Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới! - Chương 19

Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:42:44

“Có giỏi thì để Tống Tinh tự đến !”

“Tống Tinh là cháu gái của tao, nó cho bọn tao căn nhà !”

“Con bé Tống Tinh c.h.ế.t tiệt, thật là đồ sói mắt trắng, đồ bất hiếu! Bọn tao ngại cưu mang nó bao lâu nay, nó đưa nhà cho bọn tao, giờ thu , đúng là một con súc sinh!”

lạnh lùng bước xuống xe:

“Thế , thím , cho các căn nhà bao giờ?”

Khi thấy xuất hiện, hai bên đều im lặng một lúc.

Ngay đó, thím chỉ tay mặt mà mắng:

“Mày là cái loại xui xẻo, còn mặt mũi nào mà xuất hiện ở đây ? Thế nào, mày từng cầu xin tao cho mày ăn cơm ? Đã ăn cơm của bà, thì cái nhà là của bà, ai cũng đừng mơ mà lấy !

“Tao quan tâm mấy cái gì pháp lý , hôm nay bọn tao sẽ đây, xem ai dám xông !”

những khuôn mặt quen thuộc và cay nghiệt mắt.

Họ từng là của , nhưng giờ đây giương nanh múa vuốt, như những con quái vật.

Trên mặt mỗi đều hiện lên vẻ tự mãn, đầy thách thức.

Những quy định pháp luật chẳng thể họ sợ.

Họ quen sống ở làng với đủ trò quấy rối, cướp đất, tranh giành lương thực, trộm cắp, ai thể họ.

Còn , một đứa mồ côi, thể đối phó với họ?

tốn lời với họ, Trương Việt.

Anh lập tức rút thẻ cảnh sát :

là cảnh sát, nếu các còn tiếp tục quấy rối như , đừng trách bắt các vì tội gây rối trật tự công cộng.”

Mọi biến sắc, .

Bác cả của cố gắng giữ bình tĩnh, :

“Cảnh sát? Ai là thật giả chứ!”

đấy, Tống Tinh thể quen cảnh sát ?”

“Hắn còn chẳng lái xe cảnh sát, chúng chẳng tin !”

Hơn nữa, dù cảnh sát đến, họ cũng chẳng sợ.

Những viên cảnh sát nhỏ trong thị trấn , chẳng khác gì kẻ ăn .

Rồng mạnh xuống đất còn thua rắn độc.

Trương Việt trông thấy thế, sắc mặt lạnh lùng.

Một lát , gọi điện thoại.

Mười phút , hai chiếc xe cảnh sát đến.

Trưởng đồn cảnh sát trong thị trấn mồ hôi đầm đìa, chạy chào đón:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Cảnh sát Trương, chỉ là chuyện nhỏ như , chỉ cần thông báo cho chúng , đến tận đây gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/quan-an-xuyen-den-mat-the-toi-dung-am-thuc-de-cuu-roi-the-gioi/chuong-19.html.]

Trương Việt lạnh lùng chỉ tay về phía những cầm công cụ:

“Có thể xử lý ?”

Trưởng đồn liền gật đầu nịnh:

“Có, thể xử lý!”

Sau đó, ông bắt đầu lệnh cho cấp đuổi .

thái độ nịnh bợ của ông , nhạt một tiếng.

Trước đây cũng từng báo cảnh sát, nhưng mỗi đều họ ngơ.

Giờ thấy thật sự cảnh sát đến, của chỉ thể với ánh mắt căm thù, mặc dù cam lòng, nhưng cuối cùng cũng chỉ thể bất lực cằn nhằn mà bỏ .

thì cùng với sự giúp đỡ của nhóm luật sư, nộp hồ sơ và thủ tục chuyển nhượng căn nhà.

Sau đó, liên lạc với môi giới bất động sản để rao bán căn nhà ngay lập tức.

còn nào đời, nơi cũng chẳng gì đáng để lưu luyến.

Bố trời sẽ hiểu cho .

Khi định rời , bỗng thấy một giọng đầy nỗi niềm:

“Chị ơi, chị ?”

“Chị ơi, chú thím họ tham lam một chút, nhưng họ là duy nhất của chúng , chị như sẽ ?”

lạnh lùng:

“Sau thì ?”

Tống Nguyệt ngẩng đầu lên:

“Căn nhà chỉ bán tối đa năm sáu mươi vạn, nếu hết tiền thì ? Chị còn , ai để dựa , nếu khác ức h.i.ế.p chị, chị sẽ dựa ai?”

gần như tức :

“Tống Nguyệt, cô lấy mặt mũi những lời ? Sau khi bố mất, chính họ là đối xử tệ nhất với chúng , từ nhỏ chịu bao nhiêu trận đòn để bảo vệ cô, cô về phía , còn giúp đỡ họ, cô còn định bán cho một ông già, cô lương tâm ?”

Tống Nguyệt cắn môi:

“Em cũng là vì cho chị, ai mà lấy một đàn ông tiền?”

xong, tiến gần kéo :

“Chị, nhanh xin họ , nhà lớn như , sống chung cũng vấn đề gì, chị thật sự trở thành một đứa mồ côi ?”

hất tay cô , lạnh lùng :

“Trước đây cũng nghĩ như , nhưng giờ nhận , khi rời xa họ, thế giới bên ngoài đầy rẫy những . Đường ai nấy , Tống Nguyệt, đừng gọi là chị nữa.”

Nói xong, lên xe.

Trương Việt thấy sắc mặt khó coi, gì an ủi, chỉ từ trong ví lấy một tấm séc: “Ba trăm vạn, đây là tiền thưởng của quốc gia và viện nghiên cứu.”

nhận lấy tấm séc nặng trĩu, lập tức vui mừng. Mọi cảm xúc tiêu cực đều biến mất.

“Cảm ơn cảnh sát Trương, cảm ơn quốc gia.”

Loading...