Quả Phụ Xinh Đẹp
Chương 5
1.
Ta là cung chủ của Vân Sơn trang người mà giang hồ vừa nghe tên đã sợ mất mật.
Chỉ cần trả thù lao đầy đủ, Vân Sơn trang có thể tiếp nhận bất kỳ ám sát nào.
Không có người mà Vân Sơn trang không giết được.
Nói đúng ra, không có người mà ta không giết được.
Thế nhưng lần này, người mà ta cần giết lại chính là Thái tử đương triều.
Thái tử cải trang vi hành, cao thủ bên người nhiều như mây. Ngoại trừ ta, trong Vân Sơn trang không có ai có thể đảm nhận nhiệm vụ này.
Thân phận thợ mổ heo này là thân phận ta luôn sử dụng.
Bởi vì mùi máu tươi cùng vết máu sẽ không khiến cho mọi người hoài nghi, những phiền toái không cần thiết đều được giải quyết.
Cái thôn nhỏ này được gọi là thôn Bạch Vân, cảm giác tồn tại rất thấp, cách Bạch Thành cũng rất gần.
Không qua bao lâu nữa, Thái tử sẽ đến Bạch Thành.
Thôn Bạch Vân là nơi ẩn náu tốt nhất.
Chỉ là không ngờ rằng ta vừa tới không lâu, liền có một tên du côn đến gây chuyện.
Nếu không phải hắn nhất định phải đâm đầu vào trên đao của ta, ta cũng sẽ không giế/t hắn.
Nghĩ đến tiếng xấu của tên du côn này trong thôn lan xa, hắn chế/t ngay cả quan phủ cũng không có ai đến báo án.
Từ miệng của các thôn dân, có thể mơ hồ nghe được ý tứ ta đã vì dân trừ hại.
Vậy liền vô cùng tốt.
Nếu không phải thê tử của tên du côn tìm tới cửa, có lẽ ta cũng sẽ không đem chuyện này để trong lòng.
Người phụ nữ kia dáng dấp như hoa sen mới nở, vẻ ngoài xinh đẹp khiến người ta cảm thấy thoải mái khi nhìn.
Ta vốn cho rằng nàng đến để trả thù, còn cảm thấy rằng nếu nàng chế/t trên đao của ta, cũng không có gì đáng tiếc.
Lại không nghĩ rằng nàng lấy ra mấy tờ tiền giấy, run giọng nói: “Số tiền này để cảm ơn ngươi làm nam nhân của ta.”
…
Ta từ lúc nào làm nam nhân của nàng?
Từ lâu đã sớm nghe qua, quả phụ trong thôn Bạch Vân rất phong lưu, đúng là làm cho ta mở mang kiến thức.
2.
Thời điểm ta vừa giết một kẻ làm phản trong trang, liền nghe được một tiếng động lớn.
Từ trên tường nhảy xuống có thể phát ra tiếng vang lớn như vậy, chắc chắn không có khả năng là người có công phu.
Ngẩng đầu nhìn qua, lại là thê tử của tên du côn kia.
Nghe người ta gọi nàng là Bạch Hoa Nhi.
Cái tên này rất hợp với nàng ấy.
Nhưng hiện tại ta căn bản không có khả năng đánh cược, thà giết nhầm một ngàn, còn hơn bỏ sót một cái.
Nếu nàng cũng đã sớm ẩn náu ở thôn Bạch Vân này từ lâu, thì phải loại bỏ càng sớm càng tốt.
Sự thật chứng minh nàng không phải, mà là đầu óc có chút vấn đề.
Ta chưa gặp qua người nào có thể mặt dày vô liêm sỉ như vậy.
Nhưng ta thực sự không ngờ rằng có một ngày ta cũng sẽ có chuyện cần nhờ nàng.
Ta bị ám vệ của Thái Tử làm cho bị thương không nhẹ, có thể trở về phòng của mình hay không còn chưa biết, thậm chí có thể ngất xỉu trong phòng của mình và bị người truy đuổi phát hiện.
Sau đó ta nghe thấy giọng nói của Bạch Hoa Nhi.
Nàng đang cùng con trâu của nàng mắng ta.
Ta không nghĩ nhiều liền bước vào phòng của nàng.
Người trong giang hồ không câu nệ tiểu tiết, bất quá là ngủ một giấc.
Lại không nghĩ rằng nữ nhân này lại khó chơi đến vậy.
“Nửa tháng, nếu không được thì quên đi.” Nàng đặt tay lên khung cửa, làm bộ muốn mở cửa ra.
Thôi vậy.
Đại trượng phu co được dãn được.
Sau khi ta đáp ứng điều kiện, nàng đột nhiên nở một nụ cười rực rỡ lóa mắt.
Dung mạo của nàng rất đẹp.
