ngoài cười nhưng trong không cười nói “Thật sao? Trong thành cách chúng ta xa như vậy, cũng không liên quan gì đến chuyện của chúng ta nha.”
Cuối cùng, lão lang trung thở dài, lắc đầu rồi tính tiền cho tôi.
“Nếu không phải cha cô có giao tình tốt với tôi, những thuốc này tôi cũng không dám bốc cho cô.” Ông một bên lấy tiền, một bên lải nhải.
Tôi mỉm cười và gật đầu.
Trước khi rời đi, ông nói: “Trâu nhà cô, lần sau tôi không trị nữa”.
Khẳng định là ông đã biết.
Tôi càng nghĩ càng sợ, ôm dược liệu hướng trong nhà của Lưu Tam Cân mà chạy.
Kỳ thật từ lần đầu tiên tới trong nhà Lưu Tam Cân phát hiện ra anh giết người, liền phát hiện ra có điều kỳ lạ, nhưng là tôi một lòng chỉ thèm muốn thân thể của anh, chưa từng quan tâm anh đến cùng là có thân phân gì.
Quả nhiên, trên đầu chữ sắc có cây đao.
Ngay khi tôi mang thuốc đã chuẩn bị sẵn đến giường của Lưu Tam Cân, anh liền tỉnh.
Anh nhìn tôi một chút, lại nhìn bát thuốc trong tay tôi một chút.
“Lưu ca, đã đến giờ uống thuốc rồi.”
Câu này vừa nói ra, tôi liền cảm thấy có gì đó không ổn, câu nói này giống như không thể tùy tiện dùng được.
Nhưng Lưu Tam Cân lại không cảm thấy có gì không ổn, tiếp nhận chén thuốc trong tay tôi một hơi uống cạn sạch.
Nếu trong bát này là thuốc độc, lấy hành động rất khoát của anh như vậy, cũng đã không thể cứu được.
Anh ta gặp được tôi, thật sự là phúc khí đã tu luyện tám đời.
13.
Thời điểm quan binh xông vào nhà của Lưu Tam Căn, tôi chính là đang lộ nửa bên vai, mềm nhũn dựa vào người anh.
Tôi kêu lên một tiếng sợ hãi, rồi nằm xuống giường, kéo chăn lên.
Trong lúc nhất thời, người ở cửa hỗn loạn.
“Bạch Hoa Nhi, ngươi, ngươi, ngươi… Ngươi không biết xấu hổ sao?” Một cô gái khá quen thuộc ở phía sau các quan binh, mặt đỏ lên.
Cô ta chỉ thấy cảnh tượng này liền tức giận như vậy.
Nếu là cô ta biết tôi cùng Lưu Tam Cân hàng đêm vui vẻ, chẳng phải là có thể đem nóc nhà phá hủy?
Tôi thò đầu ra khỏi chăn, hướng về phía cô ta nháy nháy mắt: “Không muốn, cô muốn thể diện cho nên trên giường không phải cô.”
Cô gái kia mặt đang đỏ liền biến thành đen.
Lưu Tam Cân ở bên cạnh tôi, cười khẽ một tiếng.
Tôi kinh ngạc.
Anh vậy mà lại cười.
Tôi chưa kịp quay người thì anh đã dùng chăn mềm đem tôi quấn lại kín mít.
“Không biết quan gia đây là vì sao?” Giọng nói của hắn tràn đầy ý cười, nghe rất em tai, không hề có chút dấu hiệu nào cho thấy hắn bị trọng thương.
Có lẽ mấy vị quan gia cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, lại thêm tôi mặt như hoa đào, làn da trắng như tuyết, nên trong chốc lát có chút ngây người, nghe được Lưu Tam Cân hỏi, trên mặt thoáng hiện lên vẻ lúng túng.
“Bên trên nói nó có thích khách ám sát quý nhân sau đó chạy về hướng thôn Bạch Vân, chúng tôi đến đây xem xét một phen.” Một quan gia trong đó đánh vỡ xấu hổ.
Lưu Tam Cân nhìn quanh phòng, liếc mắt liền có thể thấy được, sau đó bình tĩnh hỏi: “Các ngươi xem xét đi.”
Các quan gia lúc này cũng cảm thấy rất xấu hổ nên lục lọi tủ đồ trong phòng một cách tượng trưng liền tranh thủ rút ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa lại cho chúng tôi.