Ta đã nghĩ tới vô số khả năng.
Nếu như nàng thật có lòng, cứ xem như là ta đáp ứng điều kiện của nàng, nàng cũng sẽ đi quan phủ gọi người đến.
Nhưng nàng không có, không có mang bất kỳ ai về, chỉ mang về một chút thuốc lung tung rối loạn.
Ta đã chứng kiến rất nhiều âm mưu, ngay cả người trong trang bất cứ lúc nào cũng có khả năng làm phản.
Nàng như vậy ta lại có chút không quen.
3.
Khi Bạch Hoa Nhi duyên dáng bước vào nhà ta, nhịp tim của ta đã lỡ mất vài nhịp.
Nhiều năm như vậy, ta sống cuộc đời liếm máo trên lưỡi đao, chưa từng có một nữ nhân nào.
Nàng nhẹ nhàng bước lại gần, hỏi ta: “Ngươi không phải là nói chuyện không giữ lời đi?”
Ta là người nói được làm được.
Nhưng lần đầu tiên thực sự khiến ta có chút xấu hổ.
Ta đã luyện võ nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nghĩ tới mình lại kém cỏi đến thế.
Không nghĩ tới tiểu yêu tinh này lại xông tới.
Vậy ta liền muốn rửa sạch nhục nhã.
Cảm giác này thật sự là khó diễn tả.
Nghĩ đến trong trang có biết bao nhiêu người đều thua trên tay nữ nhân, lúc đó ta cảm thấy không thể hiểu nổi , nhưng bây giờ lại có chút có thể cảm nhận được.
Ôn Hương Nhuyễn Ngọc, đúng là không có mấy người có thể trốn thoát.
Sau khi xong chuyện, Bạch Hoa Nhi ở bên cạnh ta ngủ say, ta nhẹ nhàng mở cửa sổ, ánh trăng chiếu vào trên khuôn mặt bình yên của nàng.
Nàng đột nhiên cau mày, lẩm bẩm: “Cha, không phải như vậy.”
Bộ dáng ủy khuất lại tinh tế.
“Con cùng hắn thật sự không có quan hệ, cha hãy tin con.” Vừa nói vừa khóc thút thít.
Ta thở dài một tiếng, đưa tay lau nước mắt trên mặt nàng ấy.
Quả nhiên, nữ nhân đúng là phiền toái.
Trong vài ngày nữa, đó là thời điểm tốt để ám sát Thái tử.
Trong dự liệu, ta lại bị thương.
Lần này không giống, rõ ràng là ta đã đi ngang qua nhà Bạch Hoa Nhi nhưng lại không đi vào.
Nếu ta tiến vào, liền sẽ mang lại tai họa cho nàng, thân thể mảnh dẻ mềm mại của nàng làm sao có thể chịu đựng được những thứ đó?
Ta không ngờ nàng sẽ lại xuất hiện trong nhà của ta
Ta lại thiếu nàng ấy một lần nữa.
4.
Người trong thôn có đánh giá không tốt đối với Bạch Hoa Nhi.
Ta biết.
Nhưng ta không cảm thấy như vậy.
Nàng rất tốt.
Nhìn thấy nàng vội vã chạy trở về, tranh thủ thời gian đóng cửa lại, sau đó đem thuốc giấu dưới gầm giường.
Ta liền biết chắc chắn nàng đã nghe được điều gì đó.
Nhưng nàng cũng không có chạy, còn bắt đầu cởi quần áo.
Chiếc áo khoác bị nàng ném xuống trên mặt đất, động tác vừa lo lắng vừa vụng về.
“Ta vẫn còn đang bị thương.” Kỳ quái, lúc này ta vậy mà có tâm tư đi trêu đùa nàng.
Nàng trừng mắt nhìn ta, sau đó đem áo trên vai kéo thấp xuống, nằm đè lên người ta.
Nàng dùng thanh danh vốn không còn bao nhiêu của mình, giúp ta che đậy.
Những người đàn ông ngoài cửa nhìn nàng, con mắt giống như đều muốn dính trên người nàng.
Ta dùng chăn đem nàng che kín mít, đột nhiên muốn mó/c hết mấy con mắt của những người này.
Lời nói của người trong thôn càng ngày càng khó nghe.
Những lời nói đó đều truyền đến trong tai của ta, tất cả đều là bịa đặt.
Là ta có lỗi với nàng.
Nhưng ta không có cách nào cưới nàng.
Phía sau ta còn có toàn bộ Vân Sơn trang, còn có Thái Tử chưa có giết.
Ta không có cách nào cưới nàng.
Nhìn thấy ánh sáng rơi vào mắt nàng ấy, ta đột nhiên có chút đau lòng.
Ta là một sát thủ má/u lạnh.
Sau khi gặp được nàng, dường như ta cũng bớt má/u lạnh hơn.