“Tôi vừa mới nói Bạch Hoa Nhi không phải đồ vật sạch sẽ! Các ngươi nhìn một chút giữa ban ngày…” Không biết ngoài cửa vang lên giọng nói của ai.
Khóe miệng tôi vừa nhếch lên bỗng nhiên xụ xuống.
Lưu Tam Cân đột nhiên đưa tay bịt tai tôi lại, khiến cho tôi quay đầu nhìn về phía anh.
Anh khẽ cau mày, có lẽ đã nghe thấy những gì bên ngoài nói.
Chờ anh buông tay ra, bên ngoài liền không có tiếng động nào.
Anh dịu dàng giống như ngày đó nói: “Quả phụ thì như thế nào?”
Giống nhau.
Tôi cảm động hết sức đang muốn mở miệng nói chuyện, thì nghe thấy anh nói: “Đứng dậy đi, em đè vào vết thương của tôi.”
…
14.
Tin tôi ngủ cùng Lưu Tam Cân nhanh chóng lan truyền khắp làng.
Đi bộ trong thôn, khắp nơi đều có người đối với tôi chỉ trỏ.
Nhưng tôi giả vờ như không nhìn thấy.
“Thật xin lỗi.” Lưu Tam Cân tiếp nhận lấy chén thuốc tôi đưa, ánh mắt cuối cùng cũng không còn lạnh lùng nữa.
Tôi thuận thế ngồi vào trên giường của anh nói: “Nếu không anh cưới tôi đi?”
Vốn dĩ tôi chỉ tham lam thân thể của anh, chưa hề nghĩ tới phải có một cái danh phận.
Thế nhưng là phụ nữ, lòng tham luôn luôn lớn.
Tôi tham lam đến mức muốn bước vào trái tim anh ấy.
Lưu Tam Cân nhìn tôi, một lát sau cũng chưa nó cái gì, một ngụm đem thuốc trong chén uống cạn.
Anh ấy không muốn.
Bởi vì tôi là một quả phụ.
Không ai muốn cưới một quả phụ.
Tôi vội vàng cười nói: “Tôi chỉ đùa một chút thôi, nói không chừng một ngày nào đó tôi liền không còn hứng thú ngủ với anh.”
Lưu Tam Cân lại ngước lên nhìn tôi, trong ánh mắt có vài thứ tôi không thể hiểu được.
“Nhưng lần này anh dùng dược liệu nhiều hơn lần trước, lần này ít nhất phải một tháng, cộng thêm anh mất tích ba ngày.” Tôi tách ngón tay đếm đếm , “Anh nợ tôi hai tháng mười ngày.”
Lần này lại nằm ngoài dự liệu của tôi, anh không phản bác.
Anh đặt bát thuốc lên bàn, nhẹ giọng nói: “Được.”
Cái này làm cho tôi có chút không biết làm sao, tôi đã nghĩ tới việc anh sẽ mắng tôi lòng dạ hiểm độc, sau đó tôi lại tranh luận với anh bằng lí lẽ.
Bây giờ nó dường như không còn ý nghĩa gì nữa.
Biết vậy tôi liền nói một năm.
“Anh làm nghề gì?” Tôi liếc nhìn vết thương của anh, cảm thấy hình như tôi không biết chút nào về anh.
Lưu Tam Cân cụp mắt xuống: “Mổ heo.”
“Còn trước khi mổ heo thì sao?”
Anh ấy ngước lên nhìn tôi và nói: “Đã đến lúc em cần phải trở về rồi.”
Trước đây tôi sẽ trơ tráo nói không rồi đứng đây đợi anh đuổi tôi ra ngoài.
Nhưng hôm nay thì khác, tôi không biết nó khác ở chỗ nào.
Tôi nhếch môi, đứng dậy khỏi giường: “Ồ đúng rồi, Ngưu ca vẫn chưa được cho ăn đâu.”
15.
Đêm đó tôi ngồi cạnh Ngưu ca khóc suốt một tiếng đồng hồ.
“Ngươi nói hắn có phải là súc sinh?” Tôi nhìn Ngưu ca, “Dáng dấp ta giống như một đóa hoa, chẳng lẽ không xứng với hắn sao? Trên miệng thì nói dẽ nghe, còn không phải chê ta là một quả phụ!”
Ngưu ca nhìn tôi, chớp mắt: “Bò..ò..~”
Tôi lau nước mắt, đem cỏ đút vào miệng Ngưu ca: “Hu hu hu, vẫn là ngươi tốt, ngươi không phải là súc sinh.”
Ngưu ca cảm thấy mình được khen, đang nhai cỏ cũng muốn hướng về phía tôi phát ra một tiếng phì trong mũi.
“Đều là lỗi của ta, quá để ý đến thân phận của hắn.” Tôi tiếp tục lẩm bẩm: “Nhưng mà anh ấy rất tốt, hu hu hu!”
Ngươi cũng tốt, nhưng sẽ không còn ai nói ra câu “Quả phụ thì như thế nào” nữa.
Cuối cùng chờ sau khi Ngưu ca ăn cỏ xong, tôi khóc được một lúc rồi mới đi về phòng ngủ.
Thực ra Lưu Tam Cân không cưới tôi đều nằm trong dự liệu, vốn chính là tôi lợi dụng lúc người ta cháy nhà mà đi hôi của, thừa cơ mà đem anh ngủ.
Nhưng tôi chính là quá khó chịu, khổ sở mấy ngày liên tiếp đều không có đi qua nhà anh.
Thế nhưng không được đến nhà anh cũng rất khó chịu, không biết anh có ăn đầy đủ không, ngủ có ngon hay không, vết thương đã bình phục chưa.
“Ngươi lại bảo ta trèo tường à?” Tôi kinh ngạc nhìn Ngưu ca, “Cái này không được đâu!”
Ngưu ca vừa nhai cỏ trong miệng vừa nhìn tôi.
Tôi nhìn thấy sự quyết tâm trong mắt nó.
“Được thôi, được thôi, xem ở phân lượng các ngươi đều họ Lưu, ta lại nghe ngươi một lần.” Tôi cầm nắm cỏ trong tay ném tới bên chân của nó, phủi vụn cỏ trong tay xoay người rời đi.
Ngưu ca ở bên cạnh tôi hưng phấn phì mũi ra một hơi.
Thật sự là trâu tốt của tôi!
Làm tôi vừa trèo qua tường, nhìn thấy người phụ nữ đối diện Lưu Tam Cân lúc, liền muốn trở về đánh cho Ngưu ca một trận tơi bời.
Người phụ nữ kia mặc một thân đồ đen, dáng người vô cùng tốt.
Không phải là người bên trong thôn Bạch Vân.
Nguyên bản đang nói chuyện cô ấy đột nhiên quay đầu nhìn về phía tôi.
Cùng nàng ánh mắt cùng một chỗ bay tới, còn có một cái phi tiêu.
Mắt thấy phi tiêu càng ngày càng gần, đôi chân của tôi lại không cử động được dù chỉ một chút.
Đột nhiên Lưu Tam cân ném thứ gì đó ra ngoài, đánh bay chiếc phi tiêu làm nó rơi xuống trước mặt tôi.
Trước khi chân tôi nhũn ra và ngã xuống, tôi đã nghe thấy giọng nói trong trẻo và lạnh lùng của anh: “Là người của tôi.”
16.
Lưu Tam Cân nói, hẳn là người đã ngủ với anh .
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, sở dĩ anh không có nói như vậy, có thể là không muốn để cho người phụ nữ trước mắt biết quan hệ của chúng tôi.
Người phụ nữ này mày rậm môi dày, bộ dáng so với tôi hoàn toàn khác biệt.
Hóa ra Lưu Tam Cân thích dạng này.
“Em tới đây làm cái gì?” Lưu Tam Cân đi đến trước mặt tôi, đôi lông mày hơi nhăn lại.
Đã lâu rồi anh không đối với tôi biểu lộ ra vẻ mặt như vậy.
Hết thảy điều này đều là vì người nữ nhân trước mắt này.
Trong lúc nhất thời, tôi cảm thấy mình giống như kẻ thứ ba đang chen chân vào mối quan hệ của người khác.
“Tôi đi nhầm.” Tôi từ dưới đất bò dậy, cười lớn trả lời.
Khóe mắt của Lưu Tam Cân giật giật, nhìn về phía bức tường sau lưng tôi.
Cái này có vẻ không giống như có thể đi nhầm nha.
Tôi nhếch môi cười lên: “Mộng du… chính là mộng du… các ngươi tiếp tục…”