Đây là Âm Âm nói với ta, nàng nói ta đã thay đổi.
Thời điểm ta nhìn Bạch Hoa Nhi, bên trong mắt có ánh sáng.
Nàng nói đây không phải là chuyện xấu đối với ta, nhưng lại là chuyện xấu rất lớn đối với Vân Sơn trang.
Đúng.
Cho nên ta phải nghĩ cách làm như thế nào để không trở thành chuyện xấu cho Vân Sơn trang.
Âm Âm lần này tới đây là muốn ta trở về cung xử lý một số việc, ta vừa vặn có thể trở về suy nghĩ chuyện này thật kỹ.
Chỉ là Bạch Hoa Nhi có vẻ không vui lắm.
Chờ ta trở lại rồi dỗ nàng vậy.
5.
Ta đã sắp xếp xong xuôi.
Chờ sau khi ta giết chết Thái Tử, an bài thỏa đáng mọi việc trong trang, ta liền có thể trở về thôn Bạch Vân sống cùng nàng.
Thế nhưng nàng lại nói với ta, nàng muốn gả cho Cố Đại Lang.
Nàng nói gia đình Cố Đại Lang mấy đời làm hộ nông dân, giàu có an ổn.
Nàng nói đến rất có đạo lý.
Dù sao so với ta cả đời giết người tốt hơn nhiều.
Thời điểm ta đem thanh kiếm đâm vào tim thái tử, ta liền nghĩ, nếu như nàng thật sự muốn gả cho Cố Đại Lang, ta nhất định sẽ giúp nàng chuẩn bị thật nhiều của hồi môn.
Chỉ một chút thất thần như vậy, liền bị ảnh vệ phía sau bắt được.
Thời điểm kiếm của hắn đâm vào cơ thể, ta liền biết, phía trên có kịch độc.
Phải làm sao?
Ta ngay cả thời điểm nàng xuất giá cũng không có chờ được.
Ta chưa bao giờ nghĩ mình còn có thể sống sót, càng không nghĩ tới lúc tỉnh lại, người đầu tiên ta nhìn thấy lại là người ta mà ta hằng đêm mong nhớ.
Đôi mắt của nàng đỏ bừng, khóc đến hai con mắt đều sưng lên.
Ta cẩn thận ôm nàng thật chặt vào lòng, sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ.
“Một mình nàng tới đây?”
Đường xa như thế, lại nguy hiểm như vậy, nàng đến đây bằng cách nào? Nếu gặp chuyển gì không may xảy ra thì phải làm sao?
“Cùng lắm thì chính là chế/t thôi, nếu ta chế/t thì ngươi liền có thể cưới nàng, ngươi không vui sao?” Nàng ấy cắn mạnh vào vai ta, để cho ta biết rõ đây không phải là mơ.
Ta nơi nào muốn cưới ai?
Người ta muốn cưới duy nhất chỉ có nàng.
6.
Ta muốn cưới Bạch Hoa Nhi.
Dùng nghi lễ trang trọng nhất, nói cho tất cả mọi người rằng nàng đáng giá.
Cha mẹ của Bạch Hoa Nhi đã sửng sốt khi nhìn thấy số tiền sính lẽ ta đưa cho họ, vẻ mặt có hơi lúng túng.
Cha nàng nhìn tiền sính lẽ một chút, lại nhìn ta một chút “Nàng chỉ là một quả phụ”.
Ta nhìn ông: “Nàng là Bạch Hoa Nhi.”
Đột nhiên mẹ của nàng bắt đầu nức nở khe khẽ.
Cha nàng đẩy lại số tiền sính nói: “Hãy đối xử với nàng thật tốt”.
Ta từ nhỏ đã không cha không mẹ, nên không hiểu được tâm trạng của bọn họ, nhưng ta biết Bạch Hoa Nhi nhất định muốn họ đưa nàng đi xuất giá.
Chỉ cần họ đồng ý đưa nàng đi xuất giá, là được.
Nghe người chăm sóc nàng dâu nói, trước ngày đại hôn mấy ngày tân lang và tân nương không được gặp mặt, càng không thể có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào.
Ta đã chịu đựng cho đến đêm động phòng.
Ta đã mời lão nhân phúc thọ đến trải giường, trên đó không thiếu chà là, táo, quế, mọi nguyên liệu đều không thiếu.
Nến hỉ đốt một đêm cũng không có tắt.
Sáng sớm tỉnh dậy, đôi mắt Bạch Hoa Nhi sáng ngời, nàng nói: “Chàng biết không? Chỉ cần nến hỉ đốt một đêm không tắt, hai phu thê sẽ thiên trường địa cửu, ân ái mãi mãi.”
Ta biết.
Cho nên nến hỉ là do chính tay ta tự làm.
(Hết